Tuy nói Thanh Li bị bệnh, nhưng thực tế cũng không đáng lo, đầu hơi nhức, có tý cảm mạo bình thường mà thôi.
Nói trắng ra chính là không cần phải uống thuốc, nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe.
Có điều ngày đầu tiên người nàng quá nóng nên làm Hoàng đế sợ hãi, thế là hắn cứng rắn bắt nàng ở trong phòng không cho phép ra ngoài, uống thuốc nửa tháng mới bằng lòng bỏ lệnh cấm.
Từ nhỏ đến lớn, chuyện Thanh Li không thích nhất là uống thuốc đắng, lần này cũng chả phải bệnh nặng gì, thế mà bị Hoàng đế bắt uống thuốc đắng đen ngòm, làm cho mấy ngày liên tục, vẻ mặt nàng đều nhăn như khổ qua.
Cũng may Hoàng đế bận rộn chuyện triều chính, không phải lúc nào cũng kè kè bên cạnh để ý đến nàng, thường xuyên bận rộn ngược lại đã tạo cơ hội cho Thanh Li.
Đã qua tháng mười hai, trời bên ngoài đã bắt đầu lạnh, gần đến buổi chiều thì gió tuyết gào thét càng mạnh.
Thanh Li sợ nóng nhưng cũng sợ lạnh, trong nội điện đốt rất nhiều chậu than, đệm chăn đã sớm được cung nhân huân ấm rồi, sau khi tắm xong, nàng chui vào trong chăn,
nửa nằm nửa ngồi xem sách cổ dạy đánh cờ, lúc nàng đang xem đến xuất thần thì có tiếng bước chân chậm rãi tới gần, mãi cho đến bên cạnh nàng mới dừng lại.
Hoàng đế chỉ mặc trung y, trên người mang theo hương thơm mát sau khi tắm rửa, hắn đứng bên cạnh mỉm cười nhìn phần cổ trắng như phấn lộ ra ngoài của nàng, chẳng nói một lời.
Thanh Li bị hắn nhìn có chút không được tự nhiên, nàng chịu không nổi khép hờ mắt lại, quăng sách dạy đánh cờ ra bên ngoài rồi né sang bên cạnh.
Bởi vì say mê xem sách dạy đánh cờ cho nên nàng nửa nằm sang chỗ ngủ của Hoàng đế, thấy hắn tới, nàng vội vàng nhích vào phía trong, không dám lấn vị trí của hắn nữa.
Hoàng đế bình tĩnh nhìn nàng một lát, cũng không biết hắn đang nghĩ gì, một hồi lâu sau hắn mới cười cười rồi đi ra gian ngoài tắt đèn, buông rèm che, cởi giày lên giường.
Vài ngày trước Thanh Li bị bệnh, ngoại trừ phải uống thuốc đắng làm cho người ta ghét bỏ ra, thì vẫn có chỗ tốt.
Hoàng đế thương tiếc nàng, chuyện giường chiếu cũng dừng lại, từ lúc đại hôn đến giờ ngày nào eo Thanh Li cũng có cảm giác đau buốt nhức mỏi, những ngày qua nghỉ ngơi thật tốt, thoải mái không gì bằng.
Thế nhưng tối nay... Bầu không khí có chút là lạ.
Thấp thoáng đâu đó, còn có chút nguy hiểm.
Hoàng đế vén chăn vào trong, bàn tay to vòng qua eo tiểu thê tử, sau khi kéo sát nàng vào trong lòng mình, hắn vẫn không có ý nhắm mắt ngủ, hai mắt sáng như sao ngắm nhìn nàng, nhìn đến nỗi làm Thanh Li thấy hoảng hốt.
"Diễn lang," Đẩy nhẹ lên vai hắn một cái, nàng nhỏ giọng nói: "Ngày mai còn bận rộn nhiều việc đấy, sao chưa ngủ đi."
Hoàng đế không trả lời.
Chẳng hiểu sao tim Thanh Li đập rộn lên, ngoài ra còn cảm giác có chút ngứa ngáy, len lén hé mắt ra nhìn sang hắn nhưng chưa kịp nhìn được gì hết là nàng đã vội vàng nhắm tịt mắt lại.
---- Ánh mắt của hắn quá sáng, tính xâm lược cũng quá mạnh, khiến nàng không dám nhìn thẳng.
"Nhìn cái gì mà nhìn," Nàng mạnh mẽ che giấu tâm tư, "Đâu phải chưa từng thấy bao giờ... Ôi!"
Tiếng kêu sợ hãi này cũng không lớn lắm, có điều trong màn đêm yên tĩnh lại có chút ít vị chói tai, Thanh Li bị tiếng kêu của mình dọa sợ, nàng bối rối che miệng lại, giọng nói gấp gáp pha lẫn mấy phần thẹn thùng, "Chàng làm gì thế? Đừng có làm loạn..."
Thân thể hai người thân mật dán sát vào nhau, tuy là cùng giường chung gối, nhưng vành tai tóc mai chạm nhau thôi chưa đủ, một tay Hoàng đế vòng quanh eo tiểu cô nương, một tay lại lần mò vào cái yếm của nàng, động tác dịu dàng nhẹ véo một cái.
Hơi thở hắn có chút rối loạn, hắn giữ chặt tay tiểu cô nương hôn hít một hồi, sau đó kề sát vào tai nàng thì thầm: "---- Nhịn nữa, sẽ hỏng mất."
Thanh Li đã làm qua mấy chuyện phu thê với hắn, giờ khắc này ngược lại nàng không còn e lệ như lần trước, da thịt bị ngón tay hắn trêu chọc hơi run lên, nàng mở mắt quan sát sắc mặt hắn, nhưng thấy vẻ mặt hắn dường như không dễ đối phó, nàng rũ mắt xuống, muốn làm đà điểu, "Đừng mà, ta còn chưa khoẻ hẳn, chàng gấp cái gì chứ?"
Hoàng đế cúi đầu ngăn chặn môi nàng, bàn tay vuốt ve rất có kỹ xảo, hồi lâu mới dừng lại dỗ dành: "Chỉ một lát, Diệu Diệu đừng lo, Trẫm sẽ có chừng mực mà."
Nói hay nhỉ, chàng đúng mực chỗ nào, nếu như chàng đúng mực thì làm sao ta bệnh thành như thế?
Thanh Li âm thầm hừ nhẹ một tiếng, sợ mình lỡ miệng nên nàng không dám nói gì nữa mà chỉ làm ra vẻ đáng thương hôn lên hai gò má hắn, "Diễn lang, ta chưa khỏe hẳn, chàng không thương ta sao?"
Hoàng đế nhìn thấu viên đạn bọc đường của tiểu cô nương, "Tại sao trẫm lại cảm thấy Diệu Diệu đã khoẻ hẳn rồi nhỉ?"
"Nào có."
Thanh Li chột dạ chớp chớp mắt, nàng lập tức phân bua: "Ta còn uống thuốc kia kìa."
"Ồ," Hoàng đế làm ra vẻ bừng tỉnh đáp một tiếng: "Vẫn còn uống thuốc à?"
Thanh Li trả lời: "Đúng thế đấy."
Hoàng đế ngừng lại một chút rồi nhỏ giọng gọi nàng, "Tiểu Diệu Diệu."
Thanh Li chột dạ không dám nhìn hắn, "Sao thế?"
"Vậy sao trẫm lại cảm thấy chậu củ Bạch Hạt trong tẩm điện," Hoàng đế híp mắt nói tiếp: "Hình như sắp chết rồi thì phải."
"..." Thanh Li cố tự trấn an mình, "Có sao? Ta không để ý."
"Có," Hoàng đế nhẹ nhàng cởi dây thắt lưng nàng ra, sau đó trở mình đè lên người nàng, "Lá cây ỉu xìu hết cả, hoa cũng khô rồi, không phải sắp chết thì là gì?"
"..." Thanh Li bị hắn nhìn thấu, đúng là lúng túng, thân thể bị hắn đè lập tức run lên, ngay cả lúng túng cũng quên mất, nàng run rẩy đưa tay vỗ hắn, "Chàng nhẹ chút!"
Hoàng đế nở nụ cười trầm thấp, động tác chậm lại thật, môi hôn lần xuống xương quai xanh của nàng.
Sức lực hắn từ từ nhỏ dần, lúc đầu Thanh Li thả lỏng một hơi, tiếp sau đó nàng lại có cảm giác là lạ, toàn thân đều bắt đầu khó chịu.
Cái cảm giác kia, tựa như lông vũ châm chích vào trong xương, cứ như thể dù làm thế nào cũng gãi không đúng chỗ ngứa, chỉ khiến lòng người kiềm chế không được mà run rẩy, càng ngày càng nhiều, nhiều hơn nữa.
Bị ức hiếp thành như thế, giọng nói Thanh Li đều mang theo tiếng nức nở rồi, mắt hạnh xinh đẹp ẩn chứa ánh sáng làm say lòng người, "Tiêu Phong Diễn, chàng hư hỏng, đồ xấu xa!"
"Đừng quá đáng thế chứ," Hoàng đế cười nói: "Nàng muốn nhẹ chút thì trẫm nhẹ, nói gì nghe nấy, giờ khắc này nhẹ quá cũng không được, đằng nào trẫm cũng có lỗi, trẫm phải tìm công đạo ở đâu đây?"
Thanh Li bị hắn dồn ép chẳng biết phải làm sao, nàng ôm chặt cổ Hoàng đế, răng nhỏ cắn lên đó một cái, giọng nói nhỏ như muỗi kêu: "Chàng... mạnh hơn một tý."
"Nàng nói gì đấy?" Lời nói Hoàng đế mang theo ý cười: "Giọng nhỏ quá, trẫm không nghe được."
Thanh Li bị thái độ cười cợt của hắn làm cho tức giận, móng tay cắm sâu vào lưng hắn, nàng nghiến răng nghiến lợi, "Mạnh hơn chút nữa đi."
~
Sau một đêm sênh ca, sáng sớm ngày hôm sau, hai người đều thức dậy hơi trễ.
Thanh Li mơ mơ màng màng mở mắt ra thì thấy Hoàng đế bên cạnh đã thức dậy, nàng lẩm bẩm một câu: “Chàng không đi gấp sao?”