Sau một tiết thư giãn cùng với những bài vận động bất đắc dĩ nó đã bình tĩnh trở lại lớp,bởi cái tiết học gê sợ này không tài nào nó cúp được.Đó là tiết hóa của thầy giám thị trường với biệt danh vua hình phạt.Mọi thứ qua tay kẻ đó đều là hình phạt gê sợ với học sinh.Thầy ấy nổi tiếng với sự nghiêm khắc 100/100,những lỗi nhỏ bạn cũng sẽ phải chịu phạt với những hình phạt tương ứng.Và đại kỵ nhất với tên thầy ác ôn này là cúp học hay nghỉ học không xin phép và kể cả có xin phép cũng sẽ có hình phạt cho tội nặng này.Đây có thể được coi như tội tạo phản phải bị chém đầu.Nổi ám ảnh của cả trường không ai khác là giám thị.Bởi thế,có cho vàng nó cũng không dám cúp,kể cả có bệnh vẫn lếch xác vào trình diện.
Tiểu Vy hối hả chạy vào lớp cho kịp giờ chuẩn bị mọi thiết bị cần thiết cho việc giảng dạy.Nó nhanh nhảu sắp xếp mọi chuyện đâu vào đấy rồi về nơi an tọa và cũng tình cờ nó chạm mắt Lâm.Một tình huống báo động khẩn cấp,tim nó đập mạnh,mặt bắt đầu nóng dần lên.Nó lúng túng cúi đầu về chỗ trong cơn bối rối khó tả không hay va phải tên chết bầm là hắn. Hắn cũng vào lúc nào không hay, đã nằm ngủ lì nơi đây bị nó đánh thức.
-Này,cô muốn chết hả? – tiếng hắn hét trong cơn tức giận
-Chết cái đầu anh? mau tỉnh mà học tiết của tử thần NH3 kìa? Anh muốn sống thì tỉnh táo lên? – Nó lèm bèm vài thứ linh tinh khiến hắn khó hiểu.
Tiếng đi lẹp xẹp cùng với tiếng gõ thước gỗ trên tay như báo hiệu thầy đã vào lớp. Bầu không khí ở lớp khác hẳn sáng nay, im lặng,hồi hộp và xen lẫn những nổi sợ của các học sinh.Bởi ông thầy giám thị này không phải dạng đùa.
Thầy bước vào lớp với dáng vẻ nghiêm nghị,uy quyền với cây thước gỗ trên tay …Cả lớp cứ như đứng hình với tử thần học đường này cứ đứng như trời tròng khó hiểu
-Các em bị mụn nhọt hay gì mà không ngồi xuống đi? – Tiếng nói uy lực vang lên khiến trấn tỉnh tức thời với 30 người nơi đây
Họ nhanh chóng ngồi ngay ngắn và đúng vị trí chờ mệnh lệnh.Bầu không khí yên lặng,chỉ còn nghe tiếng thở nhẹ của các học sinh và tiếng nhịp chân của thầy giám thị.
Giây phút phán án tử còn hồi hộp,căng cả dây thần kinh hơn chính là giây phút thầy thốt lên một câu như treo án tử với học sinh
-Trả bài cũ! Đóng tập sách lại hết cho tôi!
Mọi sự than vãn trong âm thầm chiếm lấy không khí im lặng này.Có lẽ lúc này đây,bản thân mỗi người đang cầu nguyện cho qua kiếp nạn chết người này.Bởi lên trả bài chỉ có con đường phạt dù bạn đã học thật kĩ lý thuyết.Nó như bài toán khó sẽ được đưa ra hay những câu hỏi vô nghĩa của giám thị đưa ra cũng như đó là con đường dẫn bạn đến hình phạt.
-Hồ Tuấn Kiệt – đó là cái tên trúng số của ngày hôm nay
Không khí lớp học như chia ra hai phía rõ rệt,một bầu không khí nhẹ nhõm,vui mừng và may mắn .Và ở bục giảng kia bầu không khi tuyệt vọng, run sợ và ám khí bao quanh .
-Có học bài không? – lời tiền đề quen thuộc trước khi bước vào tra tấn của tử thần NH3
-Dạ…dạ… - Tên học sinh xủi quẩy run sợ ấp a..ấp úng
-Có không? – Một giọng nói lớn khiến cả lớp như giật mình,Kiệt thì như theo quán tính trả lời nhanh nhất có thể.
-Có
-Vậy đọc đi?
-Dạ ….A…Hỗn Hợp hữu cơ là …a…a.. là hỗn hợp …dung dịch của ….XYZ……
-Có học bài … tạm được !
-Dạ em cám ơn thầy – Kiệt mừng rỡ lấy nhanh cuốn tập trên bàn toan về chỗ cho thoát kiếp nạn..thì …nào ngờ …nạn chỉ mới bắt đầu..
-Này..em đi đâu đó …chưa xong đâu
-Vậy thầy hỏi em phân bò là hỗn hợp vô cơ hay hữu cơ …? Vì sao? chứng mình?
-- dạ …dạ… - một loạt câu hỏi được đưa ra khiến Kiệt ngớ người ngơ ngác /
-Trả lời lâu..phạt.. Hít đất 30 cái cho tôi! Cái em nữ ngồi bàn 3 mặc áo hồng á lên ngồi lên lưng cho bạn hít đất
Một hình phạt như trời giáng khi phải hít đất với cục tạ mỡ 60kg của con béo của lớp …khiến Kiệt như chết lặng tại chỗ,riêng cả lớp lại khoái chí cười khoai khoái trong lòng …Bởi bạn bè tốt là thế đấy!
Bầu không khí ngột ngạt này như kéo dãn bớt bởi giờ giải bài tập,đây cũng là thời gian sống duy nhất trong 45 phút học cùng tử thần.Cả lớp như thở nhẹ rù rì nho nhỏ,không dám lớn tiếng
Riêng phần nó như được co duỗi sao bao nhiêu phút căng cứng lưng để nghe giảng và giờ là thời khắc giản gân cốt.Nó bẻ mình,bẻ cổ cho thoải mái,không quên liếc nhìn Lâm.Hình ảnh Lâm hiện tại như một thần tượng,anh cặm vụi viết viết mang dáng vẻ chuyên nghiệp.Nó như hút hồn bởi vẻ đẹp đó nhìn anh không chớp mắt.Không hay kẻ kia cũng nhin mình không ngớt,hắn ngầm hiểu ra vài thứ,kiếm chuyện đo ván trả thù riêng.
-vịt xấu xí,cô bị anh chàng đó mê hoặc rồi à? Này trèo cao quá rồi đấy – lời nói châm chọc mỉa mai từ hắn
-không liên quan tới anh – nó nhếch mép bỏ lơ câu hỏi vô duyên của hắn
-Xem ra tôi đoán đúng rồi ,mặt cô đỏ lên như mông khỉ rồi kìa kkkk – Hắn cười giọng khoái chí không hay mình đã châm ngòi cho quả bom trong nó nổ.
-Này! – tiếng nó hét lớn khiến tất cả tập trung nơi bàn hắn và nó ngự trị, hơn thế nữa có cả ánh nhìn xẹt lửa của tên giám thị khó tánh.
-Hai em làm ồn gì đó, ra khỏi lớp cho tôi! – tiếng quát lớn của thầy khiến cả lớp run sợ,e dè và có cả lo sợ cho hai tội nhân kia.
Nó và hắn bị tống cổ ra ngoài lớp,mọi chuyện chưa dừng lại ở đó.Hình phạt đơn giản của thầy ác ôn kia càng khiến cả hai khổ sở. Dụng cụ phục vụ cho việc hành hình là mấy cái xô nước đầy uy lực kia.
-Đứng tấn cho tôi …Đỗ một giọt nước nào..đừng trách tôi vô tình – Hình phạt đưa ra như thánh chỉ không một khoan nhượng nào có thể xảy ra.
Cả hai khổ sở với cái hình phạt giết người này.Đôi tay họ dần dần mỏi,run run lên vì đau,điều này càng khiến cơn tức giận cả hai dâng trào,tiếp tục cuộc tranh luận
-Này tại cô mà tôi bị vạ lây đấy! – hắn quát tháo đỗ lỗi cho nó
- NÀY,Đừng có ngang ngược như vậy chứ? tại anh kiếm chuyện tôi trước nha – Nó cũng không chịu thua,đẩy trách nhiệm qua tên sấc xược kia.
-Tại cô
-Tại anh
-Tại cô
-Tại ..anh
Điệp khúc Tại cô / Anh kéo dài mươi giây được cắt ngang bởi giọng nói lạnh lùng vô cảm của thầy ác ôn
-Còn sức để cãi nhau.Tốt tối nay hai em trực trường cho tôi – hình phạt mới đưa ra từ giám thị không khỏi khiến nó và hắn như một lần nữa rơi vào vực thẳm
-Cái gì? - Cả hai đồng thanh trong sự ngạc nhiên
-Thầy ơi,em nghe nói tối nay cúp điện tại khu vực này mà – tiếng nó phân trần lý do để tránh khỏi hình phạt đáng chết này
-ừ..cúp tui mới kêu tụi em trực..làm cho tốt cho tôi,mai tôi lên kiểm tra camera không có trực là biết tay với tôi – GIọng nói lạnh lùng bỏ lại sao cơn thịnh nộ của hai người
-ThẦY..thầy ơi…- tiếng nó kêu trong vô vọng
-Này tại anh đó, giờ phải làm sao đây
-Sao trăng gì nữa,trực thôi – Hắn thản nhiên nhận phạt,bởi hắn biết bản thân sẽ không phải làm gì ngoài đi theo xem nó làm.
-Anh… - Nó bỏ đi trong cơn tức đến văn phòng đoàn tìm đèn pin cho cuộc tuần tra tối nay.
-Này – Tiếng nó réo giục hắn
-Đi nhanh lên
-Cái con nhỏ này,con gái gì thô lỗ,hung dữ như cọp..Đúng là mẫu người minh ghét cay ghét đắng mà - Hắn chửi thầm trong bụng cái tên oan gia oan nghiệt của mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT