Trước khi Nguyên Thành Trưởng công chúa đi ra ngoài, liên tục cam đoan trước ánh mắt tha thiết của Tĩnh An Hầu phu nhân "Không sao đâu, không nhìn mặt tăng cũng phải nể mặt phật, dù sao Bệ bạ cũng sẽ nể tình một chút, mẫu thân bớt lo nghĩ đi", vậy mà người đã tới cửa cung nhưng đến chính chủ còn chưa gặp được đã bị người ta khách khách khí khí đuổi đi, làm sao trong lòng nàng ta có thể không bực mình, dưới ống tay áo buông xuống là một đôi bàn tay trắng nõn như ngọc, móng tay dường như đã đâm vào trong thịt rồi.

Cộng thêm việc xung quanh cửa cung đều là cấm vệ, bên người cũng có người hầu đi theo, nàng ta vốn tưởng rằng có thể một đường không trở ngại. Không ngờ đã đụng phải cây đinh ngay cửa đầu tiên, thể diện của nàng ta trực tiếp bị đập vỡ rơi đầy trên đất, bị cả đám người nhìn thấy, vô cùng ngượng ngùng.

Cố gắng duy trì ý cười cứng ngắc, Nguyên Thành Trưởng công chúa dẫn người trở về phủ Tĩnh An Hầu, vừa mới vào cửa, Tĩnh An Hầu phu nhân đã không thể chờ đợi được chạy ra đón, dường như trên mặt bà phát sáng hẳn lên: "---- Như thế nào, nương nương có chịu giúp đỡ, nói hộ cho không?"

Không thể hoàn thành công việc đã khiến Nguyên Thành Trưởng công chúa cảm thấy không chịu nổi, nàng ta miễn cưỡng cười cười, thấp giọng giải thích: "Đã gần cuối năm, công việc của nương nương rất bận rộn nên hơi mệt mỏi cộng với thân thể không khỏe nên không gặp ta..."

Lời của nàng ta còn chưa nói xong, dáng vẻ tươi cười lấy lòng trên mặt Tĩnh An Hầu phu nhân lập tức biến mất, đáy mắt mong đợi của bà ta cũng phai nhạt dần, ngước mắt liếc nhìn Nguyên Thành Trưởng công chúa, cứng ngắc nói: "Điện hạ... Chưa gặp được Hoàng Hậu nương nương sao?"

Nguyên Thành Trưởng công chúa có chút mất mặt nhưng cũng chỉ có thể khô khan trả lời: "... Đúng vậy."

Nàng ta vừa thốt ra lời này, sắc mặt Tĩnh An Hầu phu nhân càng khó coi hơn. Bà ta che miệng ho khan một tiếng, lộ ra vài phần không kiên nhẫn, đẩy cánh tay của Nguyên Thành Trưởng công chúa mà bà ta đang khoác ta, làm mặt lạnh, "Hầu gia vừa mới đỡ, thuốc hôm nay ông còn chưa uống, ta còn phải đi hầu hạ ông ấy, ta không tiện nhiều lời với điện hạ nữa."

Nguyên Thành Trưởng công chúa được nuông chiều mà lớn lên, cực kì ít gặp người trở mặt vô tình, không chút che giấu sự coi thường không thể chịu nổi như vậy, trong thời gian ngắn nàng ta có chút không kịp phản ứng, chỉ kinh ngạc nhìn Tĩnh An Hầu phu nhân dẫn người rời khỏi nội thất, vén tấm màn cửa dày nặng lên, trực tiếp rời đi.

"Đồ vô dụng, làm người cũng vô dụng, sinh con không sinh nổi, cầu xin người cũng không xong," Gió mùa đông dường như mang theo tiếng nói không hề che giấu sự tức giận của Tĩnh An Hầu phu nhân --- Có lẽ, do bà ta cố tình muốn nói cho vị con dâu Phượng hoàng rơi xuống đất này nghe:

"Từ khi rước nàng ta vào cửa là không có một chuyện hài lòng. Hầu phủ không như ý, con nối dõi cũng không như ý, không đẻ nổi một quả trứng mà nàng ta còn có mặt mũi chiếm tổ không chịu chuyển đi!"

Nguyên Thành Trưởng công chúa bị mẹ chồng một câu một câu châm chọc khiêu khích khiến cho nàng ta tức đến toàn thân run rẩy, khuôn mặt mỹ lệ cũng bắt đầu vặn vẹo.

Sau khi tiên đế qua đời, nàng ta đã phải chịu những cơn tức giận vô cớ, giờ phút này lừa giận bùng lên, một chút nàng ta cũng không muốn nhịn xuống. Tiện tay đẩy cửa sổ ra, cầm chén nhỏ trong tay, nàng ta hung hăng ném vào trong sân.

"Choang" một tiếng giòn vang, nước trà cùng với mảnh sứ vỡ bắn ra tung tóe. Giọng nói của Tĩnh An Hầu phu nhân bên ngoài có chút ngừng lại rồi lập tức càng the thé, cái gì mà đã sớm thất thế thì nên cam chịu số phận, không đẻ được nổi quả trứng thì phải chuyển chỗ, tất cả các câu đều đâm tới trái tim của Nguyên Thành Trưởng công chúa, miệng lưỡi sắc bén.

Tính Nguyên Thành Trưởng công chúa vốn rắn rỏi kiên cường, chẳng qua những năm này ở lại phương Bắc, cuộc sống bức bách mới miễn cưỡng mài mòn đi một chút ít mà thôi, giờ phút này lại bị Tĩnh An Hầu phu nhân hoàn toàn kích thích phần hung ác từ sâu trong xương cốt ra ngoài.

"Lão già kia, năm đó giống như con chó cầu xin bổn cung gả qua, chẳng lẽ không phải ngươi sao?"

"Tốt, mắt thấy Bổn cung thất thế, từng người từng người một lại dám dẫm lên đầu Bổn cung phải không?!"

Nàng cười lạnh, mặt mày dữ tợn, quay người đi nhanh vào gian trong, lấy thanh gươm dài lúc trước thường dùng, muốn tông cửa xông ra. Vẻ mặt u ám, lạnh lẽo của nàng ta khiến cho ai cũng không nghi ngờ nếu thực sự bị nàng ta đuổi theo chỉ sợ có thể một đao đâm chết Tĩnh An Hầu phu nhân!

"Điện hạ, điện hạ!" Hai nữ tỳ đi theo Nguyên Thành Trưởng công chúa nhiều năm liều mạng can ngăn nàng ta, không ngớt lời nói khóc lóc cầu xin:

"Xin người bớt giận, xin người bớt giận. Người so đo với bà ta làm gì chứ, thấy đại sự không ổn nên bà ta mới nói ra những lời này. Người là công chúa hoàng gia, dù có thế nào cũng không thiếu vinh hoa phú quý, cần gì phải tức giận với loại người này, hạ thấp thân phận mình."

Dù sao công chúa vẫn là công chúa, trừ khi liên lụy đến đại án mưu nghịch nếu không quân chủ cũng sẽ không bắt nàng ta chịu tội.

Nói cách khác, dù cho lần này Tĩnh An Hầu phủ ngã xuống chưa chắc Nguyên Thành Trưởng công chúa đã phải chịu ảnh hưởng gì, nhiều lắm thì phải chịu một chút khổ sở, thời gian sau cũng sẽ không quá khó qua.

Được hai người thay phiên khuyên nhủ một hồi, cuối cùng Nguyên Thành Trưởng công chúa cũng bình tĩnh lại, nhịn xuống việc này, chẳng qua dưới đáy lòng nàng ta so đo thế nào thì không ai biết rồi.

Đến buổi chiều, lúc cả nhà Tĩnh An Hầu dùng cơm tối, trên mặt nàng ta cũng không thể hiện gì. Nàng ta nhẹ nhàng, bình tĩnh ngồi bên người trượng phu, giống như cái gì cũng chưa từng phát sinh.

Mấy ngày nay thân thể Tĩnh An Hầu chuyển biến tốt, mặc dù vẫn phải uống thuốc nhưng đã có thể đứng dậy, ánh mắt hơi lộ ra đục ngầu đảo một vòng, không nhịn được nhăn lông mày lại: "Lão nhị đâu?"

"Không chừng là đi chỗ nào lêu lổng rồi," Xưa nay Tĩnh An Hầu phu nhân vẫn không thích thứ tử, bởi nếu con trai trưởng không có con nối dõi có khả năng Hầu phủ sẽ thuộc về thứ tử. Vì vậy cảm giác không thích này lại càng sâu, bà ta nhướng mi mắt, tức giận nói:

"Trong phủ này ai mà chẳng bận rộn đến mức chân không chạm đất, chỉ có nó là không thấy bóng dáng, bùn loãng không thể trát được tường!"

Lời của bà còn chưa dứt thì đã thấy Nhị công tử Tĩnh An Hầu phủ Quý Minh Hoài lau lau mồ hôi trở lại, làm như chưa từng nghe thấy lời nói kia của đích mẫu, trước tiên thỉnh tội rồi mới nói với Tĩnh An Hầu:

"Phụ thân thứ lỗi, thật sự là công vụ khẩn cấp, nhi tử không thể thoái thác nên mới về muộn."

Giọng của Tĩnh An Hầu còn có chút khàn khàn, ho một tiếng mới nói: "Bệ hạ cũng đã phong bút, còn chuyện gì có thể khiến con vội vã như vậy?"

"Nghi thức tế lễ cuối năm do Đế Hậu cùng nhau thực hiện, vốn đã xác định xong hết," Quý Minh Hoài là một viên quan nhỏ ở Lễ bộ, hắn ta nói tiếp: "Nhưng hôm nay Bệ Hạ đột nhiên hạ chỉ, nghi thức tế lễ năm nay Hoàng Hậu không cần phải đi, những lễ tiết còn lại cũng đều giảm đi là được, chỉ còn mấy ngày mà mọi chuyện đều phải sửa nên không thể không bận rộn một thời gian."

Nghi thức tế lễ cuối năm không thể coi thường, đây chính là đại lễ. Bình thường sẽ không xuất hiện chuyện thay đổi, lúc này Tĩnh An Hầu nghe nói cũng hơi kinh hãi: "Đang êm đẹp sao lại phải sửa lại? Hoàng Hậu..."

Ông thở hổn hển, nói xong hai chữ "Hoàng Hậu" liền dừng lại, nguyên nhân chính là như thế mới khiến cho người ta đều muốn biết lý do trong đó.

"Người ta nói Hoàng Hậu được sủng ái nhưng lúc này xem ra cũng chưa chắc là như vậy," Nguyên Thành Trưởng công chúa từ từ xoa xoa môi, cười lạnh nói: "Rõ ràng ý chỉ cùng tế lễ đều đã hạ xuống lại tạm thời thu hồi. Chuyện này còn chưa tính là bẽ mặt thì còn gì coi là bẽ mặt chứ? Thì ra cũng chỉ như vậy mà thôi."

Hôm nay nàng ta chịu nhục, tuy rằng là do lời nói của Tĩnh An Hầu phu nhân nhưng nguyên nhân cuối cùng vẫn đổ lên đầu Hoàng Hậu đấy, nếu không phải nàng không chịu gặp mặt thì sao mình sẽ bị như thế chứ?

Nhưng cũng vậy, chính bản thân Hoàng Hậu không phải cũng không có mặt mũi đó sao, nếu thực sự gặp mình chỉ sợ cũng không giúp được cái gì.

Lời này của Nguyên Thành Trưởng công chúa rất khó nghe, lại liên quan đến Hoàng Hậu, nếu ở phủ đệ khác chỉ sợ nàng ta phải chịu vài câu dạy dỗ. Có điều phủ Tĩnh An Hầu có chút quan hệ với hoàng gia, lại không giao thiệp với phủ Ngụy Quốc Công, lại thêm việc Quý Phỉ Phỉ bị Hoàng Hậu ngăn trở, không thể vào cung nên lúc này tự nhiên sẽ không có người uốn nắn, chỉnh lại.

Tĩnh An Hầu phu nhân nghĩ đến chuyện Hoàng Hậu không chịu xin hộ trước mặt Bệ Hạ, ngay đến cả em chồng là Nguyên Thành Trưởng công chúa cũng không gặp mặt, trong lòng bà ta cũng có oán hận nên thuận theo nói một câu, giọng điệu châm chọc chua loét: "Ai nói không phải chứ."

"Chuyện này thực ra là," Thân phận Quý Minh Hoài không bằng Tĩnh An Hầu phu nhân, cũng không bằng Nguyên Thành Trưởng công chúa, chờ hai người kia nói xong, hắn ta mới hơi lúng túng nhỏ giọng nói: “Trưởng quản Lễ bộ âm thầm cho thái giám truyền chỉ phong bao đỏ thì mới biết, thì ra Hoàng Hậu có thai, Bệ Hạ quá đỗi vui mừng, không muốn trung cung vất vả nên mới hạ lệnh để Lễ bộ thay đổi...”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play