Thấy sắc mặt hắn không đúng, Thanh Li ngạc nhiên hỏi: "Xảy ra chuyện gì thế?"
Hoàng đế miễn cưỡng nuốt miếng mứt hoa quả xuống, Trần Khánh bên cạnh nhanh tay lẹ mắt đưa trà tới, nhắm mắt nuốt xong, hắn mới khẽ nói: "Biết mứt hoa quả này rất chua, vậy mà còn đút cho ta, Tiểu Diệu Diệu học xấu quá đấy!"
"Đâu có đâu." Thanh Li chẳng hiểu ra làm sao hết, nàng bóc một miếng khác bỏ vào miệng mình ngay trước mặt hắn, nhai nhai rất vui vẻ: "--- Rõ ràng là rất ngọt."
Thấy vẻ mặt nàng không giống giả bộ, hắn bèn tự chọn một miếng mứt trái cây trong khay bỏ vào trong miệng mình, hắn không dám cắn nhiều, chỉ cắn một chút xíu mà chân mày đã nhăn tít.
Liếc mất nhìn Thanh Li, hắn hỏi: "Diệu Diệu, nàng không thấy chua hả?"
Thanh Li bị ánh mắt hắn làm cho sợ hãi, nhưng nàng vẫn nhẹ nhàng lắc đầu.
Hoàng đế bình tĩnh nhìn nàng một lát, phỏng đoán mấy ngày trước đột nhiên mạnh mẽ dâng lên, hắn kề sát vào tiểu cô nương, nhẹ giọng nhắc nhở: "Tín kỳ của Diệu Diệu, bao lâu chưa tới rồi nhỉ?"
Nghe thấy câu hỏi trắng trợn của hắn, vừa nghe xong Thanh Li đã biết Hoàng đế đang nghĩ gì rồi, nhịp tim nàng không kiềm chế được đập chậm một nhịp, cảm giác mơ hồ dâng lên.
Phu thê hai người, chuyện thân mật gì cũng làm hết rồi, nói mấy chuyện này với Hoàng đế nàng cũng không đỏ mặt.
Suy nghĩ một lát, Thanh Li nhỏ giọng trả lời, "Sau khi tiến cung thì chưa từng có lại."
Hoàng đế âm thầm nắm chắc mấy phần, giờ khắc này thật sự khó nén sự vui sướng của bản thân, hơi dựa về phía trước, hắn nói với tiểu cô nương khẽ giật mình phía trước, "Diệu Diệu, chúng ta --- Có phải có một bé con rồi không?"
Lúc nãy nghe Hoàng đế hỏi chuyện tín kỳ Thanh Li chưa từng xấu hổ, nhưng bây giờ nghe hắn hỏi vậy, nàng lại đỏ mặt.
Duỗi tay vỗ lên vai hắn một cái, nàng thẹn thùng nói: "Làm sao ta biết được."
"Cũng đúng." Lần đầu Hoàng đế trải qua mấy chuyện này, khó tránh khỏi không biết phải làm sao, hắn vội ra lệnh cho thái giám đứng bên cạnh, "Đi mời thái y đến đây."
"Giả sử có thật, mạch tượng chưa chắc đã rõ ràng." Không đợi thái giám kịp đi ra ngoài, hắn lại nói: "Gọi hai thái y tới đây, nhanh chút đi."
Trong lòng Thanh Li cũng muốn biết kết quả, nhưng cũng có chút xấu hổ, thẹn thùng giữ chặt ống tay áo Hoàng đế, nàng dè dặt hỏi: "Nếu không phải mang thai thì phải làm sao?"
"Còn có thể làm sao," Việc này trong lòng Hoàng đế đã nắm chắc bảy tám phần nên cũng bớt lo, kéo tiểu cô nương vào lòng mình, sau đó hắn kề sát vào tai nàng cười trả lời: "--- Vậy thì trẫm làm thêm vài lần là được."
Thanh Li vốn tưởng Hoàng đế sẽ nói ra lời gì đó an ủi mình, ai ngờ hắn lại nói ra một lời bỉ ổi như thế, nàng mỉm cười lườm hắn một cái, hơi đỏ mặt nhưng lại chưa từng phản bác.
Hai vị thái y đến cực nhanh, bởi vì mấy ngày trước hoàng hậu bị bệnh, trong lòng không khỏi có thêm mấy phần cẩn trọng, thế nhưng sau khi lần lượt bắt mạch, hai vị thái y liếc nhau, hai người đều nở nụ cười hàm xúc tiến lên chúc mừng: "Bệ hạ, mạch nương nương như châu tẩu ngọc bàn, xác định là hoạt mạch không thể nghi ngờ, chẳng qua là còn ít ngày tháng, ước chừng vừa mới tròn
tháng, cho nên không rõ ràng lắm."
Mặc dù Hoàng đế đã có chuẩn bị từ trước, nhưng khi nghe tin hắn vẫn không kiềm chế được vui mừng, nhớ đến mấy ngày trước tiểu cô nương bị bệnh, hắn vội hỏi: "Mấy ngày trước Hoàng hậu nhiễm phong hàn, có gì đáng ngại không?"
"Quả thật có một chút, nhưng không phải là việc gì lớn," Thái y lớn tuổi hơn trầm giọng nói: "Chỉ là mạch của nương nương có chút bất ổn, phải tĩnh dưỡng mấy ngày,
không được vất vả."
Tảng đá trong lòng rơi xuống, vẻ mặt vui mừng của Hoàng đế không thể nào che giấu nổi, hắn ôm lấy eo tiểu cô nương nói với chúng nhân: "Hoàng hậu mang thai là đại hỉ, ngày hôm nay, tất cả mọi người đều có thưởng."
Dừng lại một chút, hắn lại không kiềm được vui mừng mà nói tiếp: "Dặn dò xuống dưới, mọi người trong cung đều được thưởng nửa năm bổng lộc, hầu hạ Hoàng hậu thưởng gấp đôi."
Không chỉ Hoàng đế cao hứng, Thanh Li cũng tràn đầy vui mừng, sau khi ngạc nhiên, nàng vui vẻ đến nỗi khoé môi không thể nào khép lại được.
Nàng có thai, là hài tử huyết mạch giao hoà với nam nhân mà nàng yêu thương.
Trước đó, quỹ đạo cuộc sống của bọn họ hoàn toàn khác biệt, thế nhưng kể từ bây giờ hai người sẽ ràng buộc đan xen lẫn nhau không bao giờ chia lìa.
Thật tốt.
Hoàng đế vừa dứt lời, thái giám cung nhân xung quanh đồng loạt quỳ xuống thi lễ tạ ơn, mặc dù chưa từng nói chuyện, nhưng vẻ mặt vui mừng không che giấu nổi, đặc biệt là mấy người theo Thanh Li nhập cung.
Đối với Hoàng hậu mà nói, được Hoàng đế yêu chiều vốn là chuyện quan trọng nhất, thế nhưng chỉ giống như bèo không rễ, tóm lại chỉ có con của riêng mình mới là đáng tin nhất.
Nếu như cái thai trong bụng Hoàng hậu không chịu thua kém, hạ sinh hoàng tử, thì tương lai sẽ càng sáng lạn.
--- Trưởng tử đấy.
Thanh Li lại không nghĩ nhiều như mấy người khác, bàn tay không tự giác đặt lên phần bụng dưới, ngoài vui mừng ra, ngay cả chính nàng cũng không nói ra được mình lo lắng cái gì.
Nàng mới 16, sinh con ở thời đại này, quả thực không dễ.
Tuy nói nữ tử thời đại này đều như thế, nhưng nàng vẫn cứ thấy lo lo.
"Đừng sợ," Hoàng đế nhìn ra sự bất an trong lòng nàng, hắn cũng chẳng thèm kiêng kỵ mọi người mà duỗi tay ôm nàng vào lòng, nhẹ giọng trấn an, "Mọi chuyện đã có trẫm, dù trẫm không thể giúp thì cũng còn chư vị thái y, Diệu Diệu đừng lo."
Xưa nay hắn là Hải định thần châu trong lòng tiểu cô nương, lời vừa lọt vào tai, nàng đã thấy bình tĩnh hơn rất nhiều, sắc mặt cũng bắt đầu trở nên an ổn.
Vùi mặt vào lòng Hoàng đế, khoé môi nàng cong lên thật cao, giọng nói đè nén: "Diễn lang, ta rất hạnh phúc."
"Trẫm cũng rất hạnh phúc, không ít hơn nàng chút nào." Hoàng đế tỏ ý bảo mọi người đi ra ngoài hết, lúc này hắn mới đưa tay xuống phần bụng chưa lộ ra của nàng, giữa đầu lông mày tất cả đều là hân hoan và dịu dàng, "Đây là con đầu của chúng ta --- Không được, trẫm phải đại xá thiên hạ."
"Không được." Thanh Li bị lời nói của hắn làm cho kinh ngạc, nàng vội vàng khuyên nhủ: "Lúc đại hôn đã đại xá qua một lần rồi, mới qua bao nhiêu lâu, làm gì có đạo lý làm thêm một lần nữa."
Vinh sủng quá mức, chưa hẳn là chuyện tốt.
"Có gì mà không được," Hoàng đế ôm nàng, sắc mặt dãn ra, chân thành bày tỏ: "Lần đầu Trẫm làm phụ thân, quốc gia trường tồn, không phải chuyện đáng chúc mừng hay sao?"
"Nhưng mà con còn chưa ra đời đâu." Thanh Li dịu dàng kéo ống tay áo hắn, khuyên nhủ: "Đợi sau khi sinh xong, Diễn lang hãy đại xá thiên hạ, ta tuyệt đối sẽ không ngăn cản."
"Cũng được, nghe nàng hết," Hiện nay Hoàng đế đang hết sức vui mừng, tiểu thê tử nói gì thì hắn nghe cái nấy, hôn lên trán nàng một cái, hắn nhỏ giọng nói: "Diệu Diệu, trẫm muốn cảm ơn nàng, cảm ơn nàng đã gả cho trẫm, còn cảm ơn nàng đã sinh con cho trẫm, mặc dù đã nói mấy lần, nhưng trong suy nghĩ của trẫm, nói mấy lần cũng không đủ --- Trẫm rất vui mừng!"
"Có gì đâu mà cảm ơn," Lòng Thanh Li ngọt ngào như mật, mặt mày vui vẻ khó nén, thẹn thùng nói: "Đâu phải chỉ một mình ta là có thai được."
"Đúng nhỉ," Hoàng đế nhướng mày suy nghĩ một lát rồi chợt nở nụ cười, hắn tiến đến trước mặt nàng, "Còn chưa đến nửa tháng đâu."
"Hả?" Hắn làm cho Thanh Li có chút mơ màng, "Gì mà nửa tháng chứ?"
"Diệu Diệu có thai hơn một tháng, chúng ta thành thân còn chưa được hai tháng," Hoàng đế cười nhìn nàng, giọng điệu có chút khoe khoang, "Vậy thì chẳng phải, vừa thành thân được nửa tháng, Diệu Diệu đã có thai?"
Thanh Li bị mấy câu nói của hắn làm cho xấu hổ không chịu nổi, nàng duỗi tay đẩy hắn ra, "Nào có người như chàng, tính toán cẩn thận đến thế."
"Diệu Diệu," Da mặt Hoàng đế dày hơn nàng rất nhiều, không thèm để ý sự né tránh của nàng, chỉ nhìn chằm chằm vào vành tai mơ hồ đỏ lên của nàng, trầm giọng nói: "Trẫm có lợi hại không?"
Thanh Li mắc cỡ xoay mặt sang chỗ khác, không để ý đến con khổng tước xòe đuôi này nữa.
Hoàng đế kiên trì muốn nghe đáp án, đầu lại sấn tới lần nữa, vừa hôn lên vành tai nàng vừa không ngừng truy vấn: "Lợi hại hay không, lợi hại hay không? Diệu Diệu đừng xấu hổ, nàng nói gì đi mà."
"Lợi hại lợi hại." Thanh Li bị ép hỏi không còn cách nào khác, nàng bực mình trả lời: "Bệ hạ là thần lang đệ nhất thiên hạ độc nhất vô nhị không gì sánh kịp, được chưa được chưa?"
Hoàng đế cười hôn lên môi nàng, không hề rụt rè chút xíu nào: “--- Hoàng hậu nói rất đúng!”