"Làm sao có thể chứ," Hoàng Đế bị giọng điệu chứa đầy
dấm chua ấy của tiểu cô nướng lấy lòng rồi. Hắn cúi đầu hôn hôn nàng một chút, giọng hắn cũng mang theo vài phần hồi ức, "Cái gốc cây hạnh kia... là nơi mà mẫu phi thích nhất."
Thanh Li không nghĩ trong đó còn có tầng quan hệ này, nàng nghe vậy thì giật mình.
"Lúc ta còn nhỏ, bà đã mang ta đi đến đây rất nhiều lần, vô cùng yêu thích," Trong ánh mắt Hoàng Đế có chút sầu não, nhưng lúc ấy hắn không biết tên nơi này, hắn nói tiếp: "Khi đó phố Hưng An còn chưa được thành lập, chỗ đó cũng không có nhà ai."
"Thế nhưng, chờ đến thời điểm ta hồi Kim Lăng sau bao năm sống ở Tây Bắc mới phát hiện, chỗ đó đã dựng thành phố phường mới, ngay cả gốc cây hạnh kia cũng đã ở trong sân nhà người khác."
"Mẫu phi sinh vào tháng ba, là lúc gốc cây hạnh kia nở hoa. Nhưng dù sao cái chết của bà cũng có quan hệ với Hà gia, tiên đế không cho phép bố trí linh vị thờ cúng trong nội cung, trong phủ cũng không có tế điện, người
đã không còn, không biết hồn trở về nơi nào, thậm chí ngay cả cái chỗ để tưởng niệm cũng không có."
"Khu vực phố Hưng An vắng vẻ, mặc dù có nhiều người
đặt mua phủ đệ nhưng cũng rất ít người cư trú. Với bản
lĩnh của ta, ngày ấy là sinh thần mẫu phi, một mình ta đi đến sân nhỏ của nhà đó, muốn ngắm nhìn cái cây hạnh hoa mà bà thích nhất kia."
"Đợi đến khi ta đến nơi ấy, cũng tại gốc cây hạnh hoa thấy được tiền giấy vừa mới cháy hết, bên cạnh vẫn bày
bánh hoa quế, đó là điểm tâm mà khi còn sống mẫu phi
thích nhất."
"Lúc mới nhìn thấy, ta cũng không nói được trong lòng
mình có cảm giác gì ---- Thời điểm gia tộc Hà thị bị giết khi đó, ta cũng bị đày đến Tây Bắc, lạnh lẽo thê lương biết bao. Lúc Hà thị còn tồn tại, họ và những quý nhân huân quý trong triều có nhiều loại giao tình, nhưng chờ sau khi ta hồi kinh, những người bằng lòng nói chuyện với ta lại không có mấy ai, càng không cần phải nói đến
mẫu phi đã qua đời nhiều năm, ở dưới gốc cây hạnh hoa
bà thích nhất, ngày sinh thần đốt vàng mã cho bà, làm
điểm tâm bà thích nhất."
"Giá đất phố Hưng An đắt đỏ, người trong kinh có thể bố trí phủ đệ ở đó cũng không tính là nhiều, ta nghĩ, vị kia có lẽ là cố nhân từng qua lại kết giao với mẫu phi. Ôm ý nghĩ này, ta bèn để lại thư trong nội đường nhà họ, tỏ rõ sự vô lễ khi đi vào sân viện mà chưa có sự cho phép của chủ nhân, lại muốn cầu người buông tay cho ta mua lại cái tòa trạch viện kia."
"Chuyện sau đó nàng cũng đã biết," Đứt quãng kể hết đoạn chuyện xưa kia, Hoàng Đế cũng thở phào nhẹ nhõm, hắn nhìn tiểu thê tử trước mặt, "Giữa nhà ta với nàng cách nhau đoạn tường viện không cao cũng không phải là sai lầm trong thời điểm xây dựng mà vì chỗ đó vốn là một nhà, ta cảm động và khắc ghi ân tình của người ấy, lòng người ấy cũng hiểu thành ý của ta nên tự nhiên sẽ không xây tường cao ngăn cách."
Nói đến đây, Hoàng Đế cũng không nhịn được nở nụ cười, trán hắn dán lên trán nàng, rồi thấp giọng nói: "Cũng chính vì như vậy ta mới có được người nhà đẹp như hoa thế này."
Nàng có mối lương duyên này, nhất định phải tạ ơn ngoại tổ phụ.
Thanh Li nghĩ đến giọng điệu dịu dàng của hắn khi đó, lại nghĩ đến tính tình Hoàng Đế được lưu truyền trước đây, nàng cũng hiểu rõ vài phần --- Chẳng trách khi đó hắn đối xử với nàng tốt như vậy, tuy nàng càn quấy mà hắn cũng không tức giận, hài tử nhà ân nhân đó nha.
Thân thể nàng chuyển động, cái miệng nhỏ khẽ cong cong, nhìn thẳng vào mắt Hoàng Đế, nàng nghi ngờ hỏi:
"Có phải khi đó chàng nghĩ rằng lời ta nói chỉ là lời nói
suông hay không?"
"Đúng vậy, đúng vậy," Lời nói cùng đã nói, Hoàng Đế cùng không cần phải giấu giếm điều gì, hắn nhìn tiểu cô nương chăm chú, "Thái Phó bán trạch viện cho trẫm, cũng không muốn báo cho trẫm biết thân phận, tòa nhà sát vách quanh năm không người, trẫm lại nhiều năm
không về Kim Lăng nên tất nhiên không thăm dò được.
Ngày ấy thấy nàng xuất hiện ta bèn nghĩ tiểu hài tử dễ
lừa gạt, muốn từ trong miệng nàng tìm cách dò hỏi, kết
quả thì..."
Hắn cười có chút không biết làm thế nào: "Lời nói không có chút tin tức có ích thì cùng thôi đi, còn bị viên cơm nắm nhỏ lừa mất nụ hôn đầu nữa, thiệt thòi chết ta rồi."
Thanh Li bị lời nói đùa của hắn làm bật cười, cười xong
nàng lại cảm thấy hơi xúc động.
Nghĩ đến cách làm người của ngoại tổ phụ từ trước đến nay, trong lòng nàng chợt bật ra một câu.
Cao sơn ngưỡng chỉ, cảnh hành hành chỉ*.
*Trong sách "Lễ Kí tạp thuyết" của Chu Hy (Triết gia
Trung Quốc thời Nam Tống 1127-1279) lại lí giải là: "Núi cao thì để người ta ngưỡng trông. Bậc có đức hạnh
lớn thì được người ta xem như khuôn mẫu mà noi theo".
Nhìn trượng phu đang nằm bên cạnh, ánh mắt Thanh Li có chút kiêu ngạo, nàng ngẩng cao đầu nói với hắn: "Ngoại tổ phụ phẩm chất cao thượng, ít người có thể so sánh."
"Đúng vậy," Hoàng Đế cũng kính nể, hắn nghĩ đến chuyện lúc trước, trong lòng càng cảm thấy cảm động và
khắc ghi, "Lúc trẫm rời kinh là tháng 11, khi ấy trẫm còn nhỏ, ngoại trừ những người cũ bên cạnh thì không có một ai đưa tiễn, chỉ có Thái Phó đạp tuyết đi đến, tặng áo chống lạnh cho trẫm. Chờ khi đến nơi trẫm mới phát hiện trong đó kèm rất nhiều ngân phiếu, thì ra người sợ ta khó xử nên mới không nói rõ."
"Lại nói đến có lẽ nàng không tin, trẫm thực sự đã nghĩ
đời này không lấy ai, ngày ấy dưới gốc cây hoa hạnh thấy nàng, lại nghe được lợi nơi trẻ con vô tri muốn gả
cho trẫm mà trẫm cũng không cảm thấy phản cảm. Nói là biết ơn người lớn nhà nàng cũng được, nói là nhìn thấy nàng ngây thơ đáng yêu cũng được, chờ đến khi nàng trưởng thành, nếu thực sự muốn gả, có lẽ trẫm cũng sẽ lấy thật."
"Bất kể nói như thế nào, tiểu nương tử được một gia tộc
như thế giáo dục từ bé, dù thế nào phẩm tính cũng không
thể kém, lại nhìn dung mạo nàng xinh đẹp yêu kiều, sau
này cũng sẽ là mỹ nhân, có lấy thật thì trẫm cũng không
lỗ."
Thanh Li nghe hắn phân tích đạo lý rõ ràng như thế, nàng hừ nhẹ xen vào một câu: "Nếu như ngày ấy chàng ở trong rừng đào nhìn trúng người khác, sau đó ta lại tới cửa muốn chàng lấy ta thì chàng sẽ làm thế nào? Hay là --- cả hai người chàng đều muốn?"
"Làm sao có thể," Cách một lớp chăn Hoàng Đế vỗ vỗ mông nhỏ của nàng: "Nàng cho là sau đó ta không sai
người điều tra à? Nàng đúng là không có lương tâm, sớm quên sạch sẽ về trẫm rồi, đã như vậy làm sao có thể tính là trẫm thất ước chứ?"
"Cũng đúng," Thanh Li suy nghĩ một chút, những ngày mẫu thân hữu ý vô tình để lộ ra chút tiếng gió kia, nàng lại cười hì hì nói: "Nếu chàng hạ chỉ chậm một chút nữa, chỉ sợ ta đã được định thân rồi."
"Định thân?" Hoàng Đế nheo mắt lại, giọng nói có chút nguy hiểm, "Định thân với nhà nào vậy?"
Thanh Li quay mặt sang chỗ khác không nhìn hắn:
"Không thèm nói cho chàng biết đâu."
"Dù là nhà nào cũng được, chẳng qua chỉ là một câu chuyện, cũng không phải thề non hẹn biển," Hoàng Đế
ôm trọn vòng eo nàng, kiên quyết xoay nàng lại, bốn mắt
nhìn nhau, hắn kề sát vào tai: "Chẳng lẽ còn ngăn cản Diệu Diệu quyết một lòng với trẫm được chăng?"
Thanh Li bị lời nói của hắn làm cho xấu hổ, ngược lại cùng không phản bác, nàng rũ mắt xuống xấu hổ nói: "Ai cần chàng lo."
"Để hôm khác," Hoàng Đế ôm nàng: "---- Trẫm dẫn nàng đến chỗ gốc cây hạnh ấy xem, thăm lại chốn xưa."
Hắn không nói cái này còn đỡ, vừa nhắc tới chuyện này trái tim Thanh Li liền run một cái, chỉ mới nghĩ đến mà nàng đã cảm thấy sợ: "Con rắn kia... Không cắn ta chứ?"
"Không có không có," Hoàng Đế cảm thấy thân thể mềm
mại trong lòng mình đang run rẩy, hắn ấm giọng vỗ về,
"Phu quân còn đang đứng ở đó mà, làm sao có thể để nó
cắn nàng được?"
"Ừm," Thanh Li có chỗ dựa nên cảm thấy an tâm, nàng
theo bản năng cắn cắn ngón tay mình, ngừng trong chốc
lát nàng lại nhíu mày, hơi có chút hùng hổ: "---- Nó chết chưa?"
"Đã chết rồi," Hoàng Đế nhìn dáng vẻ ngoài mạnh trong yếu của tiểu cô nương, trong lòng hắn không nhịn được cười, hôn nhẹ nàng xong, hắn nói: "Dọa cơm nắm nhỏ của chúng ta thành như vậy, làm sao có thể để nó sống được."
"Ừm," Lần này Thanh Li thật sự yên tâm, nàng vùi mình vào vòng ôm ấm áp của trượng phu lười biếng nhắm mắt, suy nghĩ một chút nàng lại bồi thêm một lời tán dương: "Lang quân thật tốt, Diệu Diệu thích chàng nhất."
Hoàng Đế khẽ vuốt mái tóc dài chưa buộc lên của nàng,
ấm giọng nói: "---- Trẫm cũng thích nàng nhất."
"A..." Lời âu yếm của Hoàng Đế nói ra nhiều, ít nhiều gì Thanh Li đã miễn dịch được, nàng mơ mơ màng màng đáp một câu, chợt nghĩ đến một chuyện khác.
"Ngoại tổ phụ cho tiền," Nàng hỏi: “Chàng có còn giữ hay không?”