Màn đêm đen mờ mịt dần bao phủ không gian xung quanh, những con đường tấp nập dần vắng bóng,duy nơi cửa hàng gà rán vẫn nhộn nhịp với tiếng chiên xào.

Tiệm gà rán KFC

Tiểu Vy đang phải khổ sở với màn năn nỉ nhây chưa từng có của cô bạn thân mình. Nó cũng phải chào thua

- Tiểu Vy,xin cậu luôn ấy! giúp mình lần này đi! đây là khách vip,nên ông chủ bảo mình phải giao gấp!! – Tiếng Ân Ân mè nheo năn nỉ

- Thì cậu đi đi! Đâu phải việc của tớ! – Tiểu Vy lạnh nhạt đáp trả.Ngoài miệng thì vô tâm,nhưng cô đã sớm chuẩn bị gà để giao.

- Cậu thừa biết, hôm nay tớ phải về nhà gấp rồi còn gì?

- Tiểu Vy …Tiểu Vy yêu dấu!!

- Thôi được rồi tớ đi là được chứ gì!

- Yeah! yêu cậu nhất,địa chỉ đây …

- BYE cậu!! mai gặp lại tại trường nhé!! – Tiếng Ân Ân hớn hở sau khi giải thoát được gánh nặng bỏ lại nó chỉ biết thở dài than khổ.

Tiệm gà bỗng lặng thin chỉ còn tiếng chiên xèo xèo của dầu mỡ,đâu đó là tiếng oán than của Tiếu Vy

-Không biết,mắc chứng giống ôn gì lại ăn gà vào nửa đêm thế này! Hừ vip cái quái quỉ gì?? – Tiếng nó chửi rủa hòa cùng tiếng dầu mỡ trong không gian tĩnh lặng.

Tiểu Vy chạy bon bon trên đường với chiếc xe máy 50 cà tàng được truyền từ ba đời của gia đình nó.Đây có thể coi là báu vật hay là của hồi môn của đời trước.Tiếng máy xe nổ in ỏi cả vùng đường nó băng qua,đâu đó vẫn còn vương đậy ít khói đen từ bô xe làm màu cho đẹp. Cảnh tượng quen thuộc mỗi khi xe nó đi qua,người người ho sặc sụa tay bịt mũi,che miệng khó chịu,không ngừng la mắng

-Chiếc xe cỗ lỗ sỉ này sau không đem vào viện bảo tàng trưng đi trời

-Trời ơi,nó là xe máy hay là máy phun khói vậy? ngạt chết tôi rồi!

Những lời ấy đối với nó vô cùng quen thuộc,bởi ngày nào nó cũng được nghe lặp đi lặp lại,riết thành thói quen.Nó bỏ ngoài tay những lời chế giễu phóng đến nơi giao hàng

Chẳng mấy chốc,tiếng nổ xe in ổi như báo hiệu nó đã đến nơi.

Quán bar – CO2 – một nơi xa hoa trụy lạc của những kẻ lắm tiền. Những ánh đèn mờ chớp nháy,khiến mắt nó lu mờ.Những bộ quần áo lộng lẫy,những chiếc xe hơi trang trọng đắt đỏ càng khiến nó khác lạ hơn với thân phận thấp hèn. Nó hít một hơi thật sâu,lấy bình tĩnh bước vào giao hàng.

Càng tiến gần,càng nghe rõ tiếng nhạc khó chịu,tiếng hò hét chói tai của những kẻ vui chơi nơi đây,nó ghét nơi đây,ghét những kẻ lắm tiền mà phung phí,xa hoa,nó càng muốn nhanh thoát khỏi địa ngục này.

- Gà rán của quý khách bàn 12 đây ạ? - Tiếng nó vang dội khi đứng trước bàn 12,nơi ngự trị những kẻ lắm tiền.

- Này, cửa hàng cô làm ăn kiểu gì vậy? Tôi có yêu cầu là nhân viên xinh đẹp đưa đến mà? Sao lại là một đứa xấu xí như cô? – Tiếng một tên đùa cợt chế giễu

- Của quý khách là 545.000,quý khách trả bằng thẻ hay tiền mặt? – Nó phớt lờ lời chu hoa,đáng khinh đó.

- Cái con nhỏ này?? – Sự hung tàn,giận dữ của tên đó càng dâng cao toan tính đánh … thì cuộc sống đâu lường trước điều gì.Cánh tay hắn đã bẻ ngược sau lưng bởi bàn tay nó,tiện thể nó đá cho hắn ta khụy gối cho bỏ tật khinh người..,

- Thứ nhất,quý khách đã gọi cửa hàng quá giờ làm việc. Thứ hai tôi đã bỏ công đến tận đây và giao tận nơi đến cái quán ồn ào chết tiệt này thì xin quý khách biết điều cho! Thứ ba không ai có yêu cầu vô lý như quý khách vì thế xin đừng đòi hỏi.Xin quý khách thanh toán hóa đơn! – tiếng nói uy lực của nó thu hút sự chú ý của những con người nơi đây,trong đó có ánh nhìn khó hiểu của chàng trai mang trong mình uy quyền của nơi đây.

NgưỜI đó không ai khác chính Là Dương Thanh Phong- Thiếu gia của tập đoàn Song Phong có thế lực trên thị trường bất động sản,và được mọi người trong giới dân chơi với cái danh đại ca bang X của Phố X-PRO.Mọi người khi nghe danh hắn ta đều phải e dè,bởi uy lực của nhà hắn có thể làm cả một tập đoàn phá sản không chỗ chôn thân,còn riêng hắn với danh đại ca của mình có thể khiến kẻ trái ý mình muốn sống cũng không được,muốn chết cũng không xong.Hắn ta được mọi người đồn thổi như một công tử lạnh lùng ví như con sói hoang,không chút tình người khi xử lý thuộc hạ, ai cũng e ngại cúi đầu trước hắn.Nhưng không ai biết hắn lại là cậu học sinh cá biệt đào hoa,đôi chút phá phách trẻ con.Một hình tượng khác hẳn với hắn hiện giờ.

Hiện tại nó như đang rơi vào tình huống khó thể sống trong mắt mọi người xung quanh,duy nơi hắn vẫn ánh mắt sắc lạnh như thường.Thoáng nhìn,hắn trông nó như con vịt xấu xí.Nó với cặp kính cận to đùng,tóc thì xoăn rối khó coi,đặc biệt tô điểm thêm trên gương mặt trắng nhợt nhạt của nó là lấm tấm những tàn nhang.Nhìn nó trông bộ đồng phục tiệm gà càng khiến hắn khinh bỉ,bởi hắn ghét những kẻ xấu xí,thô lỗ như nó.

- Cô cũng hay lắm, khống chế được đàn em của tôi - Hắn đứng dậy,nhếch mép cười gian xảo,tiến lại gần Tiểu Vy.

- Cô em muốn tiền chứ gì? Được thôi, Có bản lĩnh thì lấy đi – Hắn cầm trên tay chiếc thẻ tín dụng,mặt đầy đắc ý như Một lời thách đấu của hắn dành cho nó.

Tiểu Vy chẳng những không e ngại, cô còn cười khó hiểu,cô bắt đầu khới động tứ chi chuẩn bị trừng trị tên đáng gét này. Tiểu Vy nhẹ nhàng lách qua hông hắn bẻ cánh tay cầm chiếc thẻ tín dụng vàng.Kẻ kia cũng không phải dạng vừa,dùng sức mạnh vật cô lại .Nhưng..xin đừng giỡn mặt với nó – kẻ đã có đai đen tam đẳng taewondo và tài sản kếch xù nó có được là những huy chương vàng của các giải olympic.Chỉ cỏn con nhiêu trò này đâu đủ khiến nó ngã gục,đòn phản công lật người ngược lại của nó,khiến hắn ngả gục trên sàn đau đớn.

-Cám ơn quý khách,chúc quý khách ăn ngon miệng – Lời chào giễu cợt từ nó,sau khi đã lấy được thẻ từ tay hắn

Nó bỏ đi trong sự ngỡ ngàng của bao người ,và hơn hết là sự tức giận của hắn – kẻ thua cuộc….

Hắn đang tức điên lên vì đây là lần đầu có kẻ vờn hắn trước mặt đám đông như thế,đáng nói lại là một nhỏ xấu xí thô lỗ.Điều này càng khiến hắn không nuốt trôi cơn giận.

- Đại ca,cần kêu đàn em xử nhỏ đó không?

- Không cần, đích thân tao sẽ cho nó biết thế nào là lễ độ? –tiếng nói uy lực hòa cùng cơn lửa giận khiến mọi người xung quanh khiếp sợ

- Con đó đúng là truyền nhân hiếm có của con vịt xấu xí! – Tiếng tên đàn em pha trò khiến cả quán có một tràn cười sảng khoái sau cơn căng thần kinh.

- Con nhỏ xấu xí,cô sẽ biết tay tôi!

Lời tuyên bố của hắn,nghe như thể mối thù nghìn năm chưa trả,càng khiến người khác run sợ trước lời nói uy quyền đó.Thế mà kẻ không biết trời trăng mây gió là nó vẫn ung dung vui vẻ phóng trên chiếc xe cũ kĩ về nhà yên bình … Kẻ thì tức điên,kẻ lại vui vẻ yêu đời,một sự đối lập giữa cả hai.Và….Mối oan gia cũng bắt đầu từ đây….

Tiểu Vy mệt mỏi lê bước về nhà,gọi là nhà,nhưng với nó nơi đây như căn phòng trọ không hơn không kém.Nơi đây không có tình thương với nó,chỉ có sự chì chiết,mắng nhiết của người mẹ kế và sự ganh đua của người chị.Nó chỉ còn tình thương duy nhất là ba,sau khi mẹ qua đời.Nhưng ông lại phải lưu lạc tha hương bươn chãi tìm nguồn thu nhập cho gia đình.Mỗi năm có lẽ ngày gặp ba của Tiểu Vy chỉ vỏn vẹn đôi lần.

- Thưa mẹ con mới về- tiếng Tiểu Vy chào bà Kim Ánh sau khi bước vào nhà

- Mai là ngày nộp tiền sinh hoạt rồi đấy! Liệu mà làm – Tiếng nói sắc lạnh của bà Kim Ánh vang lên từng chữ không một cảm xúc.

- Vâng con biết rồi!

- Mày cũng biết chị mày vào đại học rồi,tiền học phí mày tự mà lo liệu

- Vâng

Tiểu Vy lẳng lặng vào phòng mình bỏ lại hai mẹ con họ.người thì đắp mặt nạ,người thì sơn móng tay.Cảnh tượng ấy nó như đã quen suốt bao năm qua,cuộc sống với nó chỉ là đi làm kiếm tiền tự lo thu nhập bản thân và tự mình sống cô đơn trong căn phòng nhỏ này.Nói là căn phòng,nhưng thực chất đây là nhà kho của nhà.Nơi chất đống những vật dụng hư cũ.Trái ngược với nó là,người chị Lý Tiểu Hân – người chị cùng cha khác mẹ với nó.Cô ta sống trong căn phòng rộng,tiện nghị như thể của cô chủ trong căn nhà nhỏ này.Điều này càng khiến sự bất công về mối quan hệ con riêng càng sâu sắc,nhưng Tiểu Vy chỉ lẳng lặng bỏ lơ mọi thứ,cô sống trong đây với tất cả sự nhẫn nhịn để bảo vệ tổ ấm trước kia mẹ cô đã từng sống hạnh phúc. Bà Kim Ánh luôn tìm mọi cách,mọi thủ đoạn khiến nó rời căn nhà này,bà luôn khiến nó muốn nghẹt thở với tiền nông sinh hoạt và cả những thái độ đáng khinh của bà ta nhìn nó.Điều đó không những khiến nó không bỏ cuộc, càng khiến nó quyết tâm bảo về ngôi nhà này hơn.

Tiểu Vy thả mình trên chiếc chăn nhỏ của mình,như một thói quen,cô luôn nhìn lên trần nhà ẩm thấp tưởng nhớ về mẹ,sau những giờ làm việc mệt mỏi.Cô coi đó như động lực để cô sống tiếp, phấn đấu hơn nữa.

- Mẹ à! Con gái của mẹ sẽ cố gắng thay cả phần mẹ!! mẹ đừng lo nhé!!

Sự ấm áp,hi vọng trong từng câu chữ của nó thốt ra,đâu đó giọt nước mắt chảy dài trên má Tiểu Vy.Sự tĩnh lặng của đêm càng khiến người ta nghe thấy rõ tiếng khóc của người con gái này hơn.Cô cứ khóc cứ để những giọt nước mắt xóa nhòa đi cơn đau cơn mệt mỏi của công việc của cuộc sống …và sự bình yên sẽ đến với nó khi nó hòa mình trong giấc ngủ say nồng. Một giấc ngủ tình thương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play