'Đương nhiên biết rồi.' Thanh Li tràn đầy tự tin lên tiếng, dừng lại một chút, nàng lại ba chân bốn cẳng bò lên trên, cả người ngồi ngay ngắn trên đầu tường.
Nhìn thẳng vào đôi mắt đen huyền của hắn, nàng vẫy vẫy tay một lần nữa, '---- Ngươi đến gần thêm xíu nữa.... Ngây người ở đó làm gì, tới gần chút đi.'
Hoàng trưởng tử không hiểu nổi nàng muốn làm gì, sau khi nghi ngờ một chút hắn cũng thuận theo xích gần lại.
Hương thơm ngọt ngào hoà quyện với hương rượu nho thoang thoảng, hỗn hợp hương thơm như ánh mặt trời ngày xuân phả vào trước mặt hắn.
Mặt tròn trắng nhỏ mềm mềm kia bỗng cúi đầu hôn lên môi hắn.
Đại khái là do uống quá nhiều rượu nho, hắn cảm nhận rất rõ ràng hương quả nho nồng đậm, hơi thở xen lẫn với hương rượu nho đặc trưng, hai người hoà cùng một nhịp, mùi vị có chút làm cho người ta hoa mắt choáng váng mặt mày.
Từ khi hắn chào đời đến nay, đây là lần đầu tiên bị người hôn.
Hơn nữa... Còn là cưỡng hôn.
---- Mặt tròn trắng nhỏ càn quấy!
Thanh Li không biết hắn đang nghĩ gì, khi nhận thấy mình đã hôn được hắn, nàng cao hứng cực kỳ khủng khiếp.
'Ngươi thật anh tuấn,' Rời khỏi môi hắn, nàng cười rộ lên để lộ ra một cái răng sữa nhỏ, 'Tương lai Diệu Diệu sẽ gả cho ngươi, có được không?'
'...' Sau khi im lặng một lát, hắn kiềm lòng không được mà nở nụ cười, 'Tiểu nha đầu, ngươi lớn bao nhiêu, còn ta lớn bao nhiêu? Ngươi suy nghĩ cẩn thận thử xem, có thích hợp không?'
'Đây đâu phải tiểu hài tử gặp gia gia, lời đã định rồi không thể sửa lại.'
'Thế nhưng là,' Thanh Li cắn ngón tay nhìn hắn, hùng hồn nói: 'Ngươi đã hôn ta rồi, làm hỏng thanh danh của ta hết, ngươi phải lấy ta!'
'... Tiểu vô lại,' Hắn thở dài một hơi rồi mới nói với nàng, 'Là ngươi chủ động hôn ta trước.'
Thanh Li giơ hai móng vuốt nhỏ che lỗ tai, 'Không nghe gì hết, không nghe gì hết, Diệu Diệu chẳng nghe được gì cả!'
'Được rồi,' Hắn nghĩ tiểu hài tử trí nhớ kém, thời gian dần qua nàng sẽ không còn nhớ nữa, cho nên hắn đành ấm giọng dỗ dành nàng, 'Đợi khi ngươi trưởng thành, nếu vẫn nguyện ý gả thì ta sẽ lấy ngươi.'
Thanh Li khó có thể tin mình có thể dễ dàng đạt được mục đích như thế, giọng nói có vài phần không dám chắc, 'Thật chăng?'
Hắn mỉm cười trả lời: 'Thật sự.'
Thanh Li nhướng mày lên nhìn hắn, 'Nếu ngươi dám dối gạt ta...'
Nghe nàng nói như vậy, Hoàng trưởng tử đoán nàng lại sắp nói ra lời kinh khủng gì rồi, hắn nhướng mày lên nhìn nàng, mỉm cười hỏi: 'Nếu ta lừa ngươi thì sẽ thế nào?'
Thanh Li đưa móng vuốt nhỏ vào mồm ngậm lấy, nàng chu môi đáp: 'Diệu Diệu sẽ đau lòng cho mà xem.'
---- Vẫn còn là một đứa trẻ, buồn vui giận hờn đều đơn giản như thế.
Một tiểu gia hoả vừa mềm mại vừa ngọt ngào, kỳ thật rất được người ta yêu thích nha.
Nghe thấy lời nói ngây ngô của trẻ con, nơi hoang vu tận đáy lòng hắn chợt ấm áp hẳn, tựa hồ như bị chạm nhẹ vào một cái, làm hắn nổi lên cảm giác lạ lẫm và rung động, không nói nên lời là cảm giác gì.
Lúc hắn đang suy nghĩ xem đối đáp với mặt tròn trắng nhỏ như thế nào thì bỗng thấy nàng mở to đôi mắt hạnh, nước mắt to như hạt đậu không có bất kỳ dấu hiệu nào rơi xuống dưới, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, cực kỳ đáng thương.
Lòng hắn kinh ngạc, rồi lại phát hiện dường như đáy mắt nàng hơi sợ hãi, hơi ngiêng đầu sang bên cạnh hắn mới phát hiện, chẳng biết từ khi nào trong tán lá bên cạnh có một con rắn, ánh mắt lạnh lẽo quan sát nàng, lười lè lè ra ngoài khiến người ta sợ hãi vô cùng.
Hắn chỉ lo nói chuyện nên chưa từng phát hiện ra.
Thanh Li cũng không biết con rắn kia xuất hiện từ khi nào, đến khi phát hiện nó đã quấn vào một cành cây ở rất gần nàng, ánh mắt thèm thuồng nhìn nàng chằm chằm.
Vừa nghiêng đầu nhìn thoáng qua nàng đã sợ ngây người, có điều ngay cả kêu một tiếng cũng không có, chỉ là nước mắt không khống chế được mà chảy ra.
Từ nhỏ đến lến, nàng sợ nhất chính là loài bò sát mềm nhũn này, chỉ cần đứng nhìn từ xa thôi là cả người nàng đã nổi da gà, giờ khắc này chứng kiến cái lưỡi đỏ tươi thè ra rồi thu lại trong không khí, nàng chỉ cảm thấy trái tim mình gần như muốn vỡ ra, ba hồn bảy vía du ngoạn đến thiên cung rồi.
~
Hoàng đế cho tiểu cô nương uống thuốc xong thì ở bên cạnh canh chừng nàng, không còn nếm thứ chất lỏng đắng chát kia, trong lúc mơ màng ngủ nàng cũng yên ổn hơn mấy phần, ngoan ngoãn nhắm mắt lại, cực kỳ nghe lời.
Thái y nói chỉ cần đừng để lạnh quá, để gió thổi vào phòng thì cũng tốt, vì thế khi thấy nàng ngủ ngày càng say Hoàng đế mới nhẹ tay nhẹ chân đứng dậy, hé cửa sổ ra một khe nhỏ.
Chẳng qua là, không đợi hắn trở lại, bên tai đã nghe thấy tiếng tiểu cô nương thét lên một tiếng, hình như gặp chuyện gì đó rất sợ hãi.
Hoàng đế hoảng hốt, hắn vội vã chạy trở về bên giường ôm lấy tiểu thê tử đang nói mớ, một mặt vuốt ngực nàng, một mặt dịu dàng dỗ dành, 'Đừng sợ, đừng sợ, có phu quân ở đây, mọi chuyện không sao cả... '
Thanh Li há to miệng thở phì phò rồi mở mắt ra, trong lúc hoảng sợ nước mắt chảy ra thành dòng, nàng vừa khóc vừa đẩy Hoàng đế ra, '--- Có rắn, có rắn!'
'Không có, không có,' Hoàng đế ôm sát nàng, sau đó cúi đầu hôn lên trán nàng, 'Đứa trẻ ngoan, đừng sợ, trẫm ở chỗ này, nàng nhìn lại xem, nơi này làm gì có rắn?'
Thanh Li phục hồi tinh thần, hai mắt đẫm lệ mờ sương ngước nhìn mặt Hoàng đế, tiếp theo nàng cuống quít ôm chặt lấy hắn, tựa như người rơi xuống nước ôm được một cọng rơm cuối cùng.
'Diễn Lang,' Vùi đầu vào lồng ngực trượng phu, giọng nàng run run, 'Ta thấy ác mộng, có rắn, làm ta sợ muốn chết, hu hu hu...'
'Chỉ là ác mộng mà thôi, không cần phải sợ,' Hoàng đế ôm chặt nàng trấn an, 'Đứa trẻ ngoan, đừng sợ, có trẫm ở đây, cái gì cũng không cần sợ.'
Thanh Li biết rõ chẳng qua đây chỉ là ác mộng, có điều hết thảy trong mộng đều chân thực quá, nháy mắt đó nàng có cảm giác như cái lưỡi đó sẽ liếm tới mặt nàng, ẩm ướt nhơn nhớt khiến người ta sợ hãi, nàng rúc vào lòng Hoàng đế thút tha thút thít một hồi lâu, sau đó mới bình tĩnh trở lại.
Thấy nàng khóc dữ đến thế, Hoàng đế đau lòng sắp không chịu nổi, hắn đành ôm nàng dỗ dỗ dành dành thêm một hồi, bỏ ta rất nhiều sức lực mới có thể tạm trấn an nàng.
Thanh Li khóc xong rồi mới nhớ lại mấy cảnh trong mộng, tuy nói là mộng nhưng lại chân thực như vừa xảy ra trước mắt.
Lúc ở trong mộng nàng còn có chút không rõ, song đến khi tỉnh táo lại nàng mới ý thức được rõ ràng --- Nam tử kia, hiển nhiên là Hoàng đế lúc còn trẻ tuổi.
Thì ra, từ lúc đó, hai người đã gặp gỡ nhau!
Hay là, chuyện kia đơn giản chỉ là một giấc mộng, bản thân mình tự suy tưởng ra mà thôi?
Trong lòng có nghi hoặc, nàng cũng không muốn giấu giếm, tựa người vào lòng hoàng đế, nàng nâng đôi mí mắt ửng đỏ lên nói: 'Diễn Lang, vừa rồi... Hình như ta nằm mơ thấy chàng thì phải.'
Nghe nàng nói như thế, vừa rồi nàng lại kêu lên là sợ rắn, trong lòng Hoàng đế hiểu rõ thêm vài phần.
Hôn nhẹ lên tóc nàng, hắn nói: '--- Là ở chỗ cây hạnh ấy?'
Thanh Li vốn chỉ suy đoán, nghe thấy hắn nói như vậy thì nàng đã hiểu ngay --- thì ra chuyện kia đã từng xảy ra thật, chẳng hiểu tại sao, nàng lại không nhớ rõ mà thôi.
Nhớ đến cảnh mình mặt dày mày dạn đi hôn hắn, lại còn yêu cầu hắn phải lấy mình, tiểu cô nương kiềm lòng không đặng có chút xấu hổ, dừng lại một chút nàng mới nói: 'Ta không nhớ rõ lắm, sao chàng cũng không đề cập tới?'
'Vẫn còn không biết xấu hổ hỏi trẫm vì sao không nhắc tới à?' Vẻ mặt đang vui của Hoàng đế chợt lạnh xuống, hắn nhìn nàng: '--- Mấy chuyện nàng làm khi còn nhỏ, phải chăng nàng đã quên hết rồi?'
Thấy sắc mặt hắn không tốt, Thanh Li vội vàng sáp tới hôn nhẹ lên má hắn, trấn an hắn xong nàng mới tội nghiệp thú nhận, '--- Thật sự không nhớ rõ mà.'
'Được rồi,' Hoàng đế lắc đầu hừ lạnh, 'Không nhớ rõ cũng tốt.'
~
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Diệu Diệu: Ta thổ lộ với chàng, hình như chàng chẳng hề cao hứng thì phải?
Hoàng đế (Cười lạnh): ---- Nàng cho rằng trẫm là người đầu tiên nàng nói mấy lời đó sao?
Diệu Diệu ( ⊙ o ⊙ ) : ... Chàng đừng nói bậy, coi ta là loại mèo gì chứ?
Hoàng đế (tiếp tục cười lạnh): Trừng cái gì mà trừng, nàng khi còn bé chính là một cô mèo nhỏ thích ba hoa, à ---- Ngay cả tự định thân với ai cũng không nhớ?