Cơn tức này đến nhanh mà đi cũng nhanh, không bao lâu hắn đã không có tâm trạng so đo cái chuyện nhỏ kia nữa.

Nói thế nào thì Hoàng Đế cũng đang trong độ tuổi khỏe mạnh, trong lúc này đã được ăn mặn, bình thường đã khó kiềm chế, giờ phút này cái tiểu bạch miêu kia còn đang nằm sấp trong lòng hắn mà hắn lại không thể động đến nàng, thật là gian nan.

Lúc tiểu cô nương còn ở nhà, nàng thích nhất ôm cái chăn nhỏ của nàng ngủ, thời điểm xuất giá cũng luôn luôn nghĩ đến nó, sống chết đều muốn mang nó vào cung, vì vậy nàng còn đặc biệt nói riêng với Hoàng Đế.

Trong lòng Hoàng Đế cười lạnh, ngoài miệng dễ dàng đồng ý với nàng nhưng sau lưng lại căn dặn mấy vị nữ quan để lại cái chăn hồ ly tinh kia ở lại phủ Ngụy Quốc Công, làm thế nào cũng không cho phép mang nó tiến cung.

Buồn cười, một cái chăn nhỏ hấp dẫn như vậy, khiến nàng một ngày cũng không rời nó được.

Không ngủ được?

---- Hay là quá rảnh rỗi nhàm chán, vậy thì để trẫm thương yêu thêm hai hiệp nữa thì tốt ngay thôi.

Ngày đại hôn ấy chuyện phải làm rất nhiều nên tất nhiên Thanh Li không thể để ý hết mọi chuyện được. Chờ sau khi tiến cung, nàng mới biết cái chăn nhỏ của nàng đã bị để quên ở phủ Ngụy Quốc Công rồi.

Nàng không biết dụng tâm hiểm ác của Hoàng Đế, tuy rằng trong lòng không muốn nhưng cũng không tiện sai người đi lấy nên đành ngầm đồng ý cho Hoàng Đế thay thế vị trí của nó.

Mặc dù có chút cứng rắn, lại hơi lớn một chút nhưng cũng ấm áp khiến cho người ta an tâm.

Vừa đến buổi tối nàng được cuộn tròn nằm trong lòng trượng phu như này, thực ra cũng không tệ lắm.

Với nàng thì không tệ, chỉ khổ cho Hoàng Đế.

Tiểu mỹ nhân mềm mại thơm tho dựa trong lòng, suýt nữa hắn không kiềm nén nổi xúc động của mình nhưng nhớ đến thân thể nàng nên cũng không dám xằng bậy.

Cuối cùng hắn chỉ đành lẳng lặng ôm tiểu thê tử của mình, mặc niệm vài lần kinh phật để tĩnh tâm mới miễn cưỡng ngủ được.

Cực khổ.

Một đêm trôi qua như thế, cuối cùng cũng tới ngày hai mươi sáu.

Cuộc thanh tra tham ô của đám quan lại kết thúc, cũng đã gần tới cuối năm, Hoàng Đế chuẩn bị phong bút vào ngày hai mươi bảy nên sau buổi chầu ngày hai mươi sáu, hắn triệu kiến đám ngự sử quan lại, tỉ mỉ bàn luận về vụ án này.

Ở chỗ bàn chuyện chính sự như vậy, tất nhiên Thanh Li không chịu ở lại tiền điện rồi. Nàng cho người chuẩn bị bữa tối, chờ Hoàng Đế ở tẩm điện rồi phu thê hai người cùng nhau dùng bữa.

Chuyện này liên lụy sâu rộng nên Hoàng Đế và các thần tử cũng nói lâu hơn, chờ đến lúc hắn tới tẩm điện, Thanh Li đã chờ được một lúc, nàng đang ngồi dưới ánh đèn vàng sáng rực, tự mình nếm chút rượu.

"Làm cái gì đấy," Hoàng Đế bị động tác của tiểu cô nương dọa sợ, hắn vội vàng đi qua đoạt chén rượu nhỏ trong tay nàng: "Tửu lượng của nàng kém như vậy mà còn dám uống sao."

Trong đầu Thanh Li đã có chút hoa mắt chóng mặt, nàng bĩu môi nhìn hắn, hừ nhẹ: "Ai bảo chàng không trở về sớm một chút chứ?"

"Được được được, đều do trẫm," Hoàng Đế nói qua quýt rồi gọi người đến dọn chén rượu nhỏ với bầu rượu xuống, lúc này hắn mới nói với tiểu thê tử hai gò má đang đỏ hây hây: "Nàng uống bao nhiêu rồi?"

Con ngươi Thanh Li đảo vòng vòng, như là đang suy nghĩ. Nàng nghĩ nửa ngày cũng không cho ra được kết luận gì, bưng lấy má mình, dịu ngoan nói: "Không uống
nhiều."

"Còn nói không uống nhiều," Hoàng Đế nhíu mày nói: "Nàng say khướt rồi."

"Liên quan gì đến uống bao nhiêu chứ," Vẻ mặt Thanh Li đau khổ: "Ta một ly cũng thế mà uống nhiều cũng là cái dạng này mà."

Trong lòng Hoàng Đế biết có khả năng nàng đã mang thai, hắn cũng đã nói với mấy người hầu hạ, căn dặn cẩn thận hầu hạ Hoàng Hậu nên tất nhiên không ai dám mang rượu đến cho nàng.

Trên thực tế, rượu kia là của Hoàng Đế đấy.

Đó là thói quen của hắn từ khi ở Tây Bắc, mỗi ngày hắn phải uống mấy chén, chỉ có điều bị tiểu cô nương phát hiện nên nàng mới vụng trộm uống mấy hớp.

Thời điểm căn dặn người dọn xuống, Hoàng Đế tiện tay ước lượng, nghĩ đến khối lượng không có thay đổi nhiều mới yên tâm.

Có điều lập tức hắn phát hiện ra chỗ thú vị khác. Tiểu Diệu Diệu đáng yêu, cho dù có là con ma men cũng vẫn đáng yêu như cũ.

Khi nàng say, một chút dáng vẻ bình thường đều không có, tỉnh tỉnh mê mê ngồi bên cạnh hắn, bảo nàng há mồm nàng sẽ há mồm, cho nàng uống canh thì sẽ uống canh, so với thường ngày thì ngoan hơn vài phần.

Dưới đáy lòng Hoàng Đế gào thét mạnh mẽ nhưng trên mặt lại không lộ ra, sau khi dùng cơm xong hắn ôm tiểu cô nương lên giường, cùng nhau nằm ngủ.

Nàng cũng nghe lời, tự giác chui vào lồng ngực Hoàng Đế tìm vị trí thích hợp rồi nhắm mắt ngủ.

Hai ngày nay Hoàng Đế không được có hành động sung sướng nên có chút không nhịn nổi, nghe được hô hấp của nàng dần ổn định thì hắn từ từ buông nàng ra, vén chăn lên, chậm chạp nhấc cái chăn ở sau lưng, một mình chuyển sang.

---- Nếu như không được gần gũi thân thiết với tiểu Diệu Diệu thì cũng chỉ có thể tự mình giải quyết thôi.

Bóng đêm càng sâu, ánh nến đỏ chập chờn, màn che bằng sợi tơ tằm mềm mỏng buông lỏng như mộng, Hoàng Đế đang khép hờ đôi mắt, hăng hái bừng bừng tự
mình xử lý công việc thì bỗng cảm thấy một thân thể mềm mại dựa vào, hắn sợ đến mức suýt nữa mềm nhũn tại chỗ.

Lúc quay đầu nhìn lại đã thấy tiểu cô nương tò mò tiến đến gần, ánh mắt ngây thơ nhìn hắn, trên mặt nàng là dáng vẻ hồn nhiên vô tội, không biết mình đã gây ra lỗi gì: "Chàng kêu cái gì vậy?"

"..." Hoàng Đế gắng gượng ngừng lại một chút, ngực hắn khó chịu như bị lấp kín bởi một đám bông, hắn miễn cưỡng trả lời: "Không có gì."

Hít sâu một hơi, hắn quay người lại, liếc nhìn đôi mắt không hiểu của tiểu cô nương, "--- Diệu Diệu nghe lời, mau ngủ đi."

Dường như tiểu cô nương cảm thấy ở đâu đó không hợp lý, ánh mắt nghi ngờ, do dự dừng trên mặt Hoàng Đế mãi không chuyển. Hoàng Đế có thể vượt qua bao nhiêu sóng gió như thế, làm sao có thể bị người mới như nàng nhìn ra sơ hở được chứ. Ánh mắt bình tĩnh của hắn nhìn nàng, cũng không để lộ dáng vẻ khác thường nào.

Thật lâu sau, cuối cùng tiểu cô nương cũng buông tha hắn, nàng hậm hực trở lại ổ chăn của mình, nhắm mắt ngủ say.

Hoàng Đế thầm than một tiếng oan gia, hắn cũng không dám tiếp tục ngay mà nhìn chằm chằm nàng trong chốc lát, nghe được hơi thở ổn định của tiểu cô nương hắn mới dám thở ra một hơi, tiếp tục "xử lý công việc" của mình.

Trên tay dùng sức, mắt thấy muốn phóng ra, hắn chợt cảm thấy ôn hương nhuyễn ngọc kia lại đến gần, cái mùi thơm như mang theo móc câu, đến thẳng đáy lòng hắn, câu người đi mất, thực sự rất dọa người. Càng quan trọng hơn chính là lần này hắn thật sự mềm nhũn.

Mặt Hoàng Đế đen kịt.

"Vẫn không thừa nhận sao, thế nào, bị Diệu Diệu bắt được nha!" Tiểu cô nương thò đầu ra nhìn, ló đầu ra ngó vào trong chăn của hắn, trong vẻ mặt nàng có chút giảo hoạt tinh ranh: "---- Cuối cùng chàng đang chơi cái gì thế?"

Hoàng Đế bị nàng chọc tức đến gan cũng đau, hắn cau mày, lật người trừng nàng, tức giận nói: "Không phải nàng đã ngủ rồi sao, tỉnh dậy làm gì vậy?"

"Ta giả bộ mà," Tiểu cô nương cắn ngón tay, dương dương đắc ý nhìn hắn, "Thế nào --- chàng bị lừa đi, trợn tròn mắt đi?"

Hoàng Đế: "..."

Hài tử thối!

Lúc này hắn không chỉ đau mỗi gan, lục phủ ngũ tạng của hắn, từng cái từng cái đều bắt đầu đau, không làm sao mà đè nén được.

"Tổ tông! Trẫm gọi nàng là tổ tông có được hay không?"

Cố gắng dỗ nửa ngày Hoàng Đế mới dỗ được tiểu cô nương trở lai trong chăn, hắn ôm nàng vào trong lòng mình, lạnh lùng nói: "Ngủ!"

Lúc nói lời này, cả người hắn đều tỏ ra hung ác, thế nhưng trong tiềm thức Thanh Li lại biết rõ người nam nhân nay sẽ không làm tổn thương mình, vì vậy dù cho giờ phút này Hoàng Đế nghiêm túc như vậy nhưng một chút lực uy hiếp đối với nàng cũng không có.

Chuyển mình trong lòng Hoàng Đế, tiểu cô nương cố gắng che tay, hạ thấp giọng nói bên tai hắn: "Cuối cùng thì vừa rồi chàng đang chơi cái gì vậy? Vui lắm hả?"

Hoàng Đế bị nàng chọc tức đến hơi thở cũng rối loạn, hắn giương mắt trừng nàng thì thấy tiểu cô nương để ngón tay lên trên môi, nháy mắt, nói lời thề son sắt: "Miệng Diệu Diệu bị phong kín rồi, chàng nói với ta, ta tuyệt đối không nói cho người khác biết đâu."

Hoàng Đế đỡ trán, nở nụ cười.

Đến thời điểm này hắn cũng không biết cuối cùng vì sao mình lại cười.

Chẳng lẽ, còn có chuyện gì buồn cười hơn hắn nữa à?

A.

Có lẽ đó chỉ là hành động trong vô thức của hắn khiến khóe miệng co quắp động đậy di.

Nghiến nghiến hàm răng, Hoàng Đế mới nói ra hai chữ kia: "Ngủ, hiểu chưa?"

Tiểu cô nương cảm thấy Hoàng Đế không vui, mắt hạnh bình tĩnh nhìn hắn trong chốc lát, thấy ánh mắt hờ hững của Hoàng Đế nhìn mình cuối cùng nàng vẫn hơi sợ hãi, ngừng tò mò.

Ngoan ngoãn nằm trong ngực Hoàng Đế, nàng chuẩn bị ngủ.

"Người xấu," Nàng bĩu môi thì thầm phàn nàn: "Vậy mà không chịu cho Diệu Diệu chơi cùng."

Hoàng Đế có thể thề với trời, thời gian trước đây, hắn thật lòng muốn kiềm chế đấy.

Muốn trách thì trách cái tiểu yêu tinh coi trời bằng vung này đi!

Một tay vén chăn lên, hắn đè lại eo thon của tiểu cô nương, cười lạnh nhìn nàng, không nói một lời.

"Chàng làm cái gì vậy?" Thanh Li cảm thấy nguy hiểm, nàng vụng trộm ôm chặt chăn, cảnh giác nói: "--- Diệu Diệu buồn ngủ."

"Ngủ? Ngủ cái gì mà ngủ --- Nàng làm loạn biến trẫm thành cái dạng này mà nàng còn có mặt mũi ngủ sao?"

Hoàng Đế cười lạnh một tiếng, "Nào nào nào, trẫm chơi lão hán đẩy xe* với nàng nha."

*Lão hán đẩy xe: Mọi người gg thế này nhé ^^

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play