Editor: Mi Mặt Mèo

*******************

Tin tức con mèo trắng nhỏ bỏ nhà đi theo mèo đực nhanh chóng lan truyền khắp biệt thự.

Hạ Diệc Sơ ngồi trên sô pha, bực tức, bất mãn chọc vào ngực An Dập.

"Hay thật, bây giờ cả An gia đều biết con mèo trắng bỏ nhà đi theo mèo đực. Vậy sau này em biến lại thành mèo thì làm sao dám ra khỏi phòng gặp mọi người chứ."

"Gặp thì gặp thôi, ai dám nói em nửa câu, anh sẽ sa thải họ ngay."

An Dập sờ sờ đầu Hạ Diệc Sơ, hai tai mèo của cô run run. Hạ Diệc Sơ bật cười, bỗng nhớ ra điều gì, cô nói:

"Cả ngày đều ở trong nhà, em muốn ra ngoài đi chơi."

Từ lúc biến thành người đã vài ngày mà Hạ Diệc Sơ vẫn chưa ra ngoài lần nào, một phần vì không có tiền, phần lớn lại vì không có giấy tờ tùy thân.

An Dập lấy từ trong túi xách ra thẻ căn cước đã làm sẵn cho cô.


Hình trên thẻ căn cước giống cô như đúc, đến nỗi tên họ cũng là A Li, lại còn mười chín tuổi.

"Muốn đi sao?"

"Muốn, muốn." Hạ Diệc Sơ nhanh chóng gật đầu.

An Dập cười tà mị: "Xin anh, anh vui sẽ cho em."

Hạ Diệc Sơ duỗi tay chụp cổ tay hắn, "Đưa em, nhanh lên."

Hạ Diệc Sơ bị An Dập ôm ngồi trên đùi, ánh mắt ửng đỏ, cả người rướn lên.

"Chủ nhân, cầu xin anh, em muốn đi ra ngoài."

Hơi thở ấm áp của cô phả vào người hắn, hương thơm thiếu nữ cũng chui vào chóp mũi hắn.

An Dập khẽ nhích hầu kết, "Ngoan, ngày mai anh đưa em ra ngoài."

"Hôm nay đi."

Hạ Diệc Sơ theo bản năng trả lời, quay đầu nhìn ánh mặt trời còn đang nóng bỏng ngoài cửa sổ, cô lại nói tiếp:

"Chúng ta còn cả một buổi chiều kìa."

"Ừ, cả buổi chiều, có thể dùng để hoan ái."

An Dập nói, tựa hồ như không thể khống chế chính mình, ôm Hạ Diệc Sơ đi về phía giường lớn.


"Đừng, đang còn ban ngày, buổi tối... không được sao?"

Hạ Diệc Sơ nhìn hắn, cố gắng đến phút cuối cùng.

Hạ Diệc Sơ không biết hắn trọng sinh như thế nào mà tu vi vẫn còn, đôi chân tàn phế mười mấy năm lại có thể khỏe mạnh trở lại trong một đêm.

Tuy rằng có kém so với vị diện nào đó, nhưng mỗi lần hoan ái, An Dập đều hận không thể đem cốt nhục hai người hòa làm một, nên mỗi lần thâm nhập, An Dập đều tiến thẳng vào chỗ sâu nhất của Hạ Diệc Sơ.

Lực đạo của An Dập dồn dập hung mãnh, người thường khó có thể tiếp nhận được. Càng đừng nói thân thể này của Hạ Diệc Sơ lại mẫn cảm dị thường, kɦoáı ƈảʍ so với các thế giới trước đều mãnh liệt hơn hẳn.

Tuy rằng mỗi lần trên giường, An Dập đều đưa Hạ Diệc Sơ đến chỗ suиɠ sướиɠ nhất, thỏa mãn nhất, nhưng cô vẫn mong muốn hắn có thể chậm lại một chút.


Mặc kệ là ban ngày hay không, mấy ngày nay, buổi tối, cả hai đều ngủ chung, mà không có đêm nào là hai người đơn thuần nói chuyện phiếm rồi ngủ.

Đối với ánh mắt không tình nguyện của Hạ Diệc Sơ, An Dập ôn nhu cười, cúi người hôn lên chóp mũi của cô:

"Cơm trưa không ăn thì để đến chiều, ăn luôn một lần, chịu không?"

An Dập nói xong, đã ôm Hạ Diệc Sơ tới bên giường.

Không đợi Hạ Diệc Sơ cự tuyệt, An Dập vội vàng hôn môi cô, đầu lưỡi linh hoạt chui vào bên trong. Cùng lúc đó, bàn tay không an phận của hắn đã xoa xoa lên lỗ tai mèo của cô, một tay khác lại dò xét từ chỗ vạt áo đi vào.

Nhiệt độ trong phòng bỗng chốc như lửa đốt, âm thanh ưm a không ngừng phát ra từ miệng Hạ Diệc Sơ.

"Anh chậm một chút."

Hơi thở hỗn loạn, cô lắp bắp nói với hắn.

Hơi thở An Dập cũng hỗn loạn, mạnh mẽ ra vào trên người cô, lại ở bên tai cô thở nhẹ:
"Chậm một chút? Chậm một chút em có sướng như vậy không?"

=============================

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play