Mưa tí tách rơi bên hiên cửa sổ khiến không khí xung quanh càng lạnh hơn, khe khẽ những đợt gió mùa nhẹ lướt qua khiến dòng người chợt co rúm lại. Riêng hắn cái lạnh như bao trùm cả cơ thể bởi bộ quần áo ẩm ướt, hắn chợt rợn người bởi cơn gió mùa, nhanh chóng đi thay nhanh trang phục Tiểu Vy đưa.

Tiểu Vy sau cơn tức, cũng còn chút tình người, nó dặn lòng vào bếp loay hoay pha cho kẻ làm ơn mắc oán kia ly trà gừng giải nhiệt. Nó nhẹ nhàng bật chiếc bếp ga, tiếng mở bếp như phá tan không gian yên tĩnh của những ngày đông, cái lạnh giá như xóa tan bởi hơi ấm từ ngọn lửa đem lại. Sự ấm áp mang đến sức sống mạnh mẽ cho những con người lạnh giá. Tiếng nước sôi sùng sục, hơi nước bốc lên hi hút khiến lòng người như hạnh phúc những ngày đông, Tiểu Vy cẩn thận đổ những giọt nước nóng vào chiếc cốc có những lát gừng giải cảm. Mùi thơm cay nồng của gừng càng kích thích vị giác Tiểu Vy hơn nữa.

- Thơm quá!! Hắn ta mà uống sẽ thích lắm đây – Tiểu Vy vô tình thốt lên những câu từ tận đáy lòng, những lời quan tâm vô thức của bản thân với hắn.

- Bậy…bậy… Khùng sao nói mấy câu tào lao đó …Tỉnh …tỉnh lại Tiểu Vy - Nó lắc liên hồi cái đầu rối bời của mình như tự trấn tĩnh bản thân khỏi cơn mê sảng trước hắn.

Sau màn độc thoại nội tâm đầy kịch tính của mình, Tiểu Vy toan mang cho kẻ kia thành quả của bản thân thì…..

Xẹt…..xẹt….xẹt…..

Tiếng va chạm của những sợi dây điện, ánh sáng bỗng tóe lên như pháo hoa nơi cầu dao tổng.Tiểu Vy run sợ, nó làm rơi vỡ cả ly trà gừng trên tay, cơn hoảng sợ chưa kịp hồi tỉnh thì… Mọi ánh sáng tắt hẳn đi như nhường chỗ cho màn đêm ngự trị.Mọi ánh đèn cửa tiệm tắt lịm đi bởi sự chập điện này. Tiểu Vy hoảng hốt, tay chân cô từ từ bũn rũn, tâm trí như quay cuồng, mờ ảo.Nhịp tim dường như nhanh dồn dập khiến cô như nghẹt thở, cứ ngỡ như ai đó bóp chặt tâm can.Nó chỉ biết khụy gối dựa vào bức tường mà chịu cơn đau đớn bóng tối đem lại. Mọi thứ dường như mơ hồ ảo ảnh trước mắt nó như cái ngày nó đối diện với sự sợ hãi tột cùng, đâu đó trong tiềm thức Tiểu Vy thốt lên the thẻ cái tên quen thuộc – Dương Thanh Phong...

PHIÁ HẮN

Hắn trong cơn giá lạnh của bản thân nhanh chóng thay nhanh trang phục, lòng vui khó tả khi nhớ lại những hình ảnh bên Tiểu Vy dưới cơn mưa định mệnh đó.Mọi suy nghĩ như được cắt ngang bởi những âm thanh chập điện và sự tối tăm của màn đêm.Hắn như hoàn hồn nhanh nhất có thể phóng nhanh đến nhà bếp nơi có Tiểu Vy đang đau đớn chiến đấu với tử thần. Hơn ai hết, hắn hiểu rõ nó sợ bóng tối đến nhường nào.

Hắn nhanh trí chạy nhanh đến cầu dao tổng gần nhà bếp tắt ngay, ngăn chặn sự chập điện có thể gây cháy nổ.Sự hoảng hốt như lên tột cùng khi thấy nó đang đau đớn trong cơn mê.Thanh Phong hốt hoảng chạy nhanh đến bên Tiểu Vy. Hắn nhẹ nhàng bế cô ra khỏi nơi oái âm đầy mùi tử thần này.Những giọt mồ hồi trên trán lăn dài như thể sự mệt mỏi, lo toan của hắn dành cho nó.Thanh Phong nhanh chóng bế Tiểu Vy ra cửa , tìm cách đưa cô đến bệnh viện nhanh nhất có thể.

Nhưng trớ trêu thay … Tai nạn chập điện vừa rồi đã khiến cánh cửa tự động này dừng hoạt động và rơi vào tình trạng khóa trái, khiến hắn không thể rời khỏi nơi này.Sự lo lắng tột cùng càng thể hiện rõ trên gương mặt ướt đẫm mồ hôi của hắn, Thanh Phong tức giận cả chính bản thân mình khi nhìn Tiểu Vy đau đớn trong cơn sợ hãi.Hắn như chết lặng khi nhìn về phía trước mọi thứ như ngõ cụt cho cả hai.Đường phố lạnh lẽo lác đác vài người qua lại, nhưng họ chỉ nhanh bước qua để tránh cái rét của gió đông, họ không màng đến sự kêu cứu của hắn trong cơn tuyệt vọng.

Thanh Phong lòng như lửa đốt, hắn nhẹ nhàng đặt Tiểu Vy trên chiếc sofa, không quên nói những lời động viên

- Tiểu Vy , nhất định tôi sẽ đưa cô ra khỏi nơi đây, tôi sẽ không để cô chết nơi đây,nhất định..Cô cũng phải cố lên, cô phải chờ tôi …nghe rõ chưa????

Thanh Phong hối hả tìm những vật dụng nặng quanh cửa tiệm để phá tung cánh cửa oan nghiệt kia.Hắn luống cuống tìm mãi cuối cùng cũng thấy được chiếc bình cứu hỏa được trang bị sẵn trong cửa tiệm.Hắn dùng hết sức bình sinh đập thật mạnh vào chiếc cửa kính kia.Một cái …Hai…ba…….Năm cái … mọi thứ như vẫn như in ban đầu bởi cửa tiệm được trang bị kính cường lực loại cao cấp, không dễ gì phá vỡ.hắn như không bao giờ từ bỏ , cứ cố dùng sức cuối cùng đập vỡ kính.Mọi sức lực như bị bào mòn bởi sức nặng của chiếc bình, đôi tay kia dần rỉ máu ,nỗi đau thể xác dần chiếm lấy cơ thể kia.Như nhận thức được thời gian không còn là bao, hắn dùng hết sức lực cuối cùng vào đòn cuối này.Mọi sức lưc của cả cơ thể và chiếc bình cứu hỏa đập thật mạnh vào chiếc kính. Mọi thứ như vỡ ào, chiếc kính vỡ tan theo đó là cả thân hình hắn bay ra ngoài khung cửa, sự đau đớn thể xác khiến hắn nhói lên. Hắn bỏ ngoài sự đau đớn thể xác của bản thân, cố gắng bật dậy tìm đến Tiểu Vy đang trong cơn mê ….nhưng….

Mọi thứ như mờ nhạt, ảo ảnh trong mắt hắn. Hắn không thể thấy rõ những gì trước mắt, con đường như chia làm hai mờ ảo, hắn loạng choạng bước đi rồi cùng dần chìm sâu trong cơn mê, cũng chính là lúc hắn ngã quỵ trên nền gạch lạnh lẽo.

Mưa lại rơi khiến mọi không gian như càng lạnh giá hơn, mọi thứ như ngưng đọng bởi sự tuyệt vọng của đôi trai gái đang đối mặt với cái chết.Trong cơn mê hắn tờ mờ thấy hình dáng ai đó trong chiếc ô hốt hoảng đến bên hắn.

- Cứu với …có ai không cứu với

- Alô xin cho xe cứu thương đến hẻm X gấp, có người bị ngất xỉu …mau..mau lên ….

Tiếng ai đó hối hả kêu cứu, tiếng xe cứu thương in ỏi cũng là lúc hắn chìm sâu trong cơn mê, quên đi sự đời, và bên cạnh đó là nó người ngất đi trong cơn sợ hãi …

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play