Sáng hôm sau, lúc Thanh Li thức dậy thì cảm thấy có hơi mỏi, thế nhưng so với trước đây, thật sự không nghiêm trọng lắm.

Ừm, nàng nhớ loáng thoáng, hình như nàng đã uống rượu, sau đó, sau đó... Là là phá giới rồi hả?

Cắt, nàng vốn cho rằng hai ngày nay Tiêu Phong Diễn đang khám phá hồng trần, hiểu rõ sự đời huyền ảo, muốn xuất gia làm hoàng thượng nữa, thì ra còn cái đức hạnh này.

Xoa xoa mi mắt, nàng quay sang Hoàng đế đã thức dậy từ lâu, nàng nhíu mày hỏi: "Không tu dưỡng tính tình nữa hả?"

Hoàng đế gối đầu lên cánh tay mình cười lạnh một tiếng, "Có nàng ở ngay bên cạnh, cho dù là Phật Tổ cũng tĩnh tâm không nổi."

Thanh Li nghe ra đây chẳng phải là lời hay ho gì, nàng đưa tay ra nhéo tay Hoàng đế một cái, "Ít tính kế ta đi, chán ghét."

"Sao thế," Hoàng đế nhướng mi, ánh mắt hơi nghi ngờ, lập tức nói ngay: "Không nhớ ra mình đã từng làm gì nữa à?"

"Cũng đúng, nếu nhớ thì mới là chuyện lạ chứ," Không đợi Thanh Li trả lời, dường như hắn nhớ ra chuyện gì đó bất ngờ, lại hừ nhẹ: "Sau khi say rượu thì nói thật, có thể thấy không phải là giả vờ."

"Ta làm gì rồi hả?" Thấy sắc mặt hắn tế nhị, nàng cũng rất nghiêm túc suy nghĩ một chút, có điều trí nhớ sau khi say rượu thì không còn giữ lại được gì, cố nghĩ một hồi lâu nhưng vẫn chẳng nhớ được gì, nàng đành hậm hực nói: "Quả là nhớ không ra."

"Được rồi, không nhớ ra thì không nhớ ra," Hoàng đế ngồi dậy, lưu loát xuống giường mang giày mặc y phục, sau đó lại ấn tiểu cô nương nằm xuống giường, "Trẫm vào triều, nàng ngủ thêm một lúc nữa đi."

Bởi vì đêm qua uống rượu, giờ khắc này, Thanh Li vẫn cảm thấy đầu hơi đau đớn, nàng ngoan ngoãn nằm xuống, ngoan ngoãn nhắm mắt lại, chỉ một chốc lát sau thì đã buồn ngủ.

Hôm nay đã là ngày 27 tháng 12, gần đến cuối năm sự vụ trong triều càng nhiều, với tư cách là Hoàng hậu, Thanh Li cũng vất vả hơn không ít.

Có điều nàng còn đang trong thời kỳ học hỏi, chưa vội thâu tóm quyền hành, mà vẫn phân phó Tần thị lo liệu chu toàn như bao năm qua, bởi vì sau đại hôn của đế hậu, năm nay tăng thêm ba cung điện, tiếp theo nàng cũng sai người bên cạnh đi quan sát và chăm sóc, chuẩn bị cho các chủ tử sau này vào ở.

Do nguyên nhân này, cho nên hoàng hậu vốn lo liệu toàn cục, bận tối mặt tối mũi, thì ngược lại rất thanh nhàn né tránh.

Ngày cuối năm là một ngày quan trọng, không chỉ trong hoàng cung mới giăng đèn kết hoa, mà toàn bộ thành Kim Lăng cũng rực rỡ hẳn lên, mùi hoa quả khô thơm lừng thuần hậu hòa quyện với mùi pháo hỗn tạp, sự vui
mừng mơ hồ lan tỏa trong không khí, làm cho lòng người nôn nao.

Chẳng qua là có một vài nhà không bị bầu không khí ngoài phố ảnh hưởng, ngược lại tình cảnh có vẻ bi thảm, buồn buồn bã bã.

Thí dụ như Tĩnh An Hầu phủ.

Hoàng đế sai Ngự sử lập án thanh tra tham ô hối lộ, tấu chương đã trình lên Tuyên Thất Điện, có điều đang thời điểm cuối năm gần kề, cho nên mới tạm gác sang một bên.

Trong lòng chúng thần rất rõ ràng, đợi sang năm Hoàng đế khai bút, chuyện đầu tiên, chắc hẳn là hỏi tội triều thần.

Trong mắt bị bệ hạ này không chứa được một hạt cát, song cũng chẳng vô duyên vô cớ làm khó dễ người khác, lần này tin tức vừa truyền ra ngoài, chính là có mấy nhà vui mấy nhà buồn.

Người không thẹn với lương tâm tất nhiên tự do tự tại, mà đám người thích đâm sau lưng người khác kia thì đang lo sợ bất an, đứng ngồi không yên.

Thời này cũng không phải thời hiện đại công nghệ phát triển, chỉ cần một vé máy bay là có thể trốn ra nước ngoài, đây là thời đại thế lực tông tộc mạnh mẽ, tiền tài bị trói buộc bởi vàng ngọc đất đai, dù có muốn chạy, sợ là cũng chạy không được.

Cá chết lưới rách, hay là ngươi sống ta chết?

Nực cười, nếu là thật như vậy, cá thì nhất định phải chết, nhưng tỉ lệ lưới rách lại nhỏ đến kinh người.

Tĩnh An Hầu phủ tồn tại qua nhiều thế hệ, thế lực trong triều đã bị Hoàng đế chèn ép bớt, nhưng vẫn lưu lại một hơi thở, chẳng qua là cảnh ngộ hiện tại hết sức gian nan,
không thiếu được muốn tìm đường lui, thường xuyên tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm ra được quân bị phủ đầu rồi.

Đã vài chục năm nay Đại Tần không có chiến sự, cho nên chỉ là tham ô nhỏ, xét cho cùng cũng chẳng trở ngại là mấy, kể từ đó, Tĩnh An Hầu bèn an tâm thoải mái rút tay ra khỏi chỗ kia.

Nhưng có ai ngờ, không quá nửa năm sau, Hoàng đế đã ra chiếu chỉ chinh phạt Tây Lương.

Lúc đầu khi nghe được tin tức này, Tĩnh An Hầu thở gấp, suýt chút nữa là hôn mê.

Tuy nhiên trong lòng ông ta có chừng mực, trải đời cũng nhiều, mặc dù quân bị trong tay bị đâm một nhát, nhưng còn chưa tới lượt mình bị chung số phận, trong thời gian ngắn chắc là sẽ không bị kéo xuống nước.

Đáng tiếc, chỉ là thời gian ngắn thôi.

Tất cả mọi người chỉ là châu chấu đậu trên dây thừng, một con rơi xuống nước thì sẽ kéo theo một chuỗi các con còn lại, làm gì có con nào chạy thoát.

Cộng thêm Hoàng đế vốn đã không vừa mắt Tĩnh An Hầu phủ, nếu như sự việc này đã bại lộ, chỉ sợ hầu phủ kia sẽ sớm xóa tên khỏi giới huân quý của thành Kim Lăng.

Huân tước truyền qua mấy thế hệ, các thời kỳ tổ tiên đều bình an trôi qua, Tĩnh An Hầu tình nguyện chết một mình, cũng không muốn gia tộc lụn bại trong tay mình, nếu không, sau khi chết đi, làm sao còn mặt mũi đi gặp tổ tiên?

Chỉ cần nghĩ đến lúc kết cục bị hỏi tội rồi tước bỏ tước vị, Tĩnh An Hầu liền cảm thấy quặn đau, mấy ngày nay mặt mày ủ dột, cơm không ăn nổi, tiếp đó ngay cả ngủ cũng không ngủ được.

Trên thực tế, không chỉ có Tĩnh An Hầu nóng vội, Tĩnh An Hầu phu nhân cũng nóng vội, tuy mặt mày vẫn bất động thanh sắc mây trôi nước chảy, thế nhưng khoé môi mím chặt đã tố cáo nỗi lòng không an tĩnh của bà ta.

--- Nếu như hầu phủ thất thế, người xui xẻo đầu tiên chính là phu quân của bà, thứ hai chính là nhi tử ruột của bà, đều là chỗ dựa nửa đời sau, làm sao có thể không phát hỏa đây?

Vì thế, sau khi Tĩnh An Hầu phu nhân trải qua mấy ngày quái gở thì bèn tự mình đi đến nội viện của Nguyên Thành trưởng công chúa, chưa bước vào cửa, mặt mày đã kéo ra vài phần tươi cười nhẹ nhàng, giống như một bà mẹ chồng hiền lành, "Mấy ngày nay điện hạ về kinh, chúng ta cũng ít gặp, thế nào, đã quen với chỗ ở chưa?"

Có cái gì mà quen với không quen, không phải đã về hơn nửa năm rồi sao?

Trong lòng Nguyên Thành trưởng công chúa thừa hiểu vì sao mẹ chồng sớm trở mặt từ lâu lại tìm tới cửa, bây giờ không giống như ngày xưa, tất nhiên vạch mặt nhau thì
không hay lắm, nàng ta mỉm cười đáp lại, "Mỗi một nơi mẫu thân đều chuẩn bị cẩn thận cả rồi, làm gì có chỗ nào thấy không quen chứ?"

"Con không chê là tốt rồi," Nguyên Thành trưởng công chúa chịu nói mấy lời trên, ngược lại đã tiếp thêm sức mạnh cho Tĩnh An Hầu phu nhân, bà ta gần gũi thân thiết tiến lên cầm tay Nguyên Thành trưởng công chúa, ấm giọng nói: "Mấy bữa nay Hầu gia bị bệnh, ta lại quá chú tâm giải quyết công việc, cho nên không quan tâm nhiều đến điện hạ."

Nguyên Thành trưởng công chúa tự tay châm trà cho mẹ chồng, nàng ta thể hiện thái độ hiểu lòng người: "Sức khỏe phụ thân không tốt, mẫu thân ở bên cạnh chăm sóc là đúng, con vốn là tiểu bối, không dám để mẫu thân phải bận tâm, người một nhà đâu cần phải nói mấy lời như thế."

“Con ngoan, con nói phải lắm.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play