Anh Quốc Công âm thầm lắc đầu, rồi len lén nhìn lên khuôn mặt đỏ ửng xinh đẹp của Thanh Li, xinh đẹp đến nỗi làm cho người ta hận không thể moi tim dâng lên cho nàng.

Dung mạo thế này, kể cả Thần tiên cũng không sánh bằng. Dù có là tiên trên trời sợ là cũng muốn động phàm tâm ấy chứ.

Hoàng Đế thiên vị nàng như vậy dường như cũng không quá khó để lý giải.

Ông và Hoàng Đế có mối quan hệ rất tốt, trường hợp như này ông cũng có thể đánh bạo nói đùa một câu: "Nương nương còn nhỏ, uống không được cũng không sao, Bệ Hạ đã uống thay vậy thì không thể chỉ uống có hai chén dễ dàng như vậy được!" 

Mấy người khác thấy tâm trạng Hoàng Đế rất tốt, mọi người cũng hùa theo mở miệng trêu ghẹo: "Anh Quốc Công nói rất đúng, nương nương vẫn còn ở bên cạnh người nhìn đó, thấy bệ hạ chỉ uống ít như vậy, dù là ngoài miệng không nơi nhưng trong lòng lại đang cười
người đấy..."

Hoàng Đế bị một tiếng nương nương của bọn hắn lấy lòng rồi, một bên hắn cười lớn gọi thái giám thêm rượu, bên kia thì nói với Thanh Li: "Mới có một lát mà nàng đã gây ra cho trẫm không ít rắc rối, nàng giỏi thật đấy!"

Sở trường của Thanh Li không phải là đấu võ mồm, lại thêm nàng mới uống một ly rượu khiến nàng chóng mặt đau đầu. Dù nàng nghe được giọng nói của Hoàng Đế nhưng có chút không phản ứng kịp, nàng ngẩng đầu mang vẻ mặt say rượu nhìn hắn nhưng không đáp lời.

Khuôn mặt của nàng vốn đã rất đẹp, hai gò má nhuộm một màu hồng phấn, đôi mắt ngấn nước, ánh mắt kia mà nhìn vào người khác thì thực sự có thể câu hồn phách của họ đi mất. Hoàng Đế chỉ định đùa nàng một chút, hắn không nên dẫn nàng đến đây, giờ khắc này trong lòng hắn không khỏi cảm thấy hối hận.

Tiểu cô nương xinh đẹp như vậy chỉ nên để cho một mình hắn ôm vào lòng từ từ yêu thương thôi, sao có thể mang ra bên ngoài, để ai cũng có thể nhìn thấy chứ?

Ngón tay hắn bóp chặt chén rượu nhỏ, ánh mắt tối hơn mấy phần.

Uống xong một chén, cung phản xạ của Thanh Li dường như bị kéo dài ra ba mét, gắng gượng dừng một hồi lâu mới chống lại ánh mắt nóng bỏng của Hoàng Đế: "Người tài giỏi luôn có nhiều việc phải làm, ai bảo tửu lượng bệ hạ tốt quá làm chi?"

Trường An bá lập tức vỗ tay cười nói: "Nương nương nói rất đúng, ai bảo bệ hạ có tửu lượng tốt chứ, hôm nay ở trước mặt tiểu nương nương người không được mất bình tĩnh mới phải."

Mấy người khác cũng cười rộ lên, rối rít mời rượu, ánh mắt Hoàng Đế quét một vòng quanh mọi người.

"Thường ngày trẫm không thấy các ngươi nói nhiều như vậy, thì ra là để dùng vào lúc này đây."

Anh Quốc Công cũng nói: "Bệ Hạ nói rất đúng, chúng thần đặc biệt ở chỗ này chờ người đấy, người không được từ chối đâu."

Hoàng Đế vừa ra hiệu cho người hầu rót rượu, vừa nói với Thanh Li: "Nào có ai như nàng vậy, không giúp phu quân của nàng thì thôi lại còn hùa với người ngoài trêu trẫm."

Giọng hắn nhàn nhạt, không hề có ý tứ trách cứ mà ngược lại có vài phần thân mật giữa phu thê.

Trong mấy người ở đây, ngoại trừ Đế Hậu thì Anh Quốc Công là người có thân phận cao nhất, đương nhiên ông cũng ngồi gần vị trí chủ vị nhất, câu nói của Hoàng Đế, ông cũng là người nghe rõ ràng nhất, sắc mặt lúc Hoàng Đế nói mấy lời đó, ông quan sát không bỏ sót thứ gì.

Ông đã ngoài tứ tuần, ông cũng đã từng trải qua tình yêu nam nữ, thấy sắc mặt Hoàng Đế, không hiểu sao trong lòng ông có một loại ý nghĩ cứ quanh quẩn không chịu đi.

Lúc trước có lẽ ông không hiểu rõ nhưng bây giờ ông lại có cảm giác... Đại khái chính là sắc mặt Hoàng Đế giống như - Ngữ đạm tình nùng*.

*Ngữ đạm tình nùng: Lời nói lạnh lùng nhưng chứa đầy tình ý.

Tâm trạng Hoàng Đế không tệ, trong lòng chúng thần cũng dễ chịu, quân thần hòa hợp, nhất thời bầu không khí vô cùng tốt, có thể nói là cả khách và chủ đều vui mừng, chỉ có duy nhất một người không khỏe, không cần nói cũng biết là có mình Thanh Li thôi.

Không biết giống ai mà tửu lượng của Thanh Li cực thấp, loại vật như rượu, bình thường nàng không dám đụng vào, hôm nay khó có thể từ chối nên nàng đành uống một ly, sau đó nàng cảm thấy đầu óc choáng váng, nàng vừa muốn lên tiếng gọi người cho mình một ly nước trong thì nhìn thấy chén rượu nhỏ của mình bị Hoàng Đế cầm đi kính rượu người khác.

Cái chén nhỏ đó vốn là của Thanh Li, nàng mới vừa uống xong đã bị Hoàng Đế lấy mất, chỉ cần tưởng tượng đến chuyện cái chén nhỏ được hai người dùng chung là mặt nàng nóng lên, không muốn bị mọi người phát hiện nên nàng đành cúi đầu nhìn đồ ăn trước mặt.

Hiện giờ thân phận nàng cao quý, đương nhiên Anh Quốc Công phủ không dám thất lễ, vừa nhìn là thấy vô cùng ngon miệng. Thanh Li dùng đũa gắp một cọng rau xanh, lúc này nàng mới thấy thoải mái một chút.

Hoàng Đế nghiêng đầu liếc nàng một cái, lông mày hắn hơi nhíu lại: "Chỉ uống có một ngụm thôi mà, sao lâu như vậy rồi vẫn không hết say?"

Hắn áp mu bàn tay vào mặt nàng, đầu lông mày không kiềm chế được càng nhíu chặt hơn, "Hơi nóng nữa." Hoàng Đế nhỏ giọng hỏi nàng: "Mỗi lần nàng uống rượu đều vậy hết hả?"

Thanh Li không muốn nói cho hắn biết nguyên nhân thật sự khiến nàng đỏ mặt, nàng đành gật đầu lung tung: "A... Cũng không phải mới ngày một ngày hai, một lát nữa sẽ tốt lên thôi ạ."

Hoàng Đế nhìn nhìn nàng, hắn vẫn có chút không yên lòng đặt chén trà nóng trước mặt mình sang cho nàng, "Có lẽ do rượu hơi mạnh, nước trà giải rượu, nàng uống mấy hớp là khỏe thôi."

Dù sao cũng đang dự tiệc, hơn nữa trước mặt đều là nam nhân tửu lượng như nước, trong yến tiệc không chuẩn bị trà nhưng Anh Quốc Công biết Hoàng Đế thích uống trà đặc nên ông có chuẩn bị một phần.

Mặc dù thân phận Thanh Li đã được xác định, nữ nhân uống trà đặc cũng không tốt, nhưng hắn không hề quan tâm mấy thứ đáng ghét đó mà nhất định đưa qua.

Thanh Li sống hai đời đều chưa từng nếm mùi khổ sở, kiếp trước cha mẹ nàng là người làm ăn, tuy khó tránh chuyện bận rộn nhưng bởi vì áy náy nên họ đặc biết rất chiều chuộng con gái, ăn mặc đồ dùng phải là thứ tốt nhất, không để nàng thiếu thốn thứ gì.

Đến đời này thì không cần phải nói, phụ thân Đổng thị là thái phó đương triều, là Nho sĩ tiếng tăm lừng lẫy, có mẫu thân xuất thân như vậy dạy dỗ, cưng chiều hết mực, đừng nói là dùng chung chén trà, chỉ cần trà hơi nguội thôi là đã bỏ hết rồi.

Bây giờ Hoàng Đế đưa chén trà của hắn cho mình, nàng chỉ tiện tay cầm lấy thôi chứ không uống miếng nào.

Hoàng Đế không biết ý nghĩ trong lòng nàng, hắn cho là nàng sợ bị phỏng nên nói nhỏ: "Để được một lúc rồi, không phỏng đâu."

Thanh Li lại lên tiếng: "Không sao, một lát là tốt lên thôi ạ."

Lần đầu từ chối thì về tình có thể tha thứ, còn bây giờ người bình thường còn nhìn ra vấn đề, huống chi Hoàng Đế là người khôn khéo như vậy.

Sắc mặt hắn lạnh dần, lạnh nhạt liếc Thanh Li một cái rồi chợt mỉm cười, chẳng qua là đáy mắt lóe lên, không còn dịu dàng như trước, "Sao thế, ghét bỏ Trẫm?"

Trong lòng Thanh Li cũng biết mình hơi quá phận, dù sao Hoàng Đế đưa trà cho nàng là có ý tốt, có lẽ là do thói quen hai đời, làm sao dễ dàng sửa đổi được? Thế nên nàng mới không dùng chén trà này mà thôi.

Giờ khắc này thấy sắc mặt Hoàng Đế thì nàngbiết ngay là hắn tức giận, đầu lông mày nàng khẽ nhướng lên rồi đưa tay bưng chén trà lên chậm rãi nhấp một hớp, uống xong nàng nhẹ nhàng đặt xuống.

Ta đã uống rồi, nàng cẩn thận quan sát sắc mặt Hoàng Đế, nhưng vẫn không thấy thay đổi gì cả.

Ánh mắt Hoàng Đế càng ngày càng lạnh, hắn nhìn nàng một lát mới nhỏ giọng nói: "Làm sao? Dùng trà của Trẫm khiến nàng uất ức vậy hả?"

Thanh Li không muốn vì chuyện này mà làm hắn không vui, nàng gấp gáp nhỏ giọng giải thích: "Bệ hạ thứ lỗi, do thói quen ở nhà... Cho nên..."

Hoàng Đế cũng biết những cô nương khuê các được dạy bảo rất kỹ, cơ bản là không được dùng chung đồ với người khác, nàng không tính là quá đáng.

Hắn cũng như vậy, từ nhỏ đã tiếp nhận nền giáo dục của Hoàng tộc, sau này khi hắn tới quân doanh mới bắt đầu cẩu thả.

Tuy nhiên, từ khi lên làm Hoàng Đế, tính cẩu thả của hắn cũng đã được uốn nắn phần nào, trở nên cẩn thận một lần nữa.

Thẳng thắn mà nói, nếu trong buổi tiệc có người đưa cho Hoàng Đế chén trà mà mình đã dùng qua, lúc này chắc chắn hắn sẽ dùng lý do bất kính chụp mũ chém trước rồi nói sau. Thiên hạ này đều là của hắn, ở đâu ra đạo lý hắn phải dùng đồ người khác đã dùng qua. Chỉ có mình nàng là ngoại lệ.

Vừa rồi, hắn không chút nghĩ ngợi nhận cái chén nhỏ trước mặt nàng uống rượu tiếp, hắn không cảm thấy có gì không ổn cả.

Phu thê vốn là một thể, làm gì có chuyện phân chia giữa người với ta.

Có điều, hình như tiểu cô nương này không nghĩ như thế.

Hoàng Đế bình tĩnh nhìn Thanh Li một lát, sau đó mặt không biểu cảm quay qua chỗ khác, trò chuyện vui vẻ với mấy vị thần tử.

Người khác có thể nhìn không ra, hoặc nhìn ra nhưng không dám nói, song Thanh Li vẫn có cảm giác, Hoàng Đế... Vẫn đang rất giận.

Trong lòng nàng cũng không biết có mùi vị gì, có chút ấm ức, có chút sợ hãi, nàng lẳng lặng ngồi đó, cuối cùng đánh bạo mượn góc khuất do bị mặt bàn che lấp, đưa tay ra kéo ống tay áo của hắn.

Đương nhiên Hoàng Đế nhận ra nhưng hắn vẫn nói chuyện với Trung Viễn Hầu mà không thèm để ý đến nàng.

Thanh Li chưa từ bỏ ý định, nàng kéo thêm lần nữa, Hoàng Đế vẫn mặc kệ, hắn không đẩy bàn tay nhỏ bé kia ra, cũng không chủ động nắm lấy, chỉ là thản nhiên không tỏ vẻ gì. Lòng nàng trùng xuống, giống như có tảng đá đè nặng, có chút không thở nổi.

Thanh Li không muốn tự làm mình mất mặt nên rút tay về, nàng ngồi nghiêm chỉnh trên ghế của mình không lên tiếng cũng không làm thêm động tác nào nữa.

Cứ như vậy, mãi cho tới buổi tiệc kết thúc.

Anh Quốc Công phát hiện tình cảnh hai người này không ổn lắm, những người khác cũng không phải là kẻ ngốc, mặc dù không biết tại sao lúc này hai người đang tình ý dạt dào bỗng nhiên lạnh xuống, nhưng không ai dám dây vào, mọi người cung kính đứng trước cửa, cung kính tiễn đoàn người Hoàng Đế và Thanh Li rời đi.

Hoàng Đế không nói một lời, tiêu sái đi ở phía trước, Thanh Li đi phía sau hắn cũng trầm mặc không nói.

Hoàng Đế rất cao, Thanh Li đi phía sau hắn sâu sắc phát hiện hắn vai rộng eo thon, dáng người cao ngất.

Đại khái do đang tức giận, Hoàng Đế đi rất nhanh, ít nhất so với tốc độ lúc đến, rõ ràng nhanh hơn rất nhiều.

Thanh Li mang váy chật, bước chân không lớn không nhanh bằng Hoàng Đế, đương nhiên sẽ bị thụt lùi phía sau, thấy khoảng cách giữa hai người ngày càng rộng, nàng kiềm lòng không được có chút nóng vội.

Mặc dù có hai lần thất bại lúc nãy làm gương, song Thanh Li vẫn nghĩ ngợi một lát rồi đánh bạo lần nữa, kéo ống tay áo của hắn.

Hoàng Đế không hất tay nàng ra nhưng cũng không để ý đến nàng, chẳng qua hắn chỉ bước nhanh giống như ở tiền thính, bỏ mặc nàng mà thôi.

Thanh Li giật mình, ý thức đang mơ hồ nay tỉnh táo hơn mấy phần, trái tim cũng lạnh dần, nàng chủ động buông tay ra.

Hoàng Đế không hài lòng, tự mình xuống nước, tuy thân phận còn đó nhưng cùng lắm là mất mặt thôi, sợ gì chứ.

Gần vua như gần cọp, quả nhiên không phải nói ngoa.

Buồn vui bất chợt, lòng dạ khó dò, khiến người ta không biết phải đối phó thế nào.

Lúc trái tim nàng đang lạnh dần thì Hoàng Đế nãy giờ vẫn luôn trầm mặc lên tiếng, "Vừa rồi không phải nàng lớn gan lắm sao, sao bây giờ nhỏ lại rồi?"

Hắn bước chậm lại, "Lúc nãy rõ ràng còn kéo ống tay áo của trẫm, tại sao lại buông ra?"

Thanh Li không ngờ hắn lại lên tiếng, nàng hơi dừng lại nhỏ giọng trả lời, "Bản thân Bệ hạ không muốn, làm sao thần nữ dám làm càn?"

Bước chân Hoàng Đế dừng lại.

Thanh Li cúi đầu đi phía sau hắn nên không chú ý đằng trước, hắn dừng lại làm suýt nữa thì nàng đụng vào người hắn, cũng may Oanh Ca đi phía sau kéo nàng lại mới không sao.

Hoàng Đế quay lại nhìn nàng, khóe môi mang theo nụ cười, hắn bình tĩnh ngắm nàng một lát rồi thở dài, "Vừa rồi còn xưng ‘Ta’ mà, chỉ mới không bao lâu sao lại biến thành thần nữ rồi hả?"

Thanh Li cúi đầu, "Thần nữ không dám mạo phạm."

Hoàng Đế cũng cúi đầu quan sát sắc mặt nàng, một lúc sau hắn mới hiểu rõ, "Cảm thấy uất ức?"

Thanh Li quay mặt sang chỗ khác, khẽ nói: "Thần nữ không dám."

"Cứ mở miệng là tự xưng thần nữ." Hoàng Đế đưa tay vén mấy sợi tóc rơi tán loạn của nàng ra sau tai, "Vậy mà dám nói không uất ức."

Dường như có gió thổi qua, thổi trúng nỗi lòng Thanh Li khiến nó loạn cả lên.

"--- Rõ ràng là nàng ghét bỏ Trẫm." Hoàng Đế chậm rãi nói: "Trẫm còn chưa kịp uất ức mà nàng đã uất ức trước rồi."

Thanh Li mấp máy môi, không biết nghĩ đến điều gì mà không lên tiếng.

"Tiểu cô nương này..." Hoàng Đế nhìn chằm chằm Thanh Li, thấy nàng vẫn không chịu nói, có điều hắn vẫn không giận, "Quả nhiên khiến người ta khó xử."

Thanh Li không hiểu ý hắn, các ngón tay trong ống tay áo xoắn lại với nhau không trả lời.

"Tính tình cứng ngắc như vậy?" Ngay lúc nàng không biết phải làm thế nào thì Hoàng Đế lại nói tiếp: "Trẫm không để ý tới nàng, nàng cũng không để ý Trẫm, đây là thái độ của trẻ con với gia gia sao?"

Thanh Li mơ màng ngẩng đầu lên, chống lại ánh mắt hắn. 

Ánh mắt Hoàng Đế không tính là dịu dàng, thậm chí có hơi lạnh lùng, có điều hình như trong đôi con ngươi đen nhánh kia có một hình ảnh rất mềm mại. Thanh Li ngẩn ngơ nhìn vào mắt hắn, nàng có cảm giác trái tim mình hơi loạn nhịp, làm như có gì đó đang hồi sinh.

"Oan gia." Hoàng Đế đưa tay ôm eo Thanh Li mạnh mẽ kéo nàng sát vào lòng mình, "Sức nàng yếu như vậy tất nhiên không kéo nổi Trẫm rồi --- Nếu muốn nàng phải tiến tới ôm lấy Trẫm mới được."

Hắn cúi đầu, nhẹ nhàng đặt lên trán Thanh Li một nụ hôn, tiếp theo hắn nắm cằm nàng nâng lên để nàng đối mặt với mình, "Lời của Trẫm, nàng nhớ kỹ chưa?"

Eo Thanh Li bị hắn ôm chặt, cả người nàng dán vào lồng ngực hắn, mặt nàng đỏ đến mang tai, theo bản năng muốn xoay sang chỗ khác, có điều cằm nàng bị Hoàng Đế giữ lấy nên nàng chỉ có thể đối mặt với hắn, một lúc
lâu sau nàng mới nổi giận: "Thần nữ không dám, lỡ như bị bệ hạ đẩy ra thì mất mặt biết bao nhiêu."

"Cô nương ngốc." Hoàng Đế càng ôm nàng chặt hơn, để Thanh Li hoàn toàn nằm gọn trong lòng mình, giọng nói cực kỳ dịu dàng, "Làm sao Trẫm nỡ."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play