Càng không cần phải nói, chuyện Hoàng hậu bị bệnh, bất luận là nặng hay nhẹ đều không được ở cạnh quân vương, huống chi hai người còn ở chung một cung điện, giả sử người bên ngoài biết được thì không thiếu chỉ trích vài câu, không tốt cho thanh danh tiểu cô nương.
Cả hai suy nghĩ như thế nên dĩ nhiên Hoàng đế không muốn công bố.
Hắn suy nghĩ đến chuyện này, tất nhiên Trần Khánh cũng hiểu, đáy lòng ông thầm than một tiếng, tiếp theo cung kính đáp lời rồi lui ra ngoài.
Qua hồi lâu, Lý thái y và hai thái giám đi vào, dâng chén thuốc đã sắc xong lên.
Bởi vì vừa sắc xong, Hoàng đế thử sờ vào đáy chén thì cảm thấy cực kỳ nóng, hắn bèn phân phó để sang một bên, chờ bớt nóng một chút.
Thuốc đắng dã tật, mùi vị chén thuốc kia có chút đắng chát, lúc đặt bên cạnh chờ nguội, mùi thuốc như có như không tản ra trong không khí mang theo mấy phần khô đắng, khiến cho miệng người ta cũng bắt đầu đắng theo.
Không biết có phải do cảm nhận tiếp theo mình sẽ phải uống thuốc đắng hay không mà chân mày tiểu cô nương nhíu lại, môi bĩu ra, thái độ ghét bỏ.
Hoàng đế cảm thấy nàng rất đáng yêu, hắn kiềm lòng không được nở nụ cười, lúc đang đưa tay lên định thay chiếc khăn trên trán nàng thì thấy môi nàng khẽ nhúc nhích, sau đó cũng không dừng lại mà tiếp tục chép miệng.
Đại khái là nằm mơ thấy đang ăn đồ ngon đây mà, rõ ràng mặt mày còn hơi mang theo vui vẻ.
Vẻ mặt Diệu Diệu giờ phút này vừa ngây thơ vừa đáng yêu, rung động lòng người, mắt Hoàng đế đầy ý cười, hắn chăm chú nhìn nàng trong chốc lát thì vẫn thấy cái miệng nhỏ kia chóp chép không ngừng, vô cùng bận rộn, rốt cuộc hắn cũng đưa tay tới, ngón trỏ nhẹ nhàng đè lên môi nàng một cái.
Thanh Li cảm nhận được có vật gì đó, miệng nhỏ lập tức dừng lại, thế nhưng ngón tay Hoàng đế vừa rời khỏi là lại tiếp tục như cũ, miệng chóp chép một lần nữa, hiển nhiên chấp niệm rất sâu với chuyện này.
Đáng yêu quá đi mất, Hoàng đế nói thầm trong lòng.
Hắn phì cười sau đó nhìn sang thái giám cung nhân đang hầu hạ bên cạnh, hắn vẫn cảm thấy không muốn để người ngoài nhìn thấy nên bèn chậm rãi cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi nàng một cái.
Đám thái giám cung nhân ở đây đều đã nhìn thấy đế hậu thân mật hơn như thế, lúc này bọn họ chẳng kinh ngạc là bao mà vẫn cúi đầu phục tùng như cũ, giống như mình là người tàng hình.
Lý thái y thì đáng thương hơn một chút, đã một bó tuổi thế này nhưng ông chưa bao giờ nhìn thấy người không che giấu thân mật như thế, đôi mắt ông trừng thật to tràn ra khỏi hốc mắt lăn trên đất vài vòng, cuối cùng bị chính mình bừng tỉnh nhặt lên, lắp vào vị trí cũ như trước.
Hoàng đế cũng chẳng màng quan tâm những người còn lại nghĩ như thế nào, hắn chỉ cúi đầu nhìn tiểu cô nương của mình, ánh mắt cực kỳ chuyên chú.
Nói ra cũng kỳ lạ, hắn vừa hôn xong, giống như có thần giao cách cảm, tiểu cô nương không còn chép miệng nữa.
Cho dù môi Hoàng đế đã rời đi, song nàng không còn lập lại thói quen cũ như trước nữa.
Người hầu hạ ở đây đều cảm thấy kì diệu vô cùng, mặc dù không dám nhìn thẳng nhưng ánh mắt vô tình hữu ý đều để ý mọi chuyện bên này.
Chính Hoàng đế cũng cảm giác thật kỳ diệu, hắn lẳng lặng ngắm nàng một lát, xem chừng chén thuốc đã nguội hơn một chút, có lẽ dùng được rồi, lúc đang muốn bảo thái giám mang qua thì lại thấy môi tiểu cô nương khẽ động, lại bắt đầu chép miệng.
Ma xui quỷ khiến, hắn lại cúi đầu lần nữa, nhẹ nhàng hôn một cái.
Thanh Li cảm nhận được, hình như đã hài lòng, miệng cũng an tĩnh lại, trở nên vô cùng ngoan ngoãn.
Hoàng đế ngửi ra được vài phần mùi vị, trong lòng vừa ngạc nhiên vừa cảm thấy buồn cười, chờ một lát nàng lại tiếp tục bắt đầu, hắn lại hôn một lần, tiếp tục trấn an nàng.
"Trẫm phát hiện," Hoàng đế bừng tỉnh nói với nàng: "---- Thì ra là nàng cố ý."
Trong lúc mơ màng, lông mày Thanh Li giật giật, sau đó tiếp tục bình yên ngủ say.
"Vậy là cố ý rồi, trẫm đã nhận ra," Hoàng đế vuốt ve tóc mai tán loạn trên gối rồi nhỏ giọng nói: “Nhanh khỏi đi, sau này trẫm sẽ tùy theo nàng hết, được không?”