Có thể càng bởi vì vậy nên nàng mới càng thêm khâm phục ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu.
Không phải ai cũng có thể không so đo tính toán với của cải vật chất ngoài thân, giàu sang thì hòa nhã, lúc lụn bại thì bình yên được.
Loại khí khái này khắc sâu vào tận tâm khảm, không quan tâm hơn thua phong độ, đây có lẽ là thứ mà cả đời nàng đều không học được.
Cũng bởi vì như thế nên nàng mới càng thích ở lại nhà ngoại tổ phụ, cho dù ở chỗ nhỏ bé nhất cũng chắc chắn sẽ có cuộc sống hoàn toàn mới mẻ.
Đương nhiên, trừ điều đó ra, tham ăn cũng là một nguyên nhân quan trọng nhất.
Trù nghệ của ngoại tổ mẫu Chu thị tốt vô cùng, bà không chỉ nấu nướng thức ăn ngon mà điểm tâm nhỏ cũng làm vô cùng xinh đẹp đáng yêu. Thanh Li chẳng muốn đi một chút nào, ở nhà ngoại chưa lâu mà nàng đã mập ra một vòng.
Cũng may ngũ quan của nàng vốn đã đẹp, cho dù có mập lên thì cũng giống con sóc, tròn trịa đáng yêu.
... Huống hồ, nàng còn có thể nếm rượu nho ngoại tổ phụ cất kỹ nữa chứ.
Một ngày này, lúc Thanh Li đang uống đến hoa mắt chóng mặt thì lại trông thấy ngoại tổ phụ thay đổi y phục, một mình đi ra cửa sau. Vì lòng hiếu kỳ thôi thúc mà nàng lặng lẽ đi theo.
Không thể ngờ được, mới tới cửa nàng đã bị Đổng Thái Phó phát hiện ra.
Thanh Li cũng không quan tâm chuyện bị phát hiện, chỉ ngẩng đầu nhìn Đổng Thái Phó: "Ngoại tổ phụ muốn ra ngoài chơi sao? Quá đáng, sao người lại không đưa Diệu Diệu theo chứ?"
"Không phải đâu," Đổng Thái Phó cười cười ngồi xổm xuống, ông nhìn thẳng tiểu cô nương trước mặt, nụ cười tự nhiên thoải mái từ trước đến nay giờ lại mang theo chút thở dài nặng nề, "Ngoại tổ phụ có việc cần làm, không thể đưa Diệu Diệu theo được."
Ông sờ sờ đầu nhỏ của Thanh Li, nhẹ giọng dụ dỗ: "Diệu Diệu đi về trước đi, sau khi ngoại tổ phụ trở về sẽ mang con đi ra ngoài chơi được không?"
"Không được," Thanh Li hứa hẹn: "Diệu Diệu rất biết điều, sẽ không nói lung tung với người khác đâu, ngoại tổ phụ dẫn con theo nha."
Đổng Thái Phó hơi có chút bất đắc dĩ, ông nhìn nàng trong chốc lát, cũng không biết ông nghĩ tới điều gì mà lại đồng ý với nàng, còn dặn nàng: "---- Phải ngoan, cũng không được nhắc tới với người khác nhé, có biết không?"
Thanh Li gật đầu như gà con mổ thóc, chỉ thiếu không ghi lên mặt câu "Con sẽ nghe lời" nữa thôi.
Đổng Thái Phó mỉm cười, cũng không kéo dài, ông ôm Thanh Li lên xe ngựa, đến phố Hưng An, trong một tòa nhà.
Phố Hưng An ở trong nội thành nhưng lại vô cùng bí ẩn. Giá đất ở đây cũng rất cao, có nhiều quan lại phú thương thu xếp cho ngoại thất ở đây, trừ việc đó ra, người âm thầm đặt mua chỗ ở đây để che dấu người cũng không ít.
Trong đám quan lại không có mấy người sạch sẽ, cũng nên để cho nhà người ta một chỗ thả lỏng. Có tầng suy nghĩ e ngại này nên sự quản lý ở phố Hưng An tương đối nhẹ chút ít, rất nhiều trạch viện quanh năm không mở cửa, cũng không biết chủ nhân là ai.
Dù sao Thanh Li cũng vẫn còn nhỏ tuổi, người trong nhà cũng sẽ không dẫn nàng đi xa. Giờ phút này chóng mặt choáng váng đã tới nơi, cũng không biết là đã đến chỗ không nên đến, nàng vững vàng tựa trong ngực ngoại tổ phụ, cái đầu nhỏ tò mò nhìn khắp nơi xung quanh.
Vì để che dấu tai mắt của người khác nên Đổng Thái Phó cũng không cho người mở cửa chính, ông chỉ dẫn Thanh Li từ cửa hông tiến vào tòa nhà, lập tức có tôi tớ yên lặng không tiếng động đến đóng cửa lại, làm như chưa từng có người tới.
Ông có vẻ muốn đi làm chuyện gì đó, sau khi đi vào liền thả Thanh Li xuống mặt đất, chỉ chỉ hai cái phụ nhân đứng một bên, ấm giọng nói: "Ngoại tổ phụ đi làm một chút chuyện, Diệu Diệu đi theo hai người này, đi xung quanh một chút, phải ngoan ngoãn nghe lời đấy, được không?"
Thanh Li vừa mới đến hoàn cảnh mới, đang cảm thấy mới mẻ. Nàng nghe vậy cũng không dây dưa, đưa mắt nhìn ngoại tổ phụ rời đi liền bắt đầu hào hứng bừng bừng, lượn quanh cái tòa trạch viện, vui vẻ không nhịn được.
Thẳng đến ở chỗ sau vườn nàng nhìn thấy một gốc cây hồng hạnh bên nhà sát vách đặc biệt sum xuê mới không tự chủ được ngừng bước chân.
Sống hai đời mà đây vẫn là lần đầu tiên nàng nhìn thấy cây hồng hạnh cao lớn tươi đẹp như vậy đấy.
Cũng không biết nó đã sống bao nhiêu năm nhưng dùng mắt nhìn, nàng cảm thấy thân cây thô khỏe mạnh, càng không cần phải nói những cành cây duỗi ra mở rộng sum xuê, dường như nó muốn che đậy bầu trời bằng lá xanh hoa hồng luôn.
Hoa màu hồng tươi đẹp dường như muốn thiêu đốt trọn mùa xuân, sáng rực tươi đẹp nở đầy cành, trông từ xa xa như những đốm lửa nhỏ, khi đến gần nhìn lại có một loại tình ý dạt dào, nồng đậm khác.
Thanh Li ngửa cổ, cắn ngón tay mình nhìn đến ngây dại.
----Thật muốn bẻ gãy một cành để mang về cho ngoại tổ mẫu và nhị ca, A Nhị nhìn xem.
Một thân cây lớn như vậy, hoa nở nhiều như thế, nàng có bẻ một cành lớn, lớn bằng ngón tay cái là được, có lẽ... không sao nhỉ?
Mặc kệ, nàng nhíu nhíu đôi lông mày nhỏ ---- Ai bảo Hồng Hạnh nhà ngươi hạnh kiểm xấu, lan cả ra sân nhà chúng ta chứ!
Đáng đời --.
Thanh Li liếc mắt nhìn hai vị vú già canh giữ bên người mình, suy nghĩ một chút nàng liền chỉ vào gốc Hồng Hạnh kia, chăm chú hỏi: "Nó lớn như vậy, còn đẹp mắt như vậy, có phải đã thành tinh rồi hay không?"
Lời nói trẻ con vô tri, đột nhiên nghe thấy cũng rất đáng yêu.
Hai vú già cũng đã lớn tuổi, thích nhất là tiểu hài tử ngoan ngoãn xinh đẹp, các bà nghe vậy liền cười tủm tỉm đáp: "Đúng đó, bên trong còn có một vị hoa thần tỷ tỷ cực kỳ đẹp luôn."
"Ta đây muốn cầu nguyện với hoa thần tỷ tỷ," Thanh Li cười hì hì nói: "Đây là bí mật nhỏ của ta, các bà đi xa một chút đi, không cho phép nghe lén."
Hai vú già không biết bản lĩnh trèo tường của Thanh Li, các bà nhìn nhìn bức tường, lại nhìn khắp nơi cũng không thấy cửa khác ra khỏi đây, trong lòng cảm thán tiểu cô nương đáng yêu, mỉm cười lên tiếng rồi lui ra ngoài, canh giữ ở trên con đường nối liền với hậu viện, phòng ngừa bất trắc.
Thanh Li lừa các bà đi được thì âm thầm đắc ý một lúc rồi bắt đầu thể hiện tài năng.
Cũng không biết vì sao, bức tường kia cũng không tính là quá cao cộng thêm gò núi đá ở một góc viện, ngược lại dễ dàng cho nàng hoạt động.
Đi qua vách tường cách đó không xa rồi ngắt lấy mấy dây thường xuân, Thanh Li dựa theo biện pháp mà lão Ngụy Quốc Công dạy nàng bện dây, sau khi cảm thấy đủ rắn chắc liền cẩn thận từng li từng tí dẫm vào gò núi đá kia, cánh tay nhỏ dùng sức vứt cái dây thừng được bện từ dây thường xuân kia lên cành cây Hồng Hạnh.
Dùng sức kéo, sau khi cảm thấy cái dây ấy có thể chịu được sức nặng của nàng thì nàng xoa xoa bàn tay, chậm rãi bò lên trên.
Thực tế đã chứng minh, nàng cũng không có phí công tập trèo tường lúc trước, chậm rì rì thật nhưng rõ ràng đã thuận lợi như ý leo lên được đầu tường.
Víu lấy một cành Hồng Hạnh thô to chắc chắn, cảm giác thành tựu trong lòng Thanh Li sôi trào sùng sục nổi lên từng đợt bong bóng, vô cùng đắc ý.
Cái đầu nhỏ xem xét xung quanh, Thanh Li nhìn khắp nơi một vòng, cuối cùng cũng tìm được một cành hoa hạnh tươi đẹp nhất, nàng cẩn thận từng li từng tí đưa tay thăm dò, rắc rắc một tiếng, bẻ gãy nó xuống.
Ôi trời, cầm lấy nhìn gần lại càng thấy đẹp mắt hơn.
Quả nhiên, Diệu Diệu là giỏi nhất!
Tiểu cô nương uống hơi nhiều rượu nho, cũng có chút mơ màng. Nàng nghĩ đến bản thân còn đang ở trên chỗ cao, vẫn cảm thấy đi xuống dưới mới hợp lý, nếu ngã thật thì cũng không phải là chuyện thú vị gì.
Cẩn thận dịch dịch cái chân nhỏ xuống dưới, Thanh Li bắt đầu trên đường trở về, đúng lúc này nàng lại nghe thấy có tiếng nói chuyện đến gần. Không phải từ bên cạnh mình truyền tới, mà là... Từ chỗ nhà đối diện truyền tới.
"Năm nay hoa hạnh nở nhiều, nhìn từ xa đã thấy vô cùng xinh đẹp," Có người nhỏ giọng nói: "Có lẽ biết được điện hạ hồi kinh vì vậy... Mới đặc biệt xinh đẹp đấy ạ."
"Làm sao có thể, ngươi mà cũng tin những thứ có thể có này sao," Dường như có người cười một tiếng, bên trong giọng nói trầm thấp có một thứ gì đó khiến lòng người ngứa ngáy. Theo bản năng Thanh Li vểnh tai lên lại nghe thấy người kia nói: "Chỉ có điều... Hôm nay mưa xuân hơi nhiều mà thôi."
Meo meo~~
Giọng nói này thực dễ nghe mà.
Thanh Li cắn cắn ngón tay, nàng cảm thấy nam tử có giọng nói như vậy chắc chắn sẽ có một tướng mạo tốt.
Ỷ vào mình là tiểu oa nhi, không sợ xấu hổ, nàng lặng yên không tiếng động trở lại chỗ cũ, giấu cái đầu nhỏ trong đám hoa hạnh, vụng trộm nhìn vào trong sân nhà đối diện.
Tiếng bước chân kia tới gần, tiếng giẫm chân trên mặt đất cũng dần vang nhưng lại không hề nông nổi bộp chộp, chỉ còn lại ổn định vững vàng.
Trong lòng Thanh Li như bị móng vuốt của con mèo nhỏ cào phải, ngứa ngáy khó nhịn, nàng đang có chút không chờ nổi lại nghe được tiếng bước chân kia dừng ở gần đấy rồi đứng im.
Thời điểm nàng ngước tầm mắt lên nhìn thì hơi hơi giật mình, lập tức dùng móng vuốt nho nhỏ bưng lấy mặt bản thân, tròng mắt cũng không xoay chuyển.
Meo meo~~
Hắn thật tuấn tú, kết đôi với Diệu Diệu là thích hợp nhất!