Cũng không biết là vì cái gì, lúc này Thanh Li nghĩ thật kỹ lại. Chuyện khi còn bé mà nàng có thể nhớ được đúng
là không nhiều, nếu không do giấc mơ lần này thì nàng
vẫn không biết mình đã từng gặp hắn đấy.
Thật kỳ lạ.
Mắt hạnh đảo một vòng, tiểu cô nương rúc càng sâu vào
lồng ngực Hoàng Đế, giọng nói mềm mềm đáng thương:
"Diễn lang, ta khó chịu... Vẫn đau đầu."
"Có lẽ đêm qua nhiễm lạnh," Nàng nhắc tới chuyện này,
Hoàng Đế liền chẳng quan tâm đến những bình dấm chua năm xưa kia nữa. Hắn nhớ đến nguyên nhân nàng bị sốt cao hơn phân nửa là bởi vì đêm qua bị hắn giày vò quá mức, ý tứ đau lòng thương xót trong giọng nói của hắn
càng nồng đậm: "Uống thuốc rồi thì nàng nằm xuống ngủ một lát đi, mồ hôi thoát ra là khỏi ngay."
Thanh Li nhìn ra được hối hận cùng yêu thương trong đáy mắt hắn, nàng bĩu môi, thuận tiện chỉ trích một câu:
"Đều tại chàng!"
"Đúng, đều do trẫm không tốt," Điều khiến cho nàng không thể ngờ được chính là Hoàng Đế lại có thể thật sự nhận sai. Hắn cởi giày ra, vén chăn lên rồi ôm tiểu thê tử của mình, cùng nhau nằm xuống: "Đêm qua là trẫm quá tham vui, trái lại hại Diệu Diệu phải chịu khổ rồi."
Thanh Li không thích nhất chính là phải uống thuốc đắng chát, bởi vậy từ nhỏ đến lớn nàng ghét nhất là bị bệnh.
Lần này bởi vì Hoàng Đế khiến nàng sốt cao một trận, vốn đáy lòng nàng có một tia buồn bực tức tối nhưng lúc
này nghe được hắn nói như vậy, trong nháy mắt tia buồn
bực tức tối kia đã tan thành mây khói, biến thành mật đường ngọt ngào.
"Cũng không thể trách chàng toàn bộ, kỳ thực," Nằm ở
trong ngực hắn, Thanh Li che mặt, lắp bắp nói lời công
bằng: "Cũng rất... Thoải mái mà."
Hoàng Đế không nghĩ tới nàng sẽ nói ra điều này, hắn lập tức cúi đầu nở nụ cười. Thanh Li nằm trong lòng hắn cảm giác được lồng ngực hắn đều run lên. Gương mặt nàng hơi hơi ửng đỏ rồi ho nhẹ một tiếng, tìm cách lấp liếm.
"Diễn lang," Thấy tâm tình Hoàng Đế rất tốt, Thanh Li bèn cẩn thận từng li từng tí để lộ ra mục đích của mình. Ngón tay nàng cách mấy tầng y phục, nhẹ nhàng vẽ vẽ vòng tròn trước ngực hắn, nàng nói khẽ: "--- Bởi vì lời nói khi đó nên chàng mới lấy ta sao?"
Hoàng Đế không ngờ nàng đột nhiên hỏi cái này, hắn ngơ ngác một chút rồi mới cúi đầu nhìn vẻ mặt của tiểu cô nương, bỗng nhiên hắn hiểu ra gì đó.
---- Thì ra trước tiên nàng muốn khiến mình áy náy sau đó mới thăm dò tin tức về chuyện trước kia.
Tiểu hồ ly tinh, quanh co vòng vèo thật giỏi, làm cho hắn cũng bị cuốn theo.
"Cũng không hoàn toàn vì vậy," Nàng vẫn còn bệnh nên Hoàng Đế cũng không so đo với nàng những chuyện này, hắn hừ nhẹ một tiếng, "Về sau, trẫm còn gặp lại nàng một lần nữa đấy."
"Lúc đầu xuân năm nay, trẫm ra ngoại thành Kim Lăng ngắm hoa," Có vẻ như Hoàng Đế đang hồi tưởng lại, vì nhớ ra chuyện gì đó mà trên mặt hắn cũng thêm vài phần dịu dàng vui vẻ: "Hoa đào nửa màu nổi tiếng Kim Lăng cũng chỉ bình thường thôi, nhưng tiểu nương tử Ngụy gia... đẹp vô cùng."
"Hoa đào nửa màu?"
Thanh Li không nghĩ tới còn có nguồn gốc sâu xa trong đó, tiếp theo nàng lẩm bẩm một câu mới phản ứng kịp
rồi chợt reo lên: "Thì ra ngày đó Diễn lang cũng ở đấy."
Nghĩ đến cánh hoa rơi trên trán nàng ngày ấy, cộng thêm với câu nói nhân duyên đã đến từ miệng mẫu thân, Thanh Li chợt có loại cảm giác mọi chuyện đều tự có sắp xếp của nó.
Chuyện như vậy không được coi là có duyên thì cái gì mới gọi là có duyên?
Trong lúc bất tri bất giác, bên môi nàng lộ ra thêm vài phần tươi cười, cười xong nàng lại đảo mắt về phía Hoàng Đế: "---- Khi đó, Diễn lang cũng biết ta chính là
người mà ngày bé chàng gặp sao..."
Chuyện này nói đến cùng thật bất ngờ, trong khoảng thời
gian ngắn, Thanh Li thật đúng là không nghĩ ra dáng vẻ
khi đó của bản thân như thế nữa. Lúc nàng đang không biết nói gì, Hoàng Đế cùng hiểu được ý nghĩ của nàng,
cho nên hắn nói tiếp: "Không biết."
Lông mày hắn khẽ nhướng lên, làm như nhớ ra cái gì, hắn vươn tay nâng cằm của thê tử trước mặt, cẩn thận nhìn ngắm mới nói: "Khi còn bé Diệu Diệu là một viên cơm nắm mập mạp, khuôn mặt nàng tròn trịa. Hiện tại
thì lại là cằm nhọn mặt nhỏ, gọn gàng đáng yêu, tuy rằng có điểm tương tự nhưng cũng khó có thể nhận ra."
"Vả lại, tiểu nương tử Ngụy Quốc Công phủ xưa nay được nuôi dương tại khuê phòng, nhiều năm trẫm không
gặp nàng thì làm sao có thể liếc mắt là có thể nhận ra được."
Thanh Li đẩy tay Hoàng Đế, sau đó lại dùng ngón tay của mình đâm đâm mặt hắn, nàng lên án: "---- Thấy sắc nảy lòng tham."
"Nửa đúng nửa không," Hoàng Đế cũng không phản bác,
hắn cười nói: "Khi đó trẫm còn không biết thân phận của
nàng, trẫm chỉ từ cách ăn mặc, trang điểm của nàng mà
phỏng đoán có thể nàng là tiểu nương tử xuất thân huân
quý, cho nên ta bèn sai người đi thăm dò."
"Có lẽ nàng không biết," Trong giọng nói của hắn cũng có chút cảm thán: "Trẫm nghe Trần Khánh bẩm báo, lúc
ông ta nói đó là tiểu nương tử nhà Ngụy Quốc Công, trẫm cảm thấy vô cùng kinh hãi."
"Trẫm còn hỏi Trần Khánh một câu là vị tiểu nương tử
nào. Trần Khánh cùng khó có thể tin cười trả lời trẫm,
Ngụy Quốc Công chỉ sinh ra một vị tiểu nương tử, chính
là vị lúc trước Bệ Hạ đã gặp được kia."
"Diệu Diệu nói xem," Hoàng Đế cúi đầu nhìn nàng, mặt mày tràn đầy vui vẻ dịu dàng: "Giữa trẫm và nàng có tính là có duyên không?"
Cũng không đợi nàng trả lời lại, Hoàng Đế đã nói tiếp: "Lần đầu tiên gặp nàng, chúng ta cách nhau cũng không xa. Khi thấy nàng đẩy cành hoa ra, so với cành đào hoa
kia nàng trông có vẻ còn duyên dáng xinh đẹp hơn. Khi
đó trẫm bỗng cảm thấy, nàng nên là nữ nhân của trẫm, cho đến lúc thực sự biết được thân phận của nàng, trẫm
lại càng cảm thấy duyên phận thật kì diệu, một lời khó
nói hết."
"Trẫm chưa bao giờ tin vào ý trời, mà một khắc này trẫm thực sự cảm thấy vận mệnh rõ ràng --- Trong thiên hạ ngàn vạn nữ tử mà chỉ có một mình Diệu Diệu nên là thê tử trẫm."
Người nam nhân này chính là như thế, chỉ cần hắn mở miệng, mấy câu thôi là đã có thể chọc ghẹo trái tim người ta treo lơ lửng, tình ý nhộn nhạo.
Trong lòng Thanh Li ngọt ngào vô cùng, tiếp theo nàng lại chợt nghĩ đến một chuyện khác, nàng trừng mắt nhìn hắn, "Trở lại chuyện phía dưới cây hạnh kia, đây mới là lần đầu chúng ta gặp nhau, ta gọi chàng mà chàng đã đáp lại, dễ dàng như vậy --- Chàng nói thật xem, có phải đối với ai chàng cũng trả lời như vậy chăng?"