*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: JR

Trương Thái Y của Thái Y viện bị Thanh Phong bắt từ trong cung ra, đến khi đi vào phủ Thất hoàng tử, ông vẫn còn mơ màng chưa tỉnh. Nhưng nhìn thấy thần sắc lạnh lùng âm trầm của Mặc Thiên Trần, ông lại không dám mở miệng oán giận. Trương Thái Y cũng từ chỗ Thanh Phong biết được lần này ông tới là để cứu Thất hoàng tử phi bị chủy thủ đâm trúng. 

Lúc Trương Thái Y đi vào phòng, Hạ Diệc Sơ đã hôn mê, Mặc Thiên Trần ngồi bên cạnh thần sắc thâm trầm, cả người đều tản ra hơi thở thô bạo. Trương Thái Y đối Mặc Thiên Trần hành lễ thì bị Mặc Thiên Trần cho miễn. Ông liền nhanh chóng mang hòm thuốc của mình, tiến lên xem xét thương thế của Hạ Diệc Sơ. Khi thấy chủy thủ vẫn chưa đâm đến trái tim Hạ Diệc Sơ, ông liền nhẹ nhàng thở ra rồi nhanh chóng xem mạch cho Hạ Diệc Sơ, cũng không rảnh lo bên cạnh có ánh mắt như hổ rình mồi của Mặc Thiên Trần, bắt đầu đem vải dệt xung quanh chủy thủ cắt ra.

......

Sau một phen bận rộn, Trương Thái Y rốt cuộc đem chủy thủ trong thân thể Hạ Diệc Sơ rút ra, đồng thời còn sử dụng loại dược tốt nhất và nói phương thuốc điều dưỡng cho Mặc Thiên Trần nghe. Trương Thái Y nói Hạ Diệc Sơ đã vượt qua cơn nguy hiểm, tâm tình hắn cũng dần dần lắng đọng lại.

Nhìn Hạ Diệc Sơ khi ngủ nhưng vẫn cau mày, thần sắc thống khổ, Mặc Thiên Trần liền cúi người hôn cô, đáy mắt là từng đợt cảm xúc phức tạp quay cuồng không ngừng.

......

Khi Hạ Diệc Sơ tỉnh lại, còn chưa mở mắt thì đã cảm giác được có người ngồi bên cạnh.

Trong khoảng thời gian này số lần hai người ôm nhau cũng không ít, mặc dù là lần đầu tiên ngủ chung giường, nhưng Hạ Diệc Sơ ngửi thấy được một cỗ mùi hương lạnh lẽo nhưng vô cùng quen thuộc nên chưa mở mắt cũng biết thân phận của người bên cạnh.

Chắc chắn là Mặc Thiên Trần, nhất định là hắn. Hạ Diệc Sơ cử động ngón tay, mới vừa mở mắt ra thì thấy Mặc Thiên Trần ngồi ở mép giường cứ luôn nhìn cô.

"Thiên Trần." Hạ Diệc Sơ theo bản năng mỉm cười, khi mở miệng mới phát hiện âm thanh của bản thân khàn khàn, trong yết hầu giống như còn mang theo cả ngọn lửa nóng rực.

Mặc Thiên Trần vẻ mặt vui vẻ, nói với Hạ Diệc Sơ: "Nàng đừng nhúc nhích, ta đi rót nước cho nàng". Hắn xoay người đi đến cái bàn tròn bên cạnh, giúp Hạ Diệc Sơ rót chén nước. Một tay đỡ Hạ Diệc Sơ, đưa chén trà tới trước miệng cô, nhìn cô đem nước trong chén uống xong Mặc Thiên Trần âm thanh nhẹ nhàng, hỏi: "Nhiễm Nhiễm, nàng còn muốn sao?"

"Không cần." Hạ Diệc Sơ lắc đầu, uống xong một chén nước, yết hầu trước kia có chút đau cũng giảm bớt đi không ít.

"Vậy ăn chút gì đi, nàng đã hôn mê một ngày một đêm rồi." Mặc Thiên Trần nói, gọi Hồng Nguyệt ở bên ngoài vào, phân phó nàng ta đi xuống phòng bếp bưng chén cháo lên.

Hồng Nguyệt tuân lệnh, hành lễ với MặcThiên Trần, rồi xoay người đi ra ngoài.

Hạ Diệc Sơ ngồi dựa ở trên giường, nhìn ngôn hành cử chỉ phát ra từ trên người Mặc Thiên Trần và người thường không khác nhau, đáy mắt xẹt qua ánh sáng tối lập lòe.

Mặc Thiên Trần phân phó xong, nhìn Hạ Diệc Sơ ngồi ở trên giường, trong lòng có chút chột dạ, không biết có nên giải thích với cô chuyện lúc trước hắn cố ý ở trước mặt cô lừa gạt việc hắn đã thanh tỉnh. Lúc đó trong lòng hắn luôn hy vọng Hạ Diệc Sơ nhanh chóng tỉnh lại, nhưng hiện tại Hạ Diệc Sơ thật sự đã tỉnh, nhìn vào đôi mắt trong trẻo sáng ngời của đối phương. Dù trong lòng Mặc Thiên Trần đã sớm suy nghĩ những lời giải thích và nhận sai, nhưng bây giờ đột nhiên như vướng ở trong cổ. Một câu, thậm chí một chữ cũng không thể nói thành lời. Ý nghỉ của Mặc Thiên Trần, Hạ Diệc Sơ không hề biết một chút nào.

Cô chỉ đang nhìn Mặc Thiên Trần cùng người thường rất giống nhau, thậm chí toàn thân Mặc Thiên Trần đều tản ra hơi thở tôn quý, hai tròng mắt lóe sáng, sau khi Mặc Thiên Trần đi đến trước giường, cô mở ra đôi tay làm thành một động tác muốn ôm.

Mặc Thiên Trần sửng sốt, ngay sau đó liền khom lưng ôm lấy cô. Hạ Diệc Sơ cũng duỗi tay gắt gao ôm hắn, đem đầu của mình rúc vào bên cổ Mặc Thiên Trần, vui vẻ nói: "Thật tốt quá, ngươi rốt cuộc khôi phục lại rồi, từ lần ở vách vực sâu bị ám sát, lòng ta vẫn luôn sợ hãi, nếu một ngày nào đó ta gặp chuyện không may, hoặc là không ở bên cạnh ngươi, thì ngươi nên làm sao bây giờ. Hiện tại, ta rốt cuộc không cần suy xét vấn đề này."

Trên người thiếu nữ miệng vết thương chưa khỏi hẳn, nói chuyện cũng mang theo thanh âm khàn khàn, nhưng khuôn mặt vui sướng lại không cách nào che giấu. Từng lời nói của cô như dòng nước ấm xoa dịu trái tim băng lãnh của hắn.

"Thực xin lỗi, là ta sai rồi." Hắn gắt gao ôm lấy cô, ở bên tai cô thành khẩn nhận sai.

Sau khi hắn trọng sinh, một bên trầm mê không muốn rời xa sự quan tâm của cô đối với mình, một bên lại không tín nhiệm cô, sợ cô sẽ giống như kiếp trước phản bội hắn. Tìm mọi cách làm cô ở yên trong phủ đệ, đồng thời còn ra lệnh để cho tất cả mọi người gạt cô.

Nếu không phải trong lòng hắn không tín nhiệm lời nói kia của cô, thì cô cũng không cho rằng hắn không thể tự bảo vệ bản thân, khi gặp sự việc nguy hiểm kia thì lấy thân mình chắn đao cho hắn.

Mặc Thiên Trần ôm ngực nhân nhi trong lòng, đáy mắt một mảnh tự trách.

Đồng thời, trước kia Mặc Thiên Trần bởi vì có ký ức kiếp trước mà sinh ra hoài nghi với cô cũng đã biến mất sau sự việc này.

Mà Hạ Diệc Sơ lại không nhìn thấy đáy mắt hắn đầy những cảm xúc phức tạp, cho rằng hắn xin lỗi là bởi vì cô bị thương nên mở miệng an ủi hắn: "Không sao, thân thể ta rất tốt, ngươi cũng biết trong khoảng thời gian ngốc ở phủ đệ ta thường xuyên luyện võ, chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày, ta sẽ có thể cùng ngươi đi dạo phố!"

"Được, ta đảm bảo sẽ bảo vệ ngươi, không để ngươi bị thương." Mặc Thiên Trần thoáng buông cô ra, giơ hai tay áp má cô rồi hôn xuống môi cô.

Bên ngoài có nha hoàn bưng đồ dùng rửa mặt tiến vào, Mặc Thiên Trần buông Hạ Diệc Sơ ra, cự tuyệt để nha hoàn kia phục vụ cô, rồi tự mình tự hầu hạ Hạ Diệc Sơ súc miệng, lại lấy khăn lông ướt giúp cô lau tay, thậm chí còn muốn giúp Hạ Diệc Sơ thay quần áo. Hành động của hắn làm Hạ Diệc Sơ bật cười: "Ngươi không cần áy náy như thế với ta, ta làm những việc này đều là tự nguyện, thật sự là ta tự nguyện làm." Cho nên không nên để một hoàng tử hầu hạ cô à.

" Được, ta biết rồi. Ta làm những thứ này, cũng hoàn toàn là tự nguyện." Mặc Thiên Trần nói, động tác dưới tay cũng không dừng lại, hắn ngồi trên mép giường, ôm Hạ Diệc Sơ ngồi ở trên đùi, lấy quần áo bên cạnh mặc cho cô.

 Mặc Thiên Trần nói động tác dưới tay cũng không dừng lại hắn ngồi trên mép giường ôm Hạ Diệc Sơ ngồi ở trên đùi lấy quần áo bên cạnh mặc cho cô

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play