Editor: JR

Lúc Hạ Diệc Sơ tỉnh lại, lời nói ngày đó của hai người cũng đã đem chuyện lúc trước Mặc Thiên Trần gạt Hạ Diệc Sơ bỏ qua. Tuy rằng nói mở chuyện này ra nhưng Hạ Diệc Sơ lại không có cảm thấy cuộc sống của bản thân có gì khác với lúc trước. Nói không có gì khác cũng không hẳn, hình như công việc của cô đã nhẹ nhàng đi rất nhiều?

Khi Mặc Thiên Trần không cần ở trước mặt cô giả ngu, Hạ Diệc Sơ liền bị hắn cưỡng chế ấn ở trên giường dưỡng thương, còn toàn bộ sự vụ lớn nhỏ ở trong phủ đệ đều do Mặc Thiên Trần xử lý. Công việc chính cả ngày của Hạ Diệc Sơ chỉ là lo dưỡng thương cho tốt.

"Thiên Trần, hôm nay nắng ngoài trời rất đẹp, chúng ta đi ra ngoài phơi nắng được không?" Hạ Diệc Sơ nhàm chán ngồi trên giường, nhìn Mặc Thiên Trần ở đối diện nghiêm túc phê duyệt sổ sách trong tay, ngữ khí có chút làm nũng nói. Sau khi Hạ Diệc Sơ bị thương, Mặc Thiên Trần liền xử lý công việc trong phòng cô. Một là vì giám sát Hạ Diệc Sơ chặt chẽ, không cho cô xuống giường. Một mặt là luyến tiếc không được nhìn thấy cô khi làm việc.

"Không được, vết thương của nàng còn chưa lành." Mặc Thiên Trần xoay đầu nói, tầm mắt không nhìn Hạ Diệc Sơ, hắn vẫn luôn nhìn bản báo cáo trước mắt mình.

"Thái Y nào nói? Tại sao ta lại không biết gì? Hơn nữa thân thể của ta mà chính ta còn không rõ ràng sao? Thân thể ta đã sắp lành rồi. Bằng không ta và ngươi ra ngoài đánh thử mấy chiêu!" Hạ Diệc Sơ nghe Mặc Thiên Trần lại một lần nữa mở miệng cự tuyệt, thì trừng mắt, xốc chăn bước xuống giường. Mấy ngày nay cô bị Mặc Thiên Trần canh chừng gắt gao, khi tỉnh lại tới giờ đã không bước chân khỏi cửa phòng nửa bước. Nếu ở trong phòng tiếp tục ngốc thêm nữa, Hạ Diệc Sơ cảm thấy, chỉ sợ vết thương trên người dù có lành thì cô cũng mắc bệnh điên rồi. Mặc Thiên Trần tuy không nhìn Hạ Diệc Sơ bên này, nhưng vẫn luôn chú ý cô. Vừa thấy Hạ Diệc Sơ xốc chăn lên, thấy cô có hành động muốn bước xuống giường, Mặc Thiên Trần liền nhanh chóng buông bút trong tay, đi nhanh vài bước tới trước giường cô, duỗi tay ngăn lại động tác của cô: "Nàng muốn làm gì?"

"Ta không quan tâm, ngươi tiếp tục xử lý công việc của ngươi đi. Ta muốn ra ngoài phơi nắng, ta muốn ra ngoài đi dạo phố, ta muốn ra ngoài chơi đùa, ta còn muốn đến tửu lâu ngon nhất ăn!" Hạ Diệc Sơ vừa nói vừa duỗi tay đẩy Mặc Thiên Trần ra, vẻ mặt bất mãn bĩu môi, duỗi tay cầm đại một bộ quần áo trên giá treo quần áo bên cạnh.

Mặc Thiên Trần nhìn cô một mặt đầy đau khổ oán giận, trong lòng liền buông lỏng mà bật cười. Không biết tại sao lúc trước hắn còn đang khờ ngốc, hình tượng trước kia của Hạ Diệc Sơ ở trước mặt hắn là hiền lành, nhẫn nại, tính tình giống như một thê tử tốt. Nhưng mấy ngày nay, có lẽ do cô đang bị thương hoặc là do hắn tỉnh táo lại, không ở trước mặt cô tiếp tục khờ ngốc, tính tình hắn càng ngày càng sủng nịch và dung túng cho cô. Còn cô thì càng ngày càng giống tính tình của tiểu hài tử còn có chút nũng nịu.

Nếu là trước đây, tính cách mà Mặc Thiên Trần ghét nhất chính là kiểu con gái nũng nịu được cha mẹ sủng ái đến hư hỏng, nhưng điểm này lại xảy ra ở trên người Hạ Diệc Sơ, ánh mắt của Mặc Thiên Trần gắt gao đặt trên khuôn mặt nhỏ của đối phương bởi vì tức giận mà đỏ bừng, xem như thế nào cũng cảm thấy đáng yêu, cảm thấy không đủ, chỉ muốn luôn sủng cô.

"Tránh ra!" Hạ Diệc Sơ mặc xong quần áo của mình, nhìn người đứng trước mặt cô, duỗi tay đẩy hắn ra, ngồi trên giường chuẩn bị mang giày. Cô còn chưa khom lưng, người trước mắt như cảm thấy quá chậm nêm ngồi xổm xuống, một bàn tay ấm áp cầm lấy chân của cô, một tay khác cầm giày ở dưới giường mang cho cô. Bởi vì hành động này của Mặc Thiên Trần, nội tâm Hạ Diệc Sơ hung hăng chấn động, há miệng thở dốc, lại không biết nên nói gì.

Mà Mặc Thiên Trần lại như không thấy biểu hiện không biết nói gì của cô, thần sắc nghiêm túc, chuyên chú giúp cô mang giày, nói: "Hôm nay ra bên ngoài phơi nắng đi, trên đường nhiều người, miệng vết thương trên người nàng vẫn chưa hoàn toàn lành, nếu như bị ai đụng vào hoặc là có chỗ nào đó không tốt thì ta sẽ rất lo lắng."

Như sợ Hạ Diệc Sơ cự tuyệt, Mặc Thiên Trần lại nói: "Hôm nào đó, khi thương thế của nàng hoàn toàn lành, ta sẽ mang nàng đi thôn trang ở ngoài kinh thành ngâm suối nước nóng."

Suối nước nóng?

Hạ Diệc Sơ nghe được những lời này của Mặc Thiên Trần, hai mắt liền sáng ngời, trong lòng vẫn còn chút bất mãn vì Mặc Thiên Trần vẫn không đồng ý cho cô xuất phủ giờ đã cất cánh bay xa.***

"Đây là chính miệng ngươi nói, nếu ngươi nuốt lời, ta liền cắn ngươi!"

"Được được, ta hứa."

Mặc Thiên Trần liên tục gật đầu, sau khi giúp Hạ Diệc Sơ mang giày, liền kéo Hạ Diệc Sơ ra ngoài phơi nắng. Hạ Diệc Sơ đi tới hoa viên, đầu tiên là kinh ngạc nhìn hoa khắp nơi đều là màu tím, màu đỏ, sau đó cô mới nhận ra, hóa ra không chỉ có trong hoa viên bị thay đổi, có nhiều thêm kỳ hoa dị thảo mà ngay cả núi giả trong hoa viên cũng được chỉnh sửa.

Lúc trước núi giả đó trụi lủi, lúc này đã có nước chảy, từng dòng nước thật nhỏ chảy ra, gió thổi tới cũng mang theo một cảm giác trong trẻo. Toàn bộ hoa viên đều như thay đổi một lớp áo mới, đem hoa viên bao năm đơn sơ lại cực kỳ hoang vu, trơ trụi so sánh với hoa viên bây giờ, kỳ hoa sáng lạn, hoa đoàn cẩm thốc*, núi giả sừng sững, nước chảy róc rách, bướm bay rậm rạp trong hoa viên, xem như xa hoa nhưng đầy đại khí**. Từng trận gió nhẹ thổi tới, khắp phủ còn có thể ngửi được mùi hoa nhàn nhạt phảng phất trong không khí.

"Mọi thứ, đều là ngươi làm?" Hạ Diệc Sơ mở miệng hỏi Mặc Thiên Trần.

Trừ bỏ Mặc Thiên Trần, chỉ sợ trong phủ đệ này sẽ không có người tiêu phí tâm tư, cũng không có quyền lợi làm những thứ này.

"Đúng vậy, thích không?" Mặc Thiên Trần nói với Hạ Diệc Sơ.

"Rất thích." Hạ Diệc Sơ chớp chớp mắt, trong lòng tràn đầy cảm động.

Đột nhiên cô cũng hiểu tại sao Mặc Thiên Trần mấy ngày này vì cái quỷ gì mà không cho cô ra khỏi cửa. Muốn chỉnh sửa hoa viên cũng không phải là chuyện dễ dàng gì, hơn nữa còn có bao nhiêu kỳ hoa dị thảo. Theo lý mà nói, cho dù cô dưỡng thương cũng không cần phải suốt ngày ở trên giường, cô vẫn có thể tới hoa viên phơi nắng hưởng gió mát, nhưng Mặc Thiên Trần mấy ngày nay lại quyết tâm để cô ở trong phòng, thậm chí để phòng ngừa vạn nhất còn mang công văn tới phòng cô làm, đều là vì coi chừng cô.

Cô thế nhưng không thể đoán được, tất cả mọi việc chỉ là để làm cô vui.

Mặc Thiên Trần nhìn Hạ Diệc Sơ cười, trong lòng cũng không khỏi cảm thấy sung sướng.

"Đi thôi, chúng ta đến đình hóng gió ngồi."

Hắn nói rồi kéo Hạ Diệc Sơ hướng trong hoa viên đi.

Gió nhẹ phất phơ, mang theo mùi hoa thoang thoảng, Hạ Diệc Sơ ngồi trong đình hóng gió, khóe môi hơi nâng lên, cả khuôn mặt đều một mảnh ôn hòa. Mặc Thiên Trần ngồi ở bên người cô, để cho thân thể của cô dựa vào gần bản thân, đem mâm nho Tử Tinh lột vỏ đưa đến miệng Hạ Diệc Sơ. Hai người, một phụ trách lột vỏ, một phụ trách ăn, không khí vô cùng hòa hợp. Đúng lúc này, quản gia liền từ bên ngoài bước nhanh vào, vẻ mặt nghiêm túc.

*hoa đàn cẩm thốc: vô cùng xinh đẹp, lộng lẫy

*đại khí: ý chỉ may mắn, điềm lành

*** ý chỉ nữ chính của chúng ta hết bất mãn rồi

===============================

Lời Đảo chủ: 

Tại hạ nói nghe nè, hôm qua không có chương mới, hôm nay mới có, vui hông?

Lần sau nhớ cẩn thận đấy, tại hạ thù dai là khỏi đăng chương mới đâu!!!

Hahahahaha

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play