"Aaaaa...Thiệu Huy làm ơn hãy tĩnh lại, đừng ngủ" Tôi gào lên một cách tuyệt vọng.
Hắn nằm dưới nền nhà lạnh ngắt bẩn thỉu nhưng nụ cười lại đẹp một cách rạng ngời.
"Anh không ngủ" Lãnh Thiệu Huy thì thầm với tôi.
Mặc cho máu chảy không ngừng, hắn vẫn nhìn tôi đầy yêu thương. Hắn đưa tay vuốt tóc tôi. Nhìn chúng tôi lúc này thật giống như hai người đang yêu nói chuyện tương lai.
Nếu như không có vết xước trên mặt hắn, không có những giọt máu đỏ tươi rơi xuống thì tôi nhất định sẽ nghĩ rằng đây chi là một điều bất ngờ mà hắn muốn dành cho tôi.
Nhưng vốn dĩ, đó là sự thật. Sự thật là hắn vì một phát đạn mà ngã khụy xuống.
Hắn cười, cười đẹp như vậy. Nhưng không hiểu sao, nước mắt tôi cứ liên tục tuôn ra.
Máu và nước mắt...
Hòa quyện vào nhau. Cứ như vậy tạo thành một thứ hỗn hợp đẹp đến lạ thường. Cũng giống như tình yêu giữa hắn và tôi. Đẹp nhưng đầy đau đớn.
Hắn đưa bàn tay nhuốm đầy máu vuốt ve khuôn mặt trắng bệch của tôi, từng chút một chút một.
Môi hắn mấp máy, không nói nên lời. Chỉ có thể thì thao qua hơi thở.
Tuy vậy, tôi vẫn cảm nhận được. Giọng hắn lúc đó trầm ấm, khiến tôi cả đời nhớ mãi không quên.
Hắn nói, "Ngoan, đừng khóc." Anh sẽ rất đau lòng.
Câu sau hắn nói rất nhỏ, rất nhỏ. Như đang thì thầm với chính mình.
Mà tôi nghe xong lại khóc lớn hơn như thể đang nhõng nhẽo với hắn, đang làm nũng với hắn.
Có trời mới biết tôi đau đớn đến thế nào. Cuối cùng tôi cũng biết được cảm giác nhìn người mình yêu ngã gục trong tay mình là như thế nào. Đau lắm! Rất đau!
"Thiệu... Thiệu Huy, xin đừng bỏ em. Làm ơn." Tôi ôm lấy thắt lưng của hắn thật chặt. Dường như chỉ có làm như vậy thì cảm giác nhói trong tim mới bớt đi một chút. Và dường như chỉ có làm như vậy thì mới có thể giữ lại hắn thêm một chút.
"Anh không bỏ em." Hắn nói xong liền dùng chút sức lực còn lại của mình đưa tay lên, xoa xoa khuôn mặt của tôi, mỉm cười. "Em đẹp như vậy, anh không nở bỏ em lại."
"THIỆU HUY." Tôi gào lớn. Tôi thực sự không biết làm gì hơn nữa. Tôi chỉ muốn... chỉ muốn gọi hắn. Tôi sợ cả đời sẽ không bao giờ có cơ hội gọi cái tên này nữa.
"Ngoan,... đừng làm ồn. Để anh... khụ, ngủ một lát. Lúc tỉnh dậy, anh nhất định sẽ cưới em." Lãnh Thiệu Huy mỉm cười. Một nụ cười này của hắn in sâu trong tim tôi. Cho đến bây giờ, cho đến giờ phút này tôi vẫn có cảm giác tất cả mọi chuyện dường như chỉ mới xảy ra vào ngày hôm qua.
Lãnh Thiệu Huy từ từ, từ từ nhắm mắt lại.
"Thiệu Huy, làm ơn,... đừng ngủ." Hắn vẫn nhắm mắt.