Ý nghĩ này vừa hình thành trong đầu, cuối cùng Hoàng Đế cũng không kiềm chế nổi nữa, dưới đáy lòng hắn như bị cánh hoa bồ công anh mỏng nhẹ như tơ cọ xát qua, ngưa ngứa mà ẩn chứa sự chờ mong.
Cẩn thận nghĩ lại, sau khi hai người đại hôn, nguyệt sự của tiểu cô nương... Cũng chưa tới thì phải.
Càng nghĩ Hoàng Đế càng cảm thấy có khả năng này.
Tấu chương trước mắt hắn cũng chẳng xem vào được nữa rồi, gác lại ngự bút, hắn trở lại ngồi nhìn tiểu thê tử đang ngủ trước mặt, ngây ngốc ngắm nàng.
Tiểu cô nương mới mười sáu tuổi, khuôn mặt xinh đẹp, đầy sức sống. Thực ra ngũ quan của nàng vẫn chưa nảy nở hết nhưng từ khóe mắt đuôi mày của nàng cũng đã toát lên vẻ mềm mại yêu kiều, hàm chứa cả sự kiêu ngạo và xinh đẹp.
Thời điểm còn ở phủ Ngụy Quốc Công, Thanh Li là tiểu nương tử duy nhất của hai người Ngụy Quốc Công và Đổng thị, lại là hai từ nhỏ nhất, nàng được nuông chiều là lẽ đương nhiên.
Chờ đến khi nàng gả ra ngoài, phía sau lưng nàng lại là dòng dõi hoàng tộc hùng mạnh, vậy nên dù cho đôi lúc nàng có giở tính tình trẻ con một chút, thì cũng chẳng có vấn đề gì.
Nói cho cùng, trước khi thành thân, nàng được gia đình bảo vệ vô cùng tốt, không phải chịu bất cứ uất ức nào cả.
Đến lúc kết giao với Hoàng Đế, được gả vào trong cung lại càng không cần phải nói. Tuổi Hoàng Đế lớn gấp đôi nàng, trải nghiệm và tính cách khiến hắn đối xử với tiểu thê tử nhỏ tuổi như có thêm một loại thương yêu của phụ thân, cực kỳ dung túng nàng.
Ánh mắt Hoàng Đế cẩn thận đảo một vòng trên mặt tiểu cô nương, cuối cùng chậm rãi bình tâm lại, thoải mái thở một hơi mà hắn cũng không biết là ý gì, hơi hơi nghiêng người về phía trước, hắn hôn lên trán nàng một cái.
---- Cũng may, hắn không khiến nàng phải chịu uất ức.
Cái đóa kiều hoa này, một chút dáng vẻ khô héo cũng không thấy, ngược lại dưới ánh mặt trời còn khiến nó trở nên tươi đẹp hơn.
Thanh Li đang ngủ ngon lành chợt cảm thấy trên trán có gì đó lạ thường, sau khi mở mắt thì thấy Hoàng Đế, nàng dụi mắt hỏi theo bản năng: "---- Được ăn cơm chưa?"
Hoàng Đế vươn tay vén lọn tóc có chút lộn xộn ra sau tai nàng, lại ấm giọng hỏi: "Đói bụng?"
Thanh Li từ từ tỉnh táo lại, nghe giọng điệu ôn hòa ấy của Hoàng Đế, dưới đáy lòng nàng bỗng có chút ngượng ngùng.
Người thực sự làm việc chăm chỉ, bận bịu còn chưa kêu mệt mỏi đói bụng còn nàng chỉ nằm ngủ ở đây thôi mà cũng kêu đói, thực sự có chút không đúng lúc rồi.
"Thực ra cũng không phải," Nàng hơi đỏ mặt, chọc chọc ngón tay, "Đợi chàng ăn cùng cũng được."
"Không sao," Hoàng Đế nói tiếp: "Dù sao trẫm cũng hơi đói, dùng cơm sớm một chút cũng được."
Thanh Li biết rõ hắn nghĩ cho mình, nàng đang đói thật nên không từ chối, nàng tiến tới hôn hắn một cái rồi làm nũng: "Diễn lang thật tốt."
~~~
Thanh Li trải qua một ngày này vô cùng tốt.
Cũng không phải nói những ngày trước đây không tốt mà là dường như đãi ngộ ngày hôm nay đặc biệt tốt hơn.
Hoàng Đế đối xử với nàng rất dịu dàng, cũng săn sóc vô cùng, khiến cho nàng sinh ra một loại ảo giác mình trở thành một vật trang trí bằng thủy tinh dễ vỡ, cần phải nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, chỉ không cẩn thận một chút là có thể khiến nàng vỡ nát.
Thanh Li cắn thìa nhìn hắn, một bên hưởng thụ, một bên âm thầm gia tăng cảnh giác dưới đáy lòng, sợ mình không cẩn thận mà trúng chiêu.
---- Thời gian trước, lúc Hoàng Đế ân cần như thế này thì chắc chắn đêm ấy nàng sẽ bị hắn đè xuống giường, lăn qua lăn lại vài lần, dù nàng cầu xin thế nào hắn cũng không thèm để ý, xấu lắm.
Lúc này đây, không biết hắn có âm mưu nào nữa.
Hoàng Đế nhìn ra suy nghĩ trong lòng tiểu cô nương, hắn buồn cười nhưng cũng không giải thích.
Trong lòng hắn có một suy đoán, mới chỉ là suy đoán, chưa biết có đúng hay không.
Nếu tùy tiện gọi thái y đến bắt mạch mà sau đó chẩn ra không phải, điều đó sẽ khiến tiểu cô nương cảm giác hắn nóng lòng muốn con nối dõi, đương nhiên sẽ bất an, vậy thì cái được không bù nổi cái mất.
Vẫn cứ nên hỏi đám nữ quan hầu cận của nàng, xem lại chế độ ăn uống nghỉ ngơi mấy ngày nay của nàng như thế nào rồi tính tiếp vậy.
Bởi vì lý do này, đến buổi tôi, thời điểm hai người nghỉ ngơi, thái độ của Hoàng Đế săn sóc khác thường, sau khi ôm nàng nằm xuống hắn cũng không có động tác nào khác.
Tắm rửa sạch sẽ rồi dường như tiểu bạch miêu Thanh Li có chút lo lắng: "...?"
Cũng không phải nàng tham chuyện này, chỉ là nàng cảm thấy có chút kỳ lạ. Ngày thường nam nhân này sau khi lên giường thì sẽ biến thành dâm ma, vậy mà hôm nay làm sao hắn lại lộ ra dáng vẻ hiền đức thế chứ.
Cẩn thận chọc chọc lồng ngực Hoàng Đế, nàng nhỏ giọng hỏi: "Đây là... ngủ sao?"
Trước đó vài ngày tiểu cô nương bị bệnh nên Hoàng Đế đã phải liên tục nhẫn nhịn nửa tháng. Khó khăn lắm đêm qua hắn mới được một bữa, vậy mà tối nay hắn lại phải thành thành thật thật, lòng hắn còn đang chứa chan dào dạt xúc động mà còn bị nàng hỏi câu ấy, giọng hắn bỗng trầm hẳn: "Bằng không thì sao, nàng còn muốn làm cái gì?"
Thanh Li nghe giọng không vui của hắn cũng không thấy sợ, nàng chỉ cảm thấy kỳ lạ, lắp bắp hỏi: "Chàng không muốn... Sao?"
Hoàng Đế nghiêng người liếc nàng, tức giận nói: "Hôm nay trẫm mệt mỏi, không muốn."
Thanh Li ngoan ngoãn nằm sấp trong lòng hắn: "Ồ..."
Cứ thế trải qua một ngày, cho đến buổi chiều ngày thứ hai, Hoàng Đế vẫn không có động tác quá phận thì trong lòng Thanh Li liền cảm thấy có chút nghi ngờ.
Nhẹ nhàng vòng tay ôm cổ trượng phu, tiểu cô nương nhỏ giọng nói: "Ta rất thích Diễn lang."
"Không chỉ có Diệu Diệu yêu thích trẫm," Hoàng Đế khẽ giật mình, lập tức cười nói: "Lòng trẫm cũng ở chỗ Diệu Diệu rồi."
"Vâng," Nàng ngoan ngoãn lên tiếng, lại phủ bên tai Hoàng Đế: "Phu thê là một thể, yêu mến lẫn nhau vốn là lẽ đương nhiên."
Hoàng Đế dịu dàng ôm vai nàng, "Tất nhiên là đạo lý này."
"Diễn lang có chỗ nào không khỏe," Tiểu cô nương nhìn trộm hắn, cẩn thận từng li từng tí dò hỏi: "Cũng chớ nên giấu giếm ta, không được... Sợ thầy giấu bệnh."
Hoàng Đế không ngờ nàng lại nói vậy, bàn tay đang vắt ngang eo nàng, nghe thấy vậy suýt nữa bị dọa sợ mà trượt xuống.
Cách một tầng chăn, cái tay kia hung hăng vỗ một cái lên mông nhỏ của nàng một cái: "Nàng nói hươu nói vượn cái gì vậy, còn không mau ngủ đi."
Trong lòng tiểu cô nương vốn có chút nghi ngờ, lúc này thấy Hoàng Đế phản ứng như vậy nàng càng cảm thấy hoài nghi.
Con mắt nàng đảo một vòng nhưng vẫn thành thành thật thật nhắm mắt lại, nằm ngủ. Nàng ngủ rồi mà Hoàng Đế lại không ngủ được, không chỉ không ngủ được mà đến buồn ngủ cũng không có.
Hắn lén lút hỏi mấy vị nữ quan thiếp thân hầu hạ tiểu cô nương, biết được nguyệt sự của nàng từ trước đến nay đều rất chuẩn, lại nghĩ đến thời gian hai người thành thân thì trong lòng hắn có vài phần nắm chắc.
---- Chắc chắn đến tám phần.
Tuy nói như vậy nhưng hắn vẫn không dám đánh cược trăm phần trăm.
Dù sao vài ngày trước tiểu cô nương bị bệnh, thái y cũng đã bắt mạch cho nàng mà lại không nhận ra được cái gì bất thường.
Nói cách khác, ngộ nhỡ bởi vì mấy ngày trước nàng bị phong hàn nên nguyệt sự muộn một chút chăng?
---- Vẫn nên quan sát thêm vài ngày nữa đi.
Trong đầu có chủ ý nên Hoàng Đế cố gắng bớt phóng túng, hắn không muốn vì tham vui nhất thời mà làm bị thương hài tử có khả năng đã tồn tại kia, lại không nghĩ đến cái đồ tiểu bạch nhãn lang này không chỉ không biết ơn, đã vậy nàng còn dám nghĩ đến mấy chuyện không có ấy, thật đúng là buồn bực.