"Không giống với tưởng tượng của tôi lắm." Nếu không phải vì gương mặt nghiêm nghị của Lục Ân thì tôi còn tưởng rằng chị đang nói đùa.
Mà khoan, không giống với tưởng tượng? Trịnh Lục Ân biết tôi?
"Đừng ngạc nhiên. Thiệu Huy nhắc đến em không phải một hai lần." Trịnh Lục Ân đoán được suy nghĩ của tôi liền giải thích.
Mà tôi chỉ còn biết cười chừ. Đối với thân phận quá mức đặc biệt của Lục Ân, biết đến cái tên của tôi thôi thì cũng đã là niềm vinh dự cho tôi rồi.
"Trịnh Tổng, tôi muốn tìm Thiệu Huy. Làm phiền ngài." Tôi trực tiếp đi vào vấn đề.
Bây giờ đối với tôi, một giây một phút cũng là châu báu. Ở cạnh Thiệu Huy một giây thì lại bớt cô đơn một giây.
"Tìm Thiệu Huy không khó. Chỉ sợ đến lúc gặp được nó, em sẽ không chịu đựng nổi." Lục Ân đan chặt hai tay vào nhau, nghiêm nghị nói.
"Được, tôi chịu được. Xin ngài giúp tôi."
"Tất nhiên sẽ giúp."
Nói xong, Lục Ân đến bàn làm việc, lấy giấy ghi chú cùng bút, viết viết rồi đưa về phía tôi.
"Phía trên là địa chỉ nhà, phía dưới là địa chỉ tập đoàn. Còn có số điện thoại. Chỉ cần em biết tiếng Ý, mọi chuyện đều sẽ tốt."
Tôi chân thành cúi đầu: "Vâng. Cảm ơn ngài."
"Còn nữa, nếu không có gì sai biệt thì 5h chiều nay, máy bay tư nhân Phong Hải sẽ đến đón em ở đường bay Z. Em chuẩn bị một chút." Trịnh Lục Ân tiếp tục dặn dò.
Đối với người chị này của Lãnh Thiệu Huy, tôi cảm thấy không quá nghiêm nghị như trong truyền thuyết. Mà ngược lại dễ gần, còn rất ấm áp. Tôi rất thích.
Có lẽ chính vì vậy mà Thiệu Huy mới yêu quý chị như chị ruột.
"Vâng. Cảm ơn ngài."
"Được rồi. Em đi đi." Lục Ân mỉm cười.
Sau đó, chị đưa tay bấm vào nút liên lạc nội bộ.
"Đưa Nguyên tiểu thư về nhà cẩn thận."
Cửa phòng chủ tịch mở ra. Từ bên ngoài, đại diện thư kí Lâm Lạc tiến vào, khom người, đưa tay ra động tác mời: "Mời Nguyên tiểu thư."
"Cảm ơn ngài, Trịnh Tổng. Có cơ hội sẽ báo đáp." Tôi hướng về phía Lục Ân, gập người 90 độ, cảm tạ.
"Thiệu Huy coi như là em ruột của tôi. Mà em trong tương lai chắc chắn sẽ là em dâu của tôi. Nói thử xem có nên đổi cách xưng hô một chút không?"
Lục Ân dán mắt vào tư liệu trên bàn, miệng vẫn nói với tôi.
Thái độ nghiêm túc của chị khiến tôi bật cười.
"Vâng... chị."
"Tốt."
/
4h30"
Sân bay tư nhân Phong Hải. Đường bay Z.
Mọi thứ đã sẵn sàng, không ít lâu nữa thôi, tôi sẽ cùng Lãnh Thiệu Huy tái hợp.
Tôi thực sự không đoán được khi gặp nhau biểu hiện của Lãnh Thiệu Huy sẽ như thế nào?
Ngạc nhiên? Vui mừng? Hay hốt hoảng?
"Nguyên tiểu thư, mời lên máy bay." Một phi công trẻ tiến về phía tôi, kính cẩn cúi đầu.
"Cảm ơn." Tôi cười.
Máy bay cất cánh, tôi lại lâm vào trạng thái ngủ tạm thời.
Cho đến khi tôi tỉnh lại thì đã đến một miền đất xa xôi khác. Nhìn từ trên cao, tôi bất giác trợn tròn mắt. Thật là đẹp.
Một màu xanh của cây cỏ bao trùm lấy tất cả không gian. Từ độ cao này, tôi căn bản không xác định được nó là gì.
"Nguyên tiểu thư."
Có tiếng gọi, tôi quay người nhìn về ghế bên cạnh. Tôi giật mình, ngạc nhiên đếm mức lắp ba lắp bắp.
"Trịnh... Trịnh Lục Kiệt?"
"It"s me." Trịnh Lục Kiệt cười.
Đại minh tinh Trịnh Lục Kiệt đang ngồi cạnh tôi. Ôi trời ơi, đừng ai nói với tôi rằng mình đang mơ nhé. Bởi vì tôi sẽ không tỉnh lại đâu.
Hơn thế nữa, anh còn biết tên tôi. Cái này có thể gọi là vui mừng trong sợ hãi không nhỉ? Niềm vui này cũng quá bất ngờ đi.
"Cô bé, cũng không phải lần đầu tiên chúng ta gặp nhau. Em có cần phải ngạc nhiên như vậy không?"
Không phải lần đầu gặp nhau?
Tôi cố gắng lục lọi lại trí nhớ. Rốt cuộc tôi đã gặp đại minh tinh này khi nào?
À, ở tiệc đính hôn của nhỏ Thư, anh đã làm phụ rể.
Như biết tôi đang nghĩ gì, Trịnh Lục Kiệt nở một nụ cười, nói: "Không tính lần ở lễ đính hôn."
Không tính lần ở lễ đính hôn? Vậy tôi gặp anh khi nào? Một đại minh tinh như anh chẳng lẽ tôi lại không có chút ấn tượng nào?
"Nguyễn Thành Anh."
Chỉ với ba chữ, tôi lập tức ngẫn ra. Dung lượng não tôi không đủ dùng nữa rồi. Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Vì sao Trịnh Lục Kiệt lại nhắc đến Nguyễn Thành Anh?
"Anh là Nguyễn Thành Anh." Lúc nói câu này, Trịnh Lục Kiệt không biết từ đâu lấy ra một chiếc mặt nạ da người đưa đến trước mặt tôi.
Tôi cầm chiếc mặt nạ da người, trong tâm xao động không nói nên lời.
"Lãnh Thiệu Huy ép anh phải không?" Tôi đã sớm đoán ra được.
Trịnh Lục Kiệt gật đầu.
"Ngay từ ngày đầu tiên hắn về nước, chỉ có anh ra đón. Hắn không biết ơn anh thì thôi còn lôi kéo anh lừa em. Nợ này tốt nhất em cứ tính lên hắn hết đi." Trịnh Lục Kiệt nhếch môi. Anh chờ cái ngày báo thù này rất lâu rồi.
Trịnh Lục Kiệt: Lãnh Thiệu Huy, chết chắc...
"Anh có thấy ai đi ngược người yêu mình không? Nợ này em đều tính lên anh hết." Tôi tuyên bố xanh rờn.
Trịnh Lục Kiệt đang trong trạng thái không thể tin vào con gái được nữa:...
/
Sau hơn một ngay bay trên trời, cuối cùng tôi cùng Trịnh Lục Kiệt đã đáp xuống sân bay tư nhân Luis ở Roma.
Nhìn khung cảnh khác lạ, trong lòng tôi bỗng thấy bồi hồi. Thì ra đây chính là nơi Lãnh Thiệu Huy đã lớn lên. Thật xinh đẹp.
"Phục Quân."
Thấy tôi ngẩn ra, Trịnh Lục Kiệt đi đến, vỗ vỗ vào vai tôi.
"Cảm giác thế nào?"
"Không nói nên lời." Tôi cười.
"Đi thôi. Anh đưa em đến nhà của Thiệu Huy."
Tôi gật đầu.
Khi đứng trước ngôi biệt thự màu trắng to lớn tôi mới biết tôi cách Lãnh Thiệu Huy rất xa. Tôi đã đánh giá hắn quá thấp.
Ngôi biệt thự như một tòa lâu đài trắng. Cổng sắt vô cùng kiên cố với hai nhân viên bảo an đứng hai bên. Khi tôi tiến đến gần, cả hai đưa tay ra chắn trước mặt, hỏi:
"Stop." Một trong hai nhân viên bảo an lên tiếng. (Đứng lại.)
Trịnh Lục Kiệt thấy thế liền kéo tôi về phía sau, che chắn tôi lại.
"Tôi là bạn của Ryan."
Bảo an dường như không tin vào lời của Trịnh Lục Kiệt. Bởi vì cả hai vẫn giữ nguyên tư thế, không có ý định cho chúng tôi vào.
Nếu không phải quá gấp rút, tôi chắc chắn sẽ vỗ tay tán thưởng về độ an toàn ở khu biệt thự này.
"Tôi là Richard Trịnh. Và bây giờ mau mở cửa." Trịnh Lục Kiệt từ trong túi lấy ra chứng minh thư đưa đến trước mặt hai nhân viên bảo an.
Nhưng có lẽ cả hai không hiểu tiếng việt nên chẳng ai mảy may động.
"Ok, đây là hộ chiếu. Trên hình là tôi. Tôi đến từ Thành S." Trịnh Lục Kiệt vẫn kiên nhẫn giải thích.
Nhưng đối với trị an ở nơi đây, người lạ không thể tùy tiện đi vào là điều đương nhiên. Hơn thế nữa, thân phận của Lãnh Gia lại là Mafia, kẻ thù không đếm xuể. Ai biết được chúng tôi có phải là kẻ thù của hắn hay không.
"Lục Kiệt, chúng ta đi thôi. Họ sẽ không tin đâu." Tôi kéo tay Trịnh Lục Kiệt, rời đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT