Trẫm Cũng Rất Nhớ Nàng

Chương 70-2: Ngủ nướng 2


1 năm

trướctiếp

Mấy ngày trước nàng bị bệnh, Hoàng đế đều ở bên cạnh chăm sóc, cho nên chính sự bị tồn đọng rất nhiều.

Vì lý do này, mấy ngày hôm sau Hoàng đế càng bận tối tăm mặt mũi, ban đêm hai người ngủ cùng nhau nhưng đến sáng hôm sau, phần lớn lúc Thanh Li thức dậy thì hắn đã đi đến tiền điện phê duyệt tấu chương rồi, hôm nay hắn còn ở lại đúng là hiếm thấy.

"Gấp gáp gì chứ," Hoàng đế lười biếng ôm nàng, "Khó khăn lắm mới được rảnh rang, không cho trẫm có cơ hội ngắm nàng một lát sao?"

"Đi chỗ khác," Tiểu cô nương tức giận mắng hắn, "Ai cho chàng ngắm chứ!"

"Đương nhiên là Diệu Diệu nhà ta cho rồi," Hoàng đế mỉm cười nhìn nàng, "Nếu trẫm ngắm người khác, Diệu Diệu sẽ đau lòng đấy, làm sao trẫm nỡ cho được?"

Thanh Li bị hắn trêu đến xấu hổ, nàng ngượng ngùng đẩy cánh tay hắn ra, "Tấu chương nhiều như vậy, chàng không đi xem à?"

Ngược lại Hoàng đế cũng không làm khó nàng, ánh mắt lượn một vòng trên mặt nàng, hắn dò hỏi: "---- Đi cùng trẫm nha?"

"Không đi, chàng bận rộn nhiều việc," Thanh Li vẫn xấu hổ lắm, nàng không thèm để ý đến hắn mà chỉ đáp: "Dù sao đó cũng là nơi quan trọng, các thần tử đều có mặt, ta đi đến đó còn ra thể thống gì."

"Ồ," Hoàng đế hừ một tiếng, hắn nói trúng tim đen nàng: "Chứ không phải nàng là mèo hoa lười biếng, muốn ngủ nướng à?"

Thanh Li quẫn bách, nàng kéo chăn phủ qua khỏi đầu mình, "Không phải như thế, chàng đừng nói bậy!"

Hoàng đế cười phá lên, cười xong rồi dường như muốn buông tha cho nàng một lần, bản thân hắn tự vén chăn lên, xuống giường mặc y phục.

Hắn chịu rời đi, Thanh Li âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cảm giác buồn ngủ lại nhiệt tình kéo tới.

Nàng rất thích ngủ nướng, lúc còn ở nhà có Đổng thị trông chừng, tuy đôi lúc có thể ngủ nướng nhưng phần lớn đều phải dậy thật sớm đấy.

---- Tiểu nương tử nhà gia giáo, suốt ngày nằm ì trên giường, còn ra thể thống gì nữa?

Sau khi tiến vào thâm cung, thì không còn những vấn đề này rồi.

Phía trên không có mẹ chồng khó tính, phía dưới không có phi thiếp của Hoàng đế, không cần vấn an, cũng không cần tiếp kiến, cuộc sống tự do thoải mái cứ trôi qua như vậy thật là tốt.

Đại hôn nửa tháng trước, phu thê hai người vui mừng quá đỗi, hào hứng bừng bừng giày vò đến nửa đêm, không hề nghi ngờ, ngày thứ hai đương nhiên sẽ dậy trễ.

Đợi đến khi thời gian nửa tháng qua đi, không có mấy sáng sớm Thanh Li thức dậy hầu hạ Hoàng đế mặc y phục, đã vậy còn bị bệnh, giằng co khó chịu hơn nửa tháng, cả người cũng không còn sức sống, Hoàng đế làm sao nỡ gọi nàng dậy sớm, đương nhiên là để mặc nàng ngủ đủ thì thôi.

Bởi vì mấy ngày trước thoải mái quá, cho đến bây giờ tiểu cô nương vẫn vùi mình vào trong chăn, không đứng dậy nổi.

Hiển nhiên Hoàng đế cũng phát hiện tật xấu đáng yêu này của tiểu cô nương, mặc dù có chút không hiểu lắm nhưng hắn vẫn không bảo nàng sửa đổi.

Khi còn nhỏ, hắn phải dậy thật sớm để học bài, còn khi đến Tây Bắc, vì để làm gương cho binh sĩ, dĩ nhiên hắn sẽ không sa vào hưởng lạc, sau này khi đăng cơ xưng đế, công việc quá nhiều, hắn không thể nào nhàn hạ cắm rễ trong chăn, mãi cho đến khi thành thân hắn mới bị nàng ảnh hưởng mà lười theo vài lần, song rất nhanh, Hoàng đế đã mạnh mẽ uốn nắn trở lại.

Lúc hai người vừa ở chung với nhau, tiểu cô nương còn rất câu nệ tiểu tiết, nhưng thời gian lâu dài, Hoàng đế mới phát hiện thì ra nàng có tính tình trẻ con như vậy.

Hay xấu hổ, thích làm nũng, thích sạch sẽ, thích ăn điểm tâm nhỏ, còn thích ngủ nướng nữa.

Cho dù tính trẻ con nhiều như vậy, song Hoàng đế vẫn cảm thấy, chỉ cần cô nương kia là Diệu Diệu của hắn, tất cả hắn đều có thể chấp nhận hết.

Mềm mại nũng nịu, đáng yêu biết bao nhiêu.

Mỗi khi định gọi nàng dậy vào sáng sớm thì nàng giống như một chú mèo hoa nhỏ vậy, cả người cuộn tròn lại tự cắn lấy đuôi mình, móng vuốt nhỏ ôm chăn vào lòng, ngủ ngon lành.

Thấy thế, hắn không đành lòng đánh thức.

Chẳng qua là, cả ngày không nhìn thấy nàng, hắn sẽ nhớ nhung không chịu nổi, khó nghĩ quá.

Thanh Li đang dùng chăn che mặt lại, nghe thấy bên ngoài im ắng, nàng biết Hoàng đế đã đi rồi.

Nàng cảm thấy mĩ mãn duỗi người một cái rồi bỗng nheo mắt lại, tiếp theo nàng dùng chăn cuộn mình vào trong, phe phẩy cái đuôi lăn một vòng trên chiếc giường rộng thênh thang.

--- Tốt quá đi.

Chậm rãi kéo chăn phủ trên mặt mình xuống, nàng duỗi cái lưng mỏi nhừ, lúc đang muốn tiếp tục ngủ thêm một giấc, tầm mắt lướt qua, rồi lại càng hoảng sợ hơn.

"--- Chẳng phải chàng đã đi rồi à? Sao lại còn ở đây?"

"Vốn dĩ không có cách nào," Hoàng đế nhìn nàng rồi từ tốn nói: "Diệu Diệu thay trẫm nghĩ một cách đi có được không?"

Vẻ mặt Thanh Li tràn đầy các dấu chấm hỏi (????): ".... Hửm?"

Thế nhưng Hoàng đế lại không trả lời mà bước nhanh về phía trước, khi đến trước giường, tiểu cô nương đã cuốn mình thành nhộng, "Diệu Diệu, đi cùng trẫm đến tiền điện thôi."

"Không được," Thanh Li giữ chặt chăn, vẻ mặt cảnh giác: "Ta sẽ không vứt bỏ cái chăn yêu quý này đâu."

"Trẫm có cách," Hoàng đế cúi đầu nhìn nàng, "Có thể vẹn cả đôi đường."

Thanh Li: ".... Ơ?"

Hoàng đế không nói gì thêm, hắn duỗi tay bế cả chăn màn và con mèo nhỏ cuộn tròn ở bên trong lên đi về phía tiền điện.

Thanh Li không ngờ hắn sẽ làm thế, nàng khẽ giật mình, sau đó tay chân vội vàng vùng vẫy, "Chàng... nào có người như chàng chứ?"

"Trước đây chưa từng có," Hoàng đế đáp mây trôi nước chảy, chẳng hề đỏ mặt tẹo nào, "Nàng xem, không phải hiện giờ có một người rồi hay sao?"

Thanh Li nói không lại hắn, da mặt lại không dày bằng hắn, nàng chỉ có thể hậm hực kéo chăn lên che mặt, tự bịt tai trộm chuông mà an ủi mình rằng, chắc không có ai biết mình đến đâu.

~

Hoàng đế thật sự rất bận, sau khi bế tiểu cô nương đến tiền điện thì hắn đến sau ngự án làm việc, không nói gì nữa.

Thanh Li bị hắn ép buộc đi qua, tất nhiên ngủ nướng không thành, nàng sai người đổi y phục cho mình, nghĩ muốn đến chỗ Hoàng đế quấy rối một phen cho bõ tức, thế nhưng lúc đảo mắt nhìn sang thấy hắn hơi cau mày, ánh mắt nghiêm nghị, ngược lại nàng bỗng có vài phần xấu hổ.

Người hết ăn rồi lại nằm sao có thể không biết mắc cỡ đi quấy rối người vất vả làm việc nuôi gia đình kia chứ, ánh mắt tiểu cô nương lượn một vòng rồi quyết định tha cho hắn, nàng đi đến giường ấm ngồi xuống.

Hoàng đế chậm rãi đọc hơn phân nửa tấu chương trên bàn, lúc nhướng mi tìm kiếm tiểu thê tử nhà mình thì phát hiện nàng nửa tựa trên gối mềm, ngủ mất rồi.

Bé cưng này, càng ngày càng lười.

Hắn âm thầm cười một tiếng rồi đứng dậy đi đến bên cạnh nàng, nhẹ nhàng đắp chăn cho nàng, sau đó mới ngồi xuống chỗ cũ, uống một hớp trà, bắt đầu đọc tiếp tấu chương.

Chuyện án tham ô trong chiến sự Tây Lương lần này liên lụy rất rộng, Hoàng đế phái Ngự Sử đi điều tra, mọi chi tiết đều viết tấu chương dâng lên, vừa đọc xong chưa kịp duyệt thì đã giật nảy mình. Cũng không phải vì nội dung nghiêm trọng bao nhiêu, chuyện làm hắn tức giận chính là ngày giờ ở cuối trang, Hoàng đế âm thầm tính toán, thoáng một cái đã tính ra.

Hai mươi bốn tháng mười hai.

Cách thời gian đại hôn của bọn họ, cũng đã hơn nửa tháng rồi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp