Thanh Li vểnh tai lên, lúc đang suy nghĩ vẩn vơ thì bỗng nhiên nghe thấy một tiếng động lạ làm cho nàng cực kỳ hoảng sợ. 

Cùng với tiếng đao kiếm thanh thuý rút ra khỏi vỏ là một ánh mắt nam tử sắc bén mãnh liệt nhìn sang, giọng điệu lạnh lùng: "---- Ngươi làm gì trên đó?"

Làm gì là làm gì chứ, đang yên đang lành lại muốn đánh đánh giết giết, quá sát phong cảnh rồi. 

Trái tim nhỏ bé của Thanh Li run lên nhè nhẹ, cảm nhận về hắn cũng giảm đi không ít. 

---- Hung dữ như thế, tương lai không biết có đánh thê tử hay không đây. 

Diệu Diệu phải suy nghĩ cho thật kỹ mới được, để xem rốt cuộc có nên gả cho hắn hay không (^) 

"Không phải người xấu," Trong đầu nghĩ thì nghĩ vậy nhưng ngoài mặt tuy Thanh Li say choáng váng mặt mày nhưng vẫn đánh hơi được nguy hiểm, nàng kiềm lòng không được co người về phía sau một chút rồi sợ hãi nói: "---- Là Diệu Diệu vừa đáng yêu vừa vô tội." 

Trần Khánh đi theo bên cạnh hoàng trưởng tử, nghe thấy giọng nói tự biên tự diễn chẳng hề rụt rè kia, y cũng không kiềm chế được nở nụ cười nhẹ, sau đó lại nhìn sang Hoàng trưởng tử bên cạnh, mặc dù không nhìn thấy rõ sắc mặt hắn song vẫn cảm giác được ngũ quan vốn nguội lạnh xưa nay tựa hồ cũng dịu dàng hơn không ít. 

Nghe thấy giọng nói là biết người nọ vẫn còn là một đứa bé con. 

Hoàng trưởng tử cũng không thu hồi kiếm lại mà ngẩng đầu thản nhiên ra lệnh: "Ra đây." 

Nghe ra giọng điệu bất thiện của hắn, cộng thêm có chút sợ hãi mũi kiếm lạnh băng sáng lấp lánh kia, Thanh Li vội đẩy cành lá che trước mặt mình, để lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn trong veo như nước, cẩn thận từng li từng tí nhìn quanh bên ngoài. 

Nàng vẫn còn quá nhỏ, ngũ quan non nớt vô cùng, trên gương mặt phấn ục ịch toàn là thịt, có điều vẫn không che đậy được sự xinh đẹp, dù cho có hơi mập một chút nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy ngây thơ đáng yêu, mềm mềm mại mại khiến người ta yêu thích. 

Lượn mắt một vòng trên người nàng, ánh mắt Hoàng trưởng tử dịu dàng hơn mấy phần, "Đang yên lành trèo lên tường viện nhà ta làm gì đó?" 

Tròng mắt Thanh Li đảo quanh, "Ngắm hoa nha."

"Ngắm hoa thì ngắm hoa," Hắn hừ nhẹ một tiếng, "Leo lên tường để làm gì? Đứng ở dưới không ngắm không được à?" 

Thanh Li suy nghĩ một lát mới trả lời, "Vậy ngắm mới kỹ được." 

"Tiểu lừa đảo," Hoàng trưởng tử mỉm cười lộ ra hàm răng trắng bóng, khuôn mặt trẻ tuổi, càng mang theo vẻ khí khái hào hùng, phấn chấn bừng bừng, "Ngay cả cành hoa bên cạnh cũng không giấu kỹ, vậy mà còn dám lớn còi nói dối." 

Hắn không muốn dây dưa quá lâu, giọng nói mang theo ý cười hỏi nàng, "Người lớn trong nhà ngươi là ai?" 

Thanh Li cảnh giác nhìn hắn, "Không nói cho ngươi biết."

"Tại sao không nói cho ta biết?" Hoàng trưởng tử cảm thấy rất kỳ lạ, giọng nói cũng thoáng nâng cao hơn một chút, "--- Ngươi chạy đến đây ăn trộm phải không?"

"Không phải đâu!" Thanh Li vội vàng phản bác một câu, lời giải thích treo đến bên môi mới phản ứng kịp. 

---- Vô duyên vô cớ làm gì phải nói cho hắn biết những thứ này, suýt chút nữa là nói hớ rồi. 

Nàng thở hồng hộc hừ nhẹ rồi tiện tay ngắt một đoá hoa hạnh ném hắn, "Trông ngươi không giống người tốt, không nói cho ngươi biết đâu!" 

Bức tường kia không tính là cao, nhưng cũng không phải thấp, Thanh Li trèo lên đầu tường, mơ hồ cao hơn hắn phân nửa, đúng thời điểm gió xuôi, đoá hoa hạnh đỏ tươi bay theo gió rơi xuống đầu vai hắn, bị nếp uốn áo bào ngăn cản, giữ lại không đi. 

Hoàng trưởng tử không để ý sự thất lễ của nàng, hắn cúi đầu phủi nhẹ cành hoa sau đó nhích đến gần đầu tường cười khẽ hỏi: "Nói một câu, kết giao bằng hữu, không được sao?" 

Hắn đi đến gần, khuôn mặt càng rõ ràng, dung mạo anh tuấn xuất chúng cộng thêm trầm ổn càng thể hiện rõ ràng hơn, Thanh Li ngắm nhìn hắn một lát, bỗng nhiên có chút không rời mắt vì bị sắc đẹp hấp dẫn, đầu quả tim bắt đầu ngưa ngứa. 

Sắc đẹp hỏng việc, cũng không phải không có lý. 

Một đôi tròng mắt xảo quyệt đảo vòng, Thanh Li vẫy vẫy tay với hắn, "---- Ngươi tới gần chút đi." 

Nghe ra giọng nói của nàng có chỗ buông lỏng, trong lòng Hoàng trưởng tử nắm chắc vài phần, hắn đi đến gần hơn một chút, chờ tiểu cô nương trả lời giải đáp nghi vấn.

Thanh Li nhìn vào khoảng trống giữa hai người, nàng vẫn cảm thấy chưa vừa ý lắm cho nên lại vẫy vẫy tay, kiêu ngạo nói: "Đứng xa như vậy làm gì ---- Kề tai lại đây, ta mới bằng lòng nói cho ngươi biết." 

Hoàng trưởng tử còn chưa nói gì, Trần Khánh đã vội hắng giọng,"Điện... Chủ tử." 

Trong lòng hắn biết Trần Khánh muốn mình cẩn thận, Hoàng trưởng tử cũng không thèm để ý ---- một tiểu cô nương nhỏ đến thể mà có thể làm gì mình, như vậy mới là đáng lo. 

Vẫy vẫy tay ra phía sau hắn nói: "Không sao đâu." 

Hắn lập tức tiến tới trước mặt tiểu cô nương trắng tròn như cây nấm nhỏ, chìa tai chờ nghe nàng nói chuyện.

Thanh Li thấy hắn thật sự đến theo yêu cầu của mình, khuôn mặt nhỏ nhắn càng vui vẻ hơn, đôi mắt hạnh sắp cong thành hình lưỡi liềm luôn rồi, chồm về phía trước một chút, nàng nói nhỏ vào tai hắn, "Ngươi muốn biết... Phụ thân ta là ai phải không?" 

Đuôi lông mày Hoàng trưởng tử không để lại dấu vết mà nhướng lên, hắn vừa cười vừa đáp: "Đương nhiên là muốn rồi." 

Thanh Li bĩu môi, rồi lại cực kỳ nghiêm túc hỏi tiếp: "---Là muốn đi cầu hôn, lấy ta sao?" 

"..." Hoàng trưởng tử: "----?"

Hơi nghiêng người về phía trước, hắn đã loáng thoáng hiểu ra vì sao cho nên bất đắc dĩ hỏi: "Tiểu cô nương, ngươi uống rượu phải không?" 

"Ồ..." Thanh Li chìa móng vuốt nhỏ ra trước mặt hắn, khoa tay múa chân tạo thành một vòng tròn, nhìn nam tử trước mặt, ánh mắt cực kỳ chuyên chú, "Uống một xíu thế này thôi." 

Hoàng trưởng tử bình tĩnh nhìn mặt tròn trắng nhỏ một lát, chỉ thấy mặt tròn trắng nhỏ kia không trốn tránh một chút nào, ánh mắt trong trẻo nhìn lại hắn, dường như thật sự không nhận được câu trả lời của hắn thì không được, nhất thời hắn chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười. 

"Tuổi còn nhỏ xíu, tại sao đã nghĩ đến chuyện thành thân rồi," Hắn vuốt vuốt tóc mặt tròn trắng nhỏ, “Có biết thành thân là chuyện quan trọng thế nào không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play