Editor: JR

Mặc Thiên Trần ở bên trong cũng không lâu rồi bước ra. Chờ hắn đi được một lúc, Sở Hoàng như vô tình hỏi Thiên Cơ: "Đạo trưởng, ngươi thấy đứa con trai này của ta như thế nào?"

Thiên Cơ cũng không trả lời câu hỏi của Sở Hoàng ngay mà đứng qua một bên, nhắm mắt giơ tay tính một chút, thời gian dần trôi qua, sắc mặt của Thiên Cơ cũng càng thêm thống khổ, mày nhíu chặt. Lúc Sở Hoàng nghĩ muốn mở miệng kêu hắn dừng lại thì bỗng nhiên thấy Thiên Cơ phun ra một ngụm máu tươi. Việc này làm cho Sở Hoàng kinh sợ, liên tục hỏi: "Đạo trưởng? Đạo trưởng ngài không sao chứ?"

"Tạ Hoàng Thượng quan tâm, bần đạo không có gì đáng lo ngại." Thiên Cơ duỗi tay lau vệt máu bên khóe miệng, đáp. Sau đó cầm rất nhiều bình sứ ra, đổ mấy viên thuốc bỏ vào miệng, sắc mặt tái nhợt nhanh chóng biến thành sắc mặt hồng hào, tràn đầy sức sống. Biến hóa trên mặt Thiên Cơ, Sở Hoàng cũng nhìn thấy, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cái bình sứ nhỏ trên tay Thiên Cơ, đáy mắt xẹt qua một tia u ám. Thiên Cơ sau khi nuốt những viên thuốc kia mới nói: "Bẩm Hoàng Thượng, Thất hoàng tử là một người nhưng lại mang tới hai mệnh cách*, điều này cả đời bần đạo chưa từng thấy qua. Tưởng rằng có thể tiếp tục thăm dò sâu thêm nhưng không được. Tuy vậy bần đạo thấy được mệnh cách của Thất hoàng tử thanh kỳ*, cả đời phú quý không tả hết, như phượng hoàng niết bàn, tắm hỏa để trọng sinh."

Sở Hoàng nghe xong những lời này của Thiên Cơ, hai mắt liền híp lại, tay đặt ở trên bàn, đầu ngón tay khẽ gõ ra những âm thanh không dễ nghe thấy. Vừa rồi hắn nhìn Mặc Thiên Trần nói chuyện với Thiên Cơ, thần sắc bình đạm so với các hoàng tử lúc trước bước vào hoàn toàn bất đồng, lúc nãy thuận miệng hỏi một câu không ngờ hắn lại được Thiên Cơ tán thưởng một phen.

Mặc Thiên Trần và đám người ở trong cung tham dự một yến tiệc nhỏ do sở Hoàng tổ chức để mọi người gặp mặt vị Thiên Cơ kia. Thiên Cơ có thể được Sở Hoàng thưởng thức, ngoại trừ khí chất bên ngoài của hắn thì đương nhiên hắn cũng phải có bản lĩnh gì đó mới nhận được sự thưởng thức từ một vị hoàng đế. Sở Hoàng dự định chỉ mời vài vị hoàng tử với vài đại thần tới dự, hoan nghênh Thiên Cơ tới hoàng cung náo nhiệt một chút nhưng lại bị Thiên Cơ cự tuyệt. Một bữa tiệc tối đơn giản nhưng không kém phần xa hoa mới bắt đầu không lâu thì đã phải kết thúc, vì Thiên Cơ nói "Tu luyện" "Luyện đan" nên chậm rãi, trước tiên xin cáo lui với Sở Hoàng. Sở Hoàng lúc trước bị mấy bình đan dược của Thiên Cơ thu hút, nên để hắn ở lại trong cung, còn phân phó công công an bài cho Thiên Cơ một chỗ thích hợp để hắn cư trú và luyện đan. Yến hội vô cùng đơn giản chỉ vì Thiên Cơ cáo từ mà kết thúc.

Mặc Thiên Trần vừa ra khỏi hoàng cung, nghĩ tới Hạ Diệc Sơ đang ở phủ đệ chờ hắn, lòng liền nóng lên, rồi chạy nhanh về phủ Thất hoàng tử. Ánh đèn ban đêm chiếu xuống nơi có một nữ tử xinh đẹp, dáng ngồi khoan thai trên ghế, tay cầm một quyển sách, lẳng lặng mà kinh diễm.

Cô như vừa mới tắm xong, mái tóc đen dài vẫn còn hơi ướt, từng sợi tóc bị gió đêm thổi tung ra sau đầu. Cô hơi cúi đầu, tập trung xem trang sách trước mặt đến mức thất thần, ngay cả khi trong phòng nhiều thêm một người cũng không phát hiện ra. Mặc Thiên Trần vừa bước vào cửa, liền thấy được một bức họa tĩnh lặng nhưng đẹp đến thất thần. Đến khi hắn đi gần tới bên cô, Hạ Diệc Sơ mới phát hiện được có một thân ảnh đã tới gần mình, vừa ngẩng đầu thì đã lọt vào một lồng ngực ấm áp.

"Sau này buổi tối đừng đọc sách, sẽ không tốt cho mắt." Mặc Thiên Trần nhẹ giọng nói, một tay ôm Hạ Diệc Sơ, một tay lấy cuốn sách đang ở trên tay cô để qua một bên.

"Ngươi ăn cơm chưa?" Hạ Diệc Sơ nhìn hắn, quan tâm hỏi, cũng không quan tâm đến cuốn sách bị bỏ qua một bên kia, dù sao cô cũng chỉ muốn kiếm trò để tiêu khiển chút thôi.

"Ăn một chút nhưng không no."

"Chúng ta cùng nhau ăn, ta cũng chưa ăn cơm." Hạ Diệc Sơ cười nói. Đúng lúc này Hồng Nguyệt mang đồ ăn từ bên ngoài bước vào, thức ăn vẫn còn nóng được bưng ra khỏi hộp, mùi thơm bay khắp phòng. Hạ Diệc Sơ và Mặc Thiên Trần cùng đi tới ngồi bên cạnh cái bàn tròn nhỏ ở trong phòng, một mâm cơm đơn giản. Gồm bốn món mặn một món canh, nhưng Mặc Thiên Trần lại ăn vô cùng vui vẻ. Ăn cơm xong, Mặc Thiên Trần liền kéo Hạ Diệc Sơ đi tản bộ. Hạ Diệc Sơ nghĩ hắn hôm nay bị gọi vào cung nên thắc mắc hỏi: "Hôm nay Hoàng Thượng đột nhiên kêu ngươi tiến cung có phải đã có chuyện gì quan trọng không?"

"Cũng không phải việc gì lớn, đại ca không biết từ đâu kiếm được một vị cao nhân hiến cho phụ hoàng. Phụ hoàng thập phần cao hứng, cho nên gọi các vị hoàng tử vào cung gặp mặt, cũng coi như là lần đầu tiên sau mười mấy năm ta cùng bọn họ ăn bữa cơm, xem như là ơn của vị đạo sĩ kia đi." Mặc Thiên Trần nói, khóe miệng nở một nụ cười trào phúng.

Hạ Diệc Sơ bị ngữ khí lạnh băng của Mặc Thiên Trần làm cho sửng sốt, cũng không biết Mặc Thiên Trần là thất vọng với tình thân hay là khát vọng nó, cũng không biết làm thế nào để an ủi hắn, liền duỗi tay nắm chặt tay hắn, nói: "Sau này cơ hội như vậy sẽ còn rất nhiều."

"Nhiễm Nhiễm lo lắng ta sao? Nhưng ta không có buồn, ta chỉ cần nàng là đủ rồi." Mặc Thiên Trần như bị những lời này của Hạ Diệc Sơ lấy lòng, còn nghịch ngợm chớp chớp mắt nhìn cô, cái con người toàn thân khí chất lạnh lẽo liền bay xa. Nhưng trong lòng Hạ Diệc Sơ lại không bình tĩnh được. Lúc Mặc Thiên Trần nói câu nói kia, trong lòng cô cũng đã minh bạch. Chỉ sợ nội dung đầu tiên sau khi Mặc Thiên Trần trọng sinh trong cốt truyện của tiểu thuyết này đã xảy ra.

Trong nguyên tác, Đại hoàng tử Mặc Nhuận Trạch thật sự có hiến cho Sở Hoàng một vị cao nhân. Người này tên là Thiên Cơ đạo trưởng, am hiểu bói toán, phong thuỷ, và thuật luyện đan. Hạ Diệc Sơ không biết người này thật sự có bản lĩnh hay không, nhưng hắn sau này đã chiếm được sự tín nhiệm tuyệt đối của Sở Hoàng. Hiện giờ vài vị hoàng tử đều đã cập quan*, âm thầm bồi dưỡng thế lực của bản thân, đối với vị Thiên Cơ đạo trưởng kia như hổ rình mồi. Sở Hoàng cũng đã qua nhiều năm, sắp bước vào 50 tuổi, tuổi càng lớn, đối phó với sự tranh đấu trong cung cũng càng ngày càng lực bất tòng tâm. Vì thế, theo đuổi "Trường sinh bất lão" đã trở thành đệ nhất lý tưởng và chấp niệm trong lòng Sở Hoàng. Mà Thiên Cơ vừa vặn am hiểu thuật luyện đan, sau khi ăn đan dược mà Thiên Cơ luyện được vài lần, Sở Hoàng đã hoàn toàn mê luyến cái cảm giác tinh lực dư thừa, giống như cảm giác khi mới 20 tuổi. Sau đó, dần dần buông lỏng việc triều chính, cuối cùng dưới sự phối hợp của Thiên Cơ và Đại hoàng tử Mặc Nhuận Trạch vẫn luôn nội ứng ngoại hợp, lừa gạt quyền thế của Sở Hoàng, thậm chí dụ hoặc hắn viết di thư thoái vị, đem ngôi vị hoàng đế truyền cho Đại hoàng tử Mặc Nhuận Trạch.

Rồi sau đó Mặc Thiên Trần trọng sinh, nhưng lại trọng sinh vào đúng thời gian Thiên Cơ đạo trưởng xuất hiện, cho nên Mặc Thiên Trần vì đả đảo hai người này, đã mất rất nhiều tâm tư, thậm chí còn thay đổi ngôi vị Thất hoàng tử phi của nguyên chủ.

========================================================

*mệnh cách: linh hồn hoặc là số phận, sứ mệnh

*thanh kỳ: trong sạch, sạch sẽ

*cập quan: Lễ đội mũ cho con trai tròn 20 tuổi hoặc là lễ phong tước vị cho hoàng tử thành vương gia

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play