Trẫm Cũng Rất Nhớ Nàng

Chương 67-1: Chuyên xưa mộng cũ 1


1 năm

trướctiếp

Lời này của Hoàng Đế nói khẽ khàng, cũng không biết tiểu cô nương có nghe được lời ấy không, đầu lông mày nàng khẽ nhúc nhích, đôi môi cũng hơi hơi cong lên.

Giống như... Vô cùng vui vẻ.

Hoàng Đế thấy vậy thì không nhịn được mà bật cười, hắn nhận lấy chén thuốc ấm áp kia, lấy thìa múc ra một chút. Đầu tiên tự mình nếm thử, cảm thấy không có vấn đề gì thì nhẹ nhàng đưa đến bên môi Thanh Li.

Trái lại nàng rất nghe lời, khi cảm thấy có cái gì đưa đến bên miệng, không chút giãy giụa hay không tình nguyện, nàng chỉ thành thành thật thật hé miệng, uống chỗ thuốc đen sì kia vào.

Ngay lập tức, cả khuôn mặt nhỏ nhắn đều nhăn hết cả lại, đôi lông mày nhăn tít vào, có chút hối hận, cảm thấy mình bị lừa.

Đã biết hắn cho nàng uống thứ thuốc đắng chát nên đến khi Hoàng Đế lại đưa thuốc đến miệng nàng thì nàng nhất định không chịu há miệng, thái độ vô cùng cương quyết.

Hoàng Đế cầm bát nhìn nàng trong chốc lát, hắn bỗng cảm thấy không biết nên làm thế nào. Hắn kêu cung nhân đi lấy mứt hoa quả tới rồi cẩn thận cho vào miệng nàng một miếng. Chờ đến khi tiểu cô nương nếm được ngon ngọt, sau khi nàng chịu há mồm hắn mới bất ngờ đút cho nàng một muỗng thuốc lớn.

Trong giấc mộng, khóe miệng Thanh Li đang cong lên thì khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng đau khổ nhăn lại, vẻ mặt mất hứng, ấm ức đến muốn khóc.

Hoàng Đế vừa buồn cười lại vừa đau lòng, hắn tự tay lau mặt cho nàng rồi ý bảo những người còn lại lui ra, một mình hắn ở lại bên cạnh trông coi vị tiểu tổ tông này, tránh cho xảy ra tình huống bất ngờ không có ai chăm sóc.

~~~~

Thanh Li có một giấc mơ.

Ở trong mơ nàng thật nhỏ thật mềm.

Nhỏ khoảng cỡ nào nhỉ, đại khái là... Còn chưa cao qua đôi chân dài của ngoại tổ phụ nữa.

Cả người lùn lùn mập mạp, làn da trắng như tuyết giống như một cuộn cơm nắm trắng trắng tròn tròn.

Khi đó ngoại tổ phụ còn có ít râu mép, khuôn mặt cũng không có nếp nhăn. Ngoại tổ mẫu cũng rất dịu dàng, hiền lành, cười với nàng vô cùng từ ái, sắc mặt của mẫu thân... Ừm, rất hung dữ.

Thanh Li đứng ở bên người Đổng Thái Phó, cái đầu nhỏ đang cúi xuống, dáng vẻ rất chăm chú, thoạt nhìn ngoan ngoãn vô cùng.

Đổng Thái Phó thản nhiên vuốt vuốt râu của mình, vô tình cố ý che cho ngoại tôn nữ ở sau lưng.

Đổng thị tức đến đau dạ dày. Bà nhìn tiểu nữ nhi của mình, lại nhìn nhìn cha mình, ngay cả giọng nói cũng không nén được: "Cha! Sao người có thể nuông chiều con bé như vậy được. Con bé mới bao nhiêu tuổi mà đã dám ban ngày theo người ra ngoài mò cá bắt tôm, đến tối vẫn còn la hét muốn leo lên nóc nhà ngắm sao. May mà con đi đến đây nhìn một chuyến, nếu con còn không tới thì không phải con bé còn muốn lật trời sao?"

"Con gấp cái gì chứ," Đổng Thái Phó cười ha hả. Ông cúi đầu nhìn nhìn cái đầu củ cải vẫn cao chưa qua chân mình, thấy một đôi mắt hạnh đang chớp chớp nhìn mình thì lòng ông bỗng mềm nhũn, không thể cứng rắn được, ông ho nhẹ một tiếng, "Tiểu hài tử mà, nên hoạt bát một chút chứ. Nếu khi tuổi còn nhỏ mà đã quy quy củ củ cứng ngắc như thế thì sau khi trưởng thành, chẳng phải lại càng không thể tự do thanh thản sao?"

Thanh Li đã tìm được đồng minh, cũng có tự tin, nàng ôm lấy đùi ngoại tổ phụ nói với Đổng thị: "---- Ngoại tổ phụ nói đúng."

"Ta còn chưa tìm con tính sổ đâu, con còn dám nói chuyện," Đổng thị nhìn nàng rồi lại tức giận: "Mau mau ngậm miệng lại cho ta!"

Có người đứng cùng chiến tuyến với nàng, Thanh Li mới không sợ đâu.

Đời người ngắn như vậy, đây còn là thời phong kiến cổ đại. Nếu lúc nhỏ không tận dụng để chơi đùa thì đợi đến khi lớn hơn chỉ sợ sẽ bị quy củ đè nặng, nghĩ như vậy, còn không bằng nhân lúc còn nhỏ mà chơi cho thỏa thích.

Từ nhỏ đến lớn Thanh Li thích nhất là người bên nhà ngoại tổ phụ.

Thứ nhất, tính tình ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu dịu dàng, ấm áp, thoải mái, rất ít câu nệ những quy củ lễ nghi kia, xưa nay lại luôn cưng chiều nàng.

Thứ hai, hai người họ đã sinh hai nữ nhi, sau khi cả hai lần lượt xuất giá thì chỉ còn lại phu phụ hai người ở nhà, cũng có chút cô đơn nhàn rỗi.

Ba là ngoại tổ mẫu có một tay nghề nấu ăn rất ngon, tóm chặt dạ dày Thanh Li, mà chỗ ngoại tổ phụ lại cất chứa nhiều loại rượu ngon, đến cả rượu nho từ Tây Vực cũng có mà...

Tuổi nàng còn nhỏ, không uống được rượu mạnh thế nhưng chút rượu ngọt vẫn có thể cho nàng nếm thử.

Diệu Diệu thích nhất là những đồ vật ngọt ngào kia.

Ôm lấy đùi Đổng Thái Phó, nàng bắt đầu kêu gọi đồng minh khác, chất giọng cao vút từ cuống họng nàng phát ra: "---- Ngoại tổ mẫu, ngoại tổ mẫu, người mau tới đây đi, nương thật hung dữ quá!"

"Làm cái gì đấy, làm cái gì đấy." Ngoại tổ mẫu Chu thị vội vã đi tới, vì bảo vệ ngoại tôn nữ mà bắt đầu thiên vị, "Diệu Diệu còn nhỏ, thích chơi đùa nghịch ngợm thì làm sao, khi còn bé con cũng không ngoan hơn nó là bao, dữ cái gì mà dữ."

Cũng không để ý tới nữ nhi đang đứng ở đó, Chu thị lôi kéo một cái tay nhỏ của ngoại tôn nữ, dẫn nàng đi vào trong, vừa đi bà vừa nói dông dài: "Đừng để ý tới những lời kia của nương con --- Tiểu hài tử ấy mà, nên làm cái gì thì làm cái đó đi, vui vẻ là quan trọng nhất, con cứ đi theo Nhị ca ca với A Nhị tỷ tỷ của con chơi, ngoại tổ mẫu làm hoành thánh tôm tươi cho con ăn."

Thanh Li ngọt ngào làm nũng, "Ngoại tổ mẫu là tốt nhất."

Đổng thị bất đắc dĩ nói theo: "Nương, người không thể nói như vậy. Cũng bởi vì nó còn nhỏ mới càng phải dạy dỗ thật tốt..."

"Lời này của con ta không thích nghe. Diệu Diệu cũng là ngoại tôn nữ ruột thịt của ta, ta còn có thể hại nó hay sao?"

Chu thị cũng không quay đầu lại mà chỉ nói: "Chính con nhớ lại xem, lúc ở bên ngoài gặp người tiếp khách, Diệu Diệu đã từng làm cái gì không phải hay chưa? Hài tử nghe lời như vậy lại có chủ kiến của mình, ta đã nghe người ta khen nhiều rồi."

"--- Chỉ cần bản chất ngay thẳng, chuyện còn lại thì cứ vui vẻ là được."

Đổng thị bị lời nói của mẫu thân làm cho không phản bác được. Bà nghiêng người liếc nhìn tiểu nữ nhi, bất đắc dĩ thở dài, ngừng phê bình nàng.

Lúc ăn cơm tối, phu thê Ngụy Quốc Công cũng ở đây. Đổng Thái Phó và Chu thị làm như không thấy bọn họ, hai người chỉ đối xử thân thiết với ba tiểu hài tử. Tình cảm yêu thương của họ đều bộc lộ trong lời nói, lúc thì bảo ăn cái này đi, lúc lại bảo cái kia ăn ngon, chăm sóc tỉ mỉ, từng li từng tí, chén nhỏ trước mắt chúng chồng cao có ngọn mà đồ ăn vẫn không ngừng được thêm vào.

Đổng thị nhìn cha nương mình, lại nhìn một chút ba tiểu hài tử đang ăn miệng đầy dầu mỡ, đột nhiên bà cảm thấy trái tim như được lấp đầy.

---- Trong lúc vô tình, mình đã qua cái tuổi được cưng chiều trên bàn ăn rồi.

Ngụy Quốc Công nhìn ra phiền muộn trong thần sắc của thê tử. Ông mỉm cười, vươn tay dùng đũa chung gắp khối gà xé phay cho bà, muốn an ủi bà một chút. Chỉ có điều, trên đường đi đôi đũa kia đã bị Đổng Thái Phó cản lại.

"Người nhiều tuổi rồi, đừng có ăn thức ăn mặn như vậy," Đổng Thái Phó rất tự nhiên đẩy gắp khối gà xé phay kia đến trong bát của ngoại tôn nữ mềm mại như hoa đinh hương, nói vô cùng yêu thương: "A Nhị gầy quá, phải ăn nhiều một chút, giống như Diệu Diệu vậy, trên mặt có chút thịt nhìn mới xinh đẹp được."

"..." Ngụy Quốc Công phản bác: "Cha, cả bữa cơm tối chúng con còn chưa có động tới một món ăn mặn nào."

"Ai chà, các con còn ăn món ăn mặn gì nữa, cũng không còn là tiểu hài tử," Đổng Thái Phó một bên bóc vỏ tôm cho ngoại tôn, một bên không đếm xỉa nói: "Bên kia không phải còn có rau xanh sao?"

"..." Ngụy Quốc Công bị tổn thương, cúi đầu xuống: "Dạ."

Những năm gần đây bởi vì liên quan đến chuyện lập tân đế, ở trên triều, Đổng Thái Phó bị thất bại nhưng trên mặt ông cũng không lộ ra dáng vẻ hậm hực, chỉ tập trung tinh thần biên soạn sách, thời gian còn lại ông đều ở nhà cùng với lão thê và mấy tiểu hài tử, trái lại cũng tự mình vui vẻ.

Đổng gia chỉ có hai người, lão phu phụ là chủ tử duy nhất nên cũng không cần nhiều người hầu hạ. Thân thể bọn họ vẫn khỏe mạnh, phàm là chuyện có thể làm thì họ đều tự thân vận động.

Chu thị xuất thân từ đại tộc, có phần rộng rãi độ lượng, bà cũng bỏ xuống được dáng vẻ kiêu ngạo của nữ nhi thế gia. Đổng Thái Phó gặp khó khăn trên triều nhưng bà cũng không xuất hiện sắc mặt khác lạ, thấy trượng phu ở nhà khá hơn thì bà đề nghị dọn một mảnh đất trong hậu viện, trồng một vài loại rau xanh, bắt sâu nhổ cỏ, làm chút chuyện nhà, thản nhiên thoải mái.

Thanh Li không phải là tiểu hài tử thật sự. Tuy rằng đối với chuyện trong chính trị nàng không rõ ràng nhưng Đổng gia có thất thế hay không, nàng vẫn có thể nhìn ra một chút đấy.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp