Ngày hôm sau, Diệp Đàn vẫn như thường lệ thức dậy trên giường của mình.
Nhưng đầu óc choáng váng, cổ họng cũng rất đau, cô đưa tay sờ thử trên trán, khẳng định là bị sốt rồi, có lẽ tối qua thức muộn, lại không mặc áo lạnh nên bị cảm.
Diệp Đàn mệt mỏi nằm xuống lại, ôm chăn quyết định ngủ tiếp. Diệp Đàn rất ít khi bệnh, tuy nhiên mỗi lần bệnh thì cực kì thích ngủ.
Mãi cho đến khi Ngọc Bạch Y gõ cửa phòng cô.
Hắn đứng bên ngoài nhỏ giọng hỏi: “Ta có thể vào không?”
Bị quấy rầy giấc mộng đẹp Diệp Đàn cọ người vào cái chăn, có chút không vui: “Vào… đi…” Cô kéo dài tiếng nói, giọng cực kì nhỏ, bé đến mức gần như không thể nghe, “Tôi muốn ăn cơm… đói…”
“Uống nước trước.”
Diệp Đàn chậm rãi nhắm hai mắt, mơ màng nói khẽ: “Nam thần, không phải anh là thần tiên sao?” Giọng mũi rất nặng, ít khi thấy cô làm nũng giống con gái, “Anh có thể biu-biu, lập tức làm tôi tốt hơn mà.”
Ngọc Bạch Y nghe không hiểu, nên không trả lời cô. Nhưng nếu hắn hiểu được, cũng sẽ không làm như vậy --- sinh lão bệnh tử, là chuyện tự nhiên.
Hắn đứng bên cạnh giường nhìn tiểu cô nương quấn chăn thành một cục, co rúc nằm một góc, giống như động vật bé nhỏ vậy đó.
Sau đó Diệp Đàn tiếp tục lầm bầm: “Anh đừng làm ồn.”
Ngọc Bạch Y xoay người, nhìn khuôn mặt đang ngủ của Diệp Đàn có chút ửng hồng, mũi hơi đỏ, hiểu rằng cô bị sốt nhẹ cũng không nghiêm trọng lắm, liền lấy chăn đắp cho cô, lấy nước đặt trên bàn, mở cửa đi ra ngoài.
Diệp Đàn tỉnh dậy lần nữa, là do quá đói đấy.
Cô tùy tiện mặc một cái áo khoác sau đó rửa mặt đi ra ngoài, nghe thấy tiếng lốp bốp trong phòng bếp vang lên không ngừng, vốn định đi đến phòng khách lấy nước uống nhưng nửa đường lại quẹo vào phòng bếp.
Kéo cửa phòng bếp ra, Ngọc Bạch Y mặc bộ đồ trắng đưa lưng về phía cô, lúc này hắn đang nấu cơm.
Bộ dáng này! Trông có vẻ rất tao nhã lại vừa rành rõi!
Diệp Đàn ngạc nhiên đi đến gần, sau đó nhìn thấy --- -----
Ngọc Bạch Y thong thả, phong độ ngời ngợi, đang chiên trứng với… hạt gạo…
Còn sống, cứng, màu trắng của hạt gạo...
Khóe miệng Diệp Đàn co giật hỏi hắn: “Anh đang làm cái gì vậy?”
Ngọc Bạch Y hơi nghiêng người qua một bên, cho Diệp Đàn nhìn thấy rõ thứ trong nồi, quả thực vô cùng thê thảm. Trứng đã hoàn toàn cháy đen, hạt gạo cũng chung một dạng đen thui, cô nghe thấy sấm sét đánh đùng một tiếng.
Khuôn mặt Ngọc Bạch Y vẫn rất bình thản trả lời: “Cơm chiên trứng.”
Diệp Đàn: … Đổ gạo vào chiên với trứng thành cơm chiên trứng, đại thần anh có thể lợi hại hơn được nữa không hả, trời ạ!
Thế nhưng đối phương là nam thần nha, vì mị mà chịu ra tay nấu cơm tình cảnh hạnh phúc như vậy sao có thể tức giận với nam thần được chứ!!!
Diệp Đàn thay hắn tắt bếp ga, ấn mi tâm cố gắng dịu dàng nhất có thể: “Anh không cảm thấy chiên đến như vậy là sai rồi sao?”
“Ừ.” Giọng nói Ngọc Bạch Y trong trẻo, vẻ mặt bình thản, “Không nên chiên cơm liên tục như vậy.”
Hắn dừng một chút, lại thản nhiên thêm một câu: “Ta xào lâu lắm rồi.”
Chiên chín đến mức thiên hoang địa lão còn bảo không nên hả đại ca!
Diệp Đàn tiếp tục nói với chính mình hắn là nam thần, khuôn mặt thần tiên rất đáng giá, hắn làm cái gì cũng đều có ý tốt!
“Ừ, tại sao anh không chiên trứng trước mặt tôi, ngày hôm qua tôi đã dạy anh rồi mà?”
Ngọc Bạch Y cúi đầu nhìn cô, khuôn mặt xinh đẹp không có biểu lộ gì, nhưng lời nói rất chân thành: “Ngươi bảo muốn ăn cơm.”
!!! Mị nói lúc nào!!!
Tuy không nhớ bản thân nói câu này lúc nào, nhưng bản thân đã bị nam thần làm cho cảm động.
“Tôi đến rồi.” Diệp Đàn vui vẻ nói, “Tôi tới kịp là tốt rồi.”
Sau buổi cơm trưa, Diệp Đàn quay về phòng tiếp tục ngủ, Ngọc Bạch Y cầm sách, ngồi xếp bằng trên sàn nhà phòng khách yên lặng đọc.
Ba giờ chiều, Ngọc Bạch Y đang yên tĩnh đọc sách đột nhiên hơi nhíu mày, đứng dậy trực tiếp đẩy cửa vào phòng Diệp Đàn.
Diệp Đàn lúc này đang khom người sắc mặt đau khổ bò từ trên giường xuống, vừa nhìn thấy Ngọc Bạch Y cô liền giật mình: “Anh vào đây làm gì?”
“Ngươi không thoải mái.”
Ngọc Bạch Y chậm rãi đi đến bên cạnh cô, khép hờ đôi mắt quan sát cô.
Diệp Đàn bị nhìn đến xấu hổ, cô cầm chăn che giường lại, không còn sức lực để la: “Anh mau ra ngoài đi!”
Nhưng Ngọc Bạch Y đã nhìn ra tình trạng hiện tại của Diệp Đàn, hắn cũng không có ngại ngùng, vẫn bình tĩnh nói: “Thật xin lỗi.”
Sau đó xoay người mở đi ra.
Diệp Đàn khóc không ra nước mắt nhìn chằm chằm vết máu trên giường, bắt đầu liều mạng tìm băng vệ sinh, tại sao lại không thấy.
Kinh nguyệt của cô luôn đúng giờ, cho nên bình thường sẽ chuẩn bị trước một hai ngày, bởi vì chuyện của Ngọc Bạch Y quá bất ngờ, nên cô quên hết mọi sự, trong nhà cũng không có hàng tồn kho.
Thật xấu hổ.
Quần ngủ đã đỏ đến mức chói mắt, Diệp Đàn khẽ cắn môi, thay quần áo sạch, tạm thời dùng đỡ khăn tay, cầm theo tiền cùng thẻ xe công cộng, đi ra ngoài tìm Ngọc Bạch Y.
Ngọc Bạch Y không có đọc sách, hắn im lặng ngồi trên ghế sofa, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, chợt cảm thấy ---- một mình hắn rất cô đơn lạnh lẽo.
Hắn ở thế giới này, chưa từng đi, cũng không có bước chân, rõ ràng không thích hợp sống ở đây, thế nhưng từ lúc quen biết hắn cô nhận ra, khuôn mặt lạnh của hắn chưa từng thay đổi. Người nam nhân như vậy, tâm trí nhất định rất vững vàng.
Một mình hắn sống trên núi nhiều năm như vậy, bây giờ lại tới đây ở chung với một người khác, Diệp Đàn cảm thấy có chút đau lòng cho hắn.
Trong truyện nhân vật muốn khóc là khóc muốn cười có thể cười, còn người kia chỉ biết đến hai từ cô độc, cũng chỉ mô tả hắn có mấy hàng chữ mà thôi, nếu ngươi có thể gặp được người này, trông thấy người này, ngươi mới biết, chỉ vì mấy hàng chữ ngắn ngủi kia, đã quyết định hắn phải lẻ loi đến suốt đời, kết cục thật tàn nhẫn.
Diệp Đàn đứng ở cửa suy nghĩ miên man, về phía Ngọc Bạch Y hắn đã xoay người lại, hơn nữa còn đứng dậy, đi đến trước mặt cô.
Diệp Đàn ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú, sau đó quyết định, đưa tiền với thẻ xe cho hắn, mở miệng: “Mua đồ giúp tôi.”
Cô cầm thẻ xe công cộng, dặn dò cẩn thận: “Cái này, anh đi xuống lầu đi thẳng mười mét, khi trông thấy xe buýt số 18 thì đi lên.” Diệp Đàn dừng một chút, hỏi lại, “Biết xe buýt dạng gì không? Ngày hôm qua chúng ta có coi một bộ phim truyền hình, có nhìn thấy rồi.”
Ngọc Bạch Y đáp: “Biết rõ.”
“Sau đó, lên xe, xẹt tấm thẻ này. Xẹt, biết xẹt làm sao không?” Diệp Đàn không biết diễn tả làm sao nữa, thẳng thắn nói, “Dù sao, người phía trước anh làm thế nào, anh cứ làm như vậy được rồi.”
“Tiếp theo, nghe thấy mấy chữ ‘Dừng ở Tiệm bách hóa Quế Vinh’ thì anh bước xuống xe, vừa xuống xe là tới cửa chính của cửa hàng rồi, anh đi vào đó, nhìn thấy cô gái nào thì đưa tờ giấy này cho cô ấy, hỏi là vật này ở đâu, hiểu không?”
Ngọc Bạch Y rất phối hợp gật đầu.
“Cuối cùng.” Diệp Đàn quơ quơ bao bì trống rỗng trong tay, nhấn mạnh, “Nhìn thấy cái này, nhớ kỹ nó dạng dài, trông thấy nó, thì lấy một gói, đi đến quầy thu ngân, tính tiền.”
Diệp Đàn bỏ ít tiền lẻ vào túi áo trong của Ngọc Bạch Y, tiếp tục dặn dò: “Một bao, đưa hết số tiền này cho đối phương, vừa đủ đấy, anh trả tiền xong có thể đi, tìm xe buýt công cộng rồi quay về nhà.”
“Quầy thu ngân, anh biết ba chữ đó không?”
“Biết.”
“Ừ, tìm được chỗ có ba chữ kia là tốt rồi.”
Diệp Đàn đưa mắt nhìn theo bước chân Ngọc Bạch Y, trong lòng cực kì bất an.
Có lẽ… chắc là.. không xảy ra chuyện gì lớn đâu…
Nhưng trên thực tế, cô không nhớ chuyện hắn chiên hạt gạo, vẫn nghĩ hắn rất hoàn hảo.
Lúc Ngọc Bạch Y trở về đã là bốn năm giờ.
Diệp Đàn đợi hắn muốn tè ra quần.
Hơn nữa-----
“Thẻ xe công cộng đâu?”
Con mắt Ngọc Bạch Y sâu xa mê hoặc: “Ném vào trong rồi.”
“Cái gì gọi là… ném vào trong?”
Ngọc Bạch Y giải thích: “Người phía trước ném vào trong hộp.”
!!!! Đại gia!!!! Người ta là quăng tiền vào còn anh là phải cà thẻ a a a a!!!!
Thẻ của mị còn hơn hai trăm tên phá gia chi tử này!
Người ta bỏ tiền khác với anh dùng thẻ, không cảm thấy rất khác nhau sao!!!
Diệp Đàn nuốt máu và nước mắt vào trong: “Vậy anh quay về làm sao?”
Ngọc Bạch Y: “Chạy.”
Thật sự là hình dáng tốt đấy, tổ tông anh có thể về trời rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT