Editor: Của 1 vị độc giả

Chân lão quản gia còn chưa bước vào hoa viên thì đã thấy cảnh tượng ở phía xa, chủ tử nhà mình cùng phu nhân ngồi trong đình hóng gió ân ân ái ái

Nếu là trước kia, lão khẳng định không chút do dự mà bước tới.

Chỉ là hiện tại, nghĩ đến mỗi khi Mặc Thiên Trần vừa rời khỏi Hạ Diệc Sơ thì biến thành âm trầm lãnh lệ, trong lòng quản gia run lên, do dự trong chốc lát, nghĩ đến bên ngoài còn có người chờ, chung quy vẫn là quyết tâm nhấc chân đi qua.

"Vương gia, có công công trong cung tới, nói là Hoàng Thượng triệu ngài tiến cung."

Quản gia uốn gối phúc thân, đứng ở ngoài đình hóng gió nói.

Bởi vì Mặc Thiên Trần trong khoảng thời gian này xử lý mọi việc ổn thỏa, giúp Hoàng Thượng được rất nhiều việc, nên được Hoàng Thượng thêm sủng ái, vì thế trong khoảng thời gian Hạ Diệc Sơ dưỡng thương, Hoàng Thượng đã sớm hạ thánh chỉ, phong Thất hoàng tử Mặc Thiên Trần làm Tĩnh Vương, mà Hạ Diệc Sơ cũng biến thành Tĩnh vương phi.

Mặc Thiên Trần bị quấy rầy nhíu nhíu mày, hắn còn chưa mở miệng, mà Hạ Diệc Sơ đang dựa trong lồng ngực hắn đã đứng thẳng lên, duỗi tay chống đẩy hắn, nói: "Nếu là Hoàng Thượng tìm ngươi, vậy khẳng định là chính sự, ngươi đi đi."

"Nàng ở nhà chờ ta, bị phong hàn đối thân thể không tốt, đợi lát nữa trở về nghỉ ngơi sớm chút. Buổi tối ta trở về cùng nàng ăn cơm." Mặc Thiên Trần nói, còn hạ mấy cái hôn trên mặt và cổ Hạ Diệc Sơ, một lúc sau mới không tình nguyện buông Hạ Diệc Sơ, nhấc chân đi ra khỏi đình hóng gió, đi về phía bên ngoài hoa viên.

Quản gia hành lễ với Hạ Diệc Sơ, sau đó cũng nhanh chóng chạy theo.

Hoàng Thượng lúc này tìm Mặc Thiên Trần tiến cung, kỳ thật cũng không có đại sự gì, chỉ là bởi Đại hoàng tử không biết từ nơi nào vì Hoàng Thượng mà mời tới một vị cao nhân.

Cho nên Hoàng Thượng mặt rồng phấn khởi, gọi Mặc Thiên Trần và vài vị hoàng tử khác tiến cung, để bọn họ cùng tới thưởng thức một chút về năng lực của vị cao nhân kia.

Thời điểm Mặc Thiên Trần tiến cung, các vị hoàng tử đều đã tới rồi.

Vừa thấy Mặc Thiên Trần tiến vào, Ngũ hoàng tử Mặc Quân tức khắc nhảy ra nói với Mặc Thiên Trần: "Thất đệ, tại sao đệ tới muộn như vậy? Chúng ta đã phải đợi đệ cả buổi."

Một phen nhìn như nói nói cười cười, ra vẻ oán giận nói, kỳ thật lại ẩn chứa huyền cơ khác.

"Ngũ ca không phải không biết, phủ đệ của đệ cách hoàng cung một đoạn khá xa." Mặc Thiên Trần không nóng không lạnh nhìn hắn một cái, trong lòng đối với loại người vô dụng vô mưu, đời trước bị chết sớm nhất như Mặc Quân không có chút cảm tình nào.

Mặc Quân bị Mặc Thiên Trần nói cho phát nghẹn, thần sắc tức khắc trở nên khó coi, vừa định há mồm tiếp tục nói Mặc Thiên Trần thì bị người phía sau kéo lại.

Mà ở phía sau Mặc Quân, một nam tử mặc cẩm y ám sắc từ từ xuất hiện, hắn cười cười, một sự nhịn chín sự lành nói: "Được rồi, Ngũ đệ, Thất đệ nói cũng không sai, mấy huynh đệ chúng ta ở gần, mà Thất đệ lại cách hoàng cung xa nhất, về tình cảm có thể tha thứ." Hắn nói câu đó với Mặc Quân xong, rồi quay đầu nói với Mặc Thiên Trần: "Thất đệ, đệ mau vào thỉnh an phụ hoàng đi."

Người này tướng mạo tuấn lãng, bất quá nhìn chỉ hai mươi tuổi, trên người tản ra một cổ khí chất nho nhã, vừa nhìn đã thấy chính là người tính tình tốt. Người này đúng là Sở Quốc Đại hoàng tử Mặc Nhuận Trạch.

Nhưng trong lòng Mặc Thiên Trần lại không thể nào sinh ra hảo cảm với hắn được.

Ấn tượng với người này, vẻn vẹn chỉ có cảnh hắn ta mặc một bộ long bào sắc vàng, ngồi trên đế vị phía trên cao, thờ ơ lạnh nhạt mà khinh miệt nhìn hắn một cái, lúc sau quay đầu đối với hạ nhân bên người nói "Một khi đã như thế, vậy hãy dùng hỏa thiêu đi."

Đáy mắt Mặc Thiên Trần nhanh chóng hiện ra một tia sát ý, rồi xoay người vòng qua hai người này, trực tiếp đi vào nội điện.

Ngũ hoàng tử Mặc Quân nhìn thái độ lãnh ngạo của Mặc Thiên Trần, anh mi vừa nhíu, tức khắc liền bất mãn, quay sang mở miệng với Mặc Nhuận Trạch: "Đại ca, huynh nhìn đi, hắn đây là cái thái độ gì! Chẳng qua là trong khoảng thời gian này được phụ hoàng để mắt đến mà thôi, mà đã cao ngạo không ai bì nổi. Chờ thêm một thời gian nữa, ai biết hắn có thể trở thành ngốc tử thêm lần nữa hay không!"

"Ngũ đệ, cẩn thận họa là từ miệng mà ra." Lúc Mặc Nhuận Trạch nghe được câu nói cuối cùng của Mặc Quân, ánh mắt lóe lóe, trên mặt lại không hiện chút nào, giơ tay vỗ vỗ bả vai Mặc Quân, đúng kiểu huynh trưởng dạy dỗ đệ đệ, ôn hòa nói: "Thất đệ dù sao cũng là huyết mạch của phụ hoàng, ngày trước phụ hoàng bỏ qua đệ ấy nhiều năm như vậy, hiện tại thiên vị đệ ấy nhiều một thời gian, cũng là tự nhiên."

Nhìn như lời nói nhân nghĩa, nhưng lại phá tan khung cảnh Mặc Thiên Trần trong khoảng thời gian này ở trên triều đình một tay che trời.

"Đó là đương nhiên." Mặc Quân nghe xong lời này của Mặc Nhuận Trạch, tâm tình quả nhiên tốt hơn không ít, cười nói Mặc Nhuận Trạch: "Nhưng mà đại ca, không biết lần này huynh từ đâu mời đến cao nhân, đệ đã nhiều năm không có thấy phụ hoàng cao hứng như vậy."

"Bất quá là vừa khéo có duyên gặp gỡ mà thôi." Mặc Nhuận Trạch cười cười, đối với chuyện này không muốn nói thêm.

......

Mặc Thiên Trần cũng không biết Mặc Nhuận Trạch và Mặc Quân ở sau lưng dị nghị chuyện của hắn, nhưng nếu có biết, hắn cũng sẽ không để ý.

Hắn lần này trọng sinh trở về, trừ việc không cho Mặc Nhuận Trạch ngồi trên cái vị trí kia, còn phải vì kiếp trước của chính mình báo thù rửa hận.

Đôi tay Mặc Thiên Trần nắm chặt thành quyền, kiềm chế tâm tư của chính mình, đem cảm xúc phun trào trong lòng áp chế xuống. Lúc sau, hắn nâng bước tiến vào điện, đi thẳng đến nội điện chính, cúi đầu hành lễ với người ngồi ở phía trên là Sở Hoàng: "Nhi thần thỉnh an phụ hoàng."

"Tốt tốt tốt, Trần Nhi, con cuối cùng cũng tới, mau đứng lên." Sở Hoàng ngồi ở phía trên cười mở miệng, hiển nhiên là tâm tình không tồi, ánh mắt nhìn về phía dưới, tiếp tục nói với Mặc Thiên Trần: "Hôm nay kêu con đến, chính là để giới thiệu một người cho con biết, vị đứng ở bên cạnh con, chính là cao nhân mà đại ca con cực khổ tìm tới, Thiên Cơ đạo trưởng."

"Vâng, phụ hoàng." Mặc Thiên Trần ra tiếng, từ trên mặt đất đứng lên, ánh mắt theo hướng Sở Hoàng nhìn mà dừng ở bên cạnh.

Được Sở Hoàng ban ngồi ở một bên, người nọ mặc một bộ áo đạo sĩ trắng đen, trên người có đồ án vô cực hắn bạch song song. Người này dung mạo bình thường, thân hình gầy ốm, sắc mặt vàng như nến, giống như là một lão khất cái hàng năm ăn không đủ no. Nhưng hắn lẳng lặng ngồi ngay ngắn ở trên ghế, trong tay cầm phất trần, trên người lại tản ra một cỗ hơi thở yên lặng xa xưa, làm cho người ta cảm giác giống như chính mình đứng ở trên dãy núi mây bao phủ quanh năm, cảm thụ được gió nhẹ thổi tới lướt qua mặt, nghe được từng tiếng chuông tiếng mõ từ chùa miếu cách đó không xa, khí chất tuyệt hảo.

Có khí chất như vậy trong người, hình tượng của hắn trong nháy mắt đã cao hơn.

Cũng khó trách, có thể được Sở Hoàng để vào mắt.

"Bần đạo gặp qua Thất hoàng tử." Thiên Cơ từ trên chỗ ngồi đứng dậy, hơi hơi khom lưng với Mặc Thiên Trần.

"Đạo trưởng miễn lễ." Mặc Thiên Trần hơi ngẩng đầu, xem như hai người cùng đối mặt.

Sở Hoàng ngồi ở phía trên nhìn hành động của hai người, đáy mắt xẹt qua một tia tinh quang.

===============

Thật xin lỗi vì đã tạm drop truyện mà không báo trước nhé!

Cập nhật về thông tin truyện giùm tại hạ!

Và, hỏi nhỏ nè, có ai đang đọc BIA ĐỠ ĐẠN PHẢN CÔNG hông???

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play