Editor: Snowflake HD

Ngọc Bạch Y khó hiểu nhìn Diệp Đàn, lại dùng ánh mắt ra hiệu cho Diệp Đàn thay cái bọc giấy trong tay hắn trước khi tè ra quần, thấp giọng giải thích: “Bọn họ bảo, cái này thích hợp cho số lượng nhiều.”

Diệp Đàn: ⊙_⊙.

Mị nên tự mình đi mua mới phải… Dù có mang theo cả đống máu cũng phải đích thân đi mua.

Đang lúc căng thẳng, thì chị dâu Diệp Đàn gọi điện tới.

“Đàn Tử em gái yêu quý à, nam nhân của em tên gì thế, bao nhiêu tuổi, còn hộ khẩu nữa hắn muốn ở nơi nào? Chị đã tìm sẵn mấy cái cô nhi viện, về phần hộ khẩu với địa chỉ em nên coi rồi chỉnh sửa một chút đi.”

Diệp Đàn liếc sang chỗ Ngọc Bạch Y, nhanh chóng nói: “Tên là Phạm… Ngọc Bạch Y, ngọc của ngọc thạch, bạch là màu trắng, y là quần áo đấy, tuổi…”

Mấy nghìn vạn tuổi… Vậy thì lấy mấy số đầu được rồi.

“Ba mươi hai.” Diệp Đàn trả lời xong, “Hộ khẩu ghi ở thành phố này của chúng ta, còn lại tùy ý chị.”

“Được!” Lâm Nguyệt lên tiếng, sau đó lại bổ sung, “Kêu bạn trai em, ngày mốt tới ra mắt đạo diễn.”

Ngày mốt? Qúa gấp gáp rồi, Ngọc Bạch Y vẫn chưa hiểu cái gì hết mà!

“Hoãn lại ít bữa nữa đi… em phải dạy hắn hiểu mọi thứ trước đã.”

Lâm Nguyệt gật đầu nói: “Cũng được, năm ngày, không thể kéo dài hơn được đâu, mọi người đang chuẩn bị chụp ảnh đấy.”

Diệp Đàn vừa cúp điện thoại liền vội vã chuẩn bị cho bản thân, sau đó kéo Bạch Ngọc Y đi luyện tập ngôn ngữ, còn giải thích cho hắn về các đồ vật của thế giới này, bao gồm phim truyền hình.

Năng lực tiếp thu của Ngọc Bạch Y vô cùng nhanh, hơn nữa hắn hoàn toàn chuyên tâm, đặc biệt là lúc xem tivi, hắn có thể vừa xem từ điển vừa nghe đối thoại, từ nào nghe không hiểu thì hỏi Diệp Đàn, tiện thể tìm sách vở có đồ vật tương tự.

Đối với hắn mà nói, bất cứ thứ gì cũng đều là mới mẻ, nhưng dù có thứ gì kì lạ hắn cũng không phản ứng, chẳng hạn như khi trông thấy cô gái mặc váy ngắn trên TV hắn sẽ không ngạc nhiên, khi nhìn thấy hai người thân mật trong phim cũng sẽ không vì thế mà ngượng ngùng.

Hắn rất bình tĩnh.

Bình tĩnh đến mức khiến Diệp Đàn phải kinh hãi.

Nếu không phải tận mắt chứng kiến thấy hắn làm ra những việc ngốc nghếch dở khóc dở cười, cùng với pháp thuật thần kì, thì chắc chắn Diệp Đàn sẽ nghi ngờ, có phải người này cố tình giả vờ để làm cô vui hay không.

Kịch bản được chọn chính là Mỹ nhân ngủ trong rừng

Bởi vì cốt truyện rất đơn giản, hơn nữa, Ngọc Bạch Y biết rất rõ về thời cổ đại.

Ngọc Bạch Y xem qua câu truyện này, nói: “Ta cũng từng ngủ say mấy trăm năm.” Giọng nói của hắn trước sau đều như một cực kì bình thản, không hề dính một chút ưu tư, “Sư đệ của ta Phạm Chu, hao tốn mấy trăm năm để giúp ta tỉnh lại.”

Cho tới tận bây giờ, Diệp Đàn không biết có chuyện này, bởi vì tác giả không miêu tả tình tiết đó.

Cô vội vàng hỏi nam thần: “Tại sao lại ngủ?”

“Lần thứ nhất là lúc tạo xong phong ấn Thương Sơn, thần hồn bị hao tổn quá nặng.”

Nghe hắn kể xong Diệp Đàn tự đưa ra kết luận Mỹ nhân ngủ trong rừng Câu truyện này thật quá ấn tượng đi nha, bởi vì đoạn cuối cùng --- khụ khụ, Ngọc Bạch Y bị nhân vật nam chính Phạm Chu hôn mới tỉnh giấc! Vì vậy nhân vật nữ chính buộc phải đứng sang một bên, trả nam chính lại cho nam phụ a!!

Diệp Đàn nghiêm túc mở kịch bản trên đất, hắng giọng một cái: “Được rồi, chúng ta bắt đầu diễn Mỹ nhân ngủ trong rừng, anh đóng vai công chúa, còn tôi là hoàng tử.”

Rồi sau đó!!!! Ba mị đi vào! Ba! Mị! Đến! Rồi!!

Không phải chị dâu nói cả nhà chỉ có mình chị mới có chìa khóa thôi sao!!! Tại sao ba lại có!! Chị dâu, chị đúng là kẻ gạt người!!!

Diệp Đàn cảm thấy da đầu tê tê, đặc biệt là khi thấy ánh mắt bình tĩnh của ba Diệp, có vẻ sắp giáo huấn cô một trận.

Người đứng đầu Diệp gia rất oai phong, câu đầu tiên sau khi mở miệng là: “Haha, con rể đâu cho tôi nhìn cái nào.”

Quan trọng là nếu Ngọc Bạch Y dám trả lời, người kia sẽ hung hăng đánh hắn.

Tình huống thê thảm như vậy, Diệp Đàn nghĩ tới việc bỏ trốn: Ngày trước Diệp Đàn đòi cướp nam phụ của tác giả, lúc ấy tác giả nhất quyết không đồng ý cơ mà?

“Tự thím đi hỏi, xem hắn có bằng lòng không?”

Ngọc Bạch Y bình tĩnh đứng dậy, hắn rất cao, cộng thêm sàn gỗ trong phòng khách, nên vị trí hắn đứng có cao hơn một chút, hắn đưa mắt nhìn xuống ba Diệp, giọng nói lạnh nhạt: “Nhóc con, ngồi đi.”

Diệp Đàn lập tức quay đầu lại:!!!!!!!

Ba Diệp: Mất dạy!!!!

Tuy rằng cha cô mới sáu mươi mấy tuổi đối với một người nghìn vạn tuổi như lão tổ tông đây thì đúng là nhóc con!!! Nhưng anh gọi như vậy thật là… Không cảm thấy có vấn đề gì sao?!!

Đại khái nhìn thấy sắc mặt kinh sợ của Diệp Đàn, hơn nữa hắn phản ứng cũng rất nhanh, tuy rằng đối phương chỉ mới hơn sáu mươi mấy tuổi, nhưng hắn lập tức thay đổi giọng điệu, vờ như không có chuyện gì thản nhiên nói tiếp: “Xin chào bác trai.”

Ba Diệp không định buông tha cho hắn: “Ban nãy cậu gọi tôi là cái gì?”

“Là bác trai!” Diệp Đàn nhanh chóng hoàn hồn, lanh trí đi đến trước mặt cha cô, thành thật mà nói cô cũng không thân thiết với cha cô lắm, còn nữa, cô không có thói quen biểu lộ cảm xúc, nên bộ dáng của cô có hơi lúng túng: “Tại sao ba lại đến đây?”

Ba Diệp nghiêm túc nói: “Ba muốn gặp con, con thử nói xem có chuyện gì vậy hả?”

“Chuyện gì là chuyện gì?”

“Trên mạng đã ầm ĩ đến như vậy!!” Nói về chuyện đó ba Diệp không khống chế nổi âm lượng, xem ra có chút bực tức, “Nơi công cộng, cùng một chỗ với tên này!!”

Ba Diệp nhìn Ngọc Bạch Y vài lần, càng không hài lòng.

“Nhìn bộ dáng hắn đi! Để tóc dài như vậy, suốt ngày đeo cái kia, cái con ngươi quái dị gì thế hả? Có phải con nhà đoàng hoàng hay không!”

Ba Diệp càng nói càng tức giận: “Còn con nữa! Diệp Đàn! Đã ra ngoài ở riêng còn làm xằng làm bậy như vậy sao? Tùy tiện đưa đàn ông về nhà?”

… Nếu như bị phát hiện ở cùng một chỗ…. Thì không thể tránh khỏi bị chửi rồi….

Cuối cùng ba Diệp hối hận tổng kết lại: “Anh trai của con thì quá yêu thương con dâu, em gái con thì sắp đính hôn, con già nhất rồi tại sao vẫn không đáng tin cậy như vậy!”

Diệp Đàn mở to miệng, không có cách cãi lại.

Bản thân để cho một nam nhân ở lại trong nhà, hơn nữa lúc ấy cô hoàn toàn không biết lai lịch của đối phương.

Đúng là cô có hơi quá thân thiết với đối phương, cho dù cô không có suy nghĩ gì nhiều, nhưng chắc gì hắn đã nghĩ thế.

Qủa thực bản thân mình… không đáng để người khác tin cậy.

Vẻ mặt Diệp Đàn có chút ngơ ngác, ba Diệp tự hiểu chính mình nói hơi nặng lời, lúc này thái độ mới dịu đi một ít.

Ngọc Bạch Y mở miệng phá vỡ im lặng: “Bác trai, con nói chuyện với bác.”

Ba Diệp nhìn qua Ngọc Bạch Y tỏ vẻ không hài lòng, ông ta trầm giọng nói: “Là giải thích một chút.”

Hắn quay đầu nhìn Diệp Đàn: “Em vào phòng đi, ngoan ngoãn đợi.”

Diệp Đàn ngây ngốc toàn tập, cứ tưởng đang nằm mơ.

Có ý gì đây? Tại sao lại phát sinh tình huống hai người này nói chuyện riêng chứ? Tuyệt đối sẽ xảy ra chuyện lớn a!!

Ba Diệp trừng mắt: “Còn đứng ở đây làm gì? Không mau đi vào trong đợi!”

Diệp Đàn lê từng bước chân khó nhọc, từ từ đi về phòng ngủ, ba Diệp quát một câu: “Đóng cửa phòng lại!”

Diệp Đàn mang theo tâm tình rối bời đóng cửa phòng, sau đó lập tức gọi điện cho Bạch Uyển Thư.

“Uyển Thư à, mình chết chắc rồi!”

Bạch Uyển Thư ở đầu dây bên kia, đồng thời kêu lên: “Đại tiểu thư, phiền cậu canh giờ mà gọi điện thoại ok? Bây giờ là ba giờ rưỡi chiều, mình rất bận, tiểu tổ tông của tôi sao lại gọi vậy hả!”

Diệp Đàn: “Làm phiền ba phút thôi.”

Bạch Uyển Thư: “Vậy bắt đầu tính thời gian.”

“…”

Diệp Đàn hít sâu một hơi, nói tiếp: “Không phải cậu nói chuyện này đã yên ổn rồi sao? Vì sao người nghìn năm không biết tới thông tin mạng như cha mình lại nhìn thấy?”

“Ơ, có hơi ha ha…!” Bạch Uyển Thư cười lớn tiếng, “Mấy ngày nay bận quá mình quên nói với cậu, mà mấy bữa nay cậu cũng không lên mạng xem tin tức à?”

Lên mạng? Cô vẫn đang bận dạy Ngọc Bạch Y làm quen với thế giới này… lên mạng gì đó… thậm chí cô còn ngủ ít đi vài tiếng kia kìa!

“Ài, tự cậu tìm đường chết nha, dù đèn đỏ có lên một hai ngày, nhưng cũng sẽ hết mà, còn nhang sắc của nam nhân nhà cậu…” Bạch Uyển Thư chậc chậc vài tiếng, “Vậy mà cậu dám nhờ nam nhân nhà cậu đi mua thứ đó, bị người khác chụp được rồi đăng lên mạng được không? Tổng kết là sức cuốn hút của bạn trai cậu quá mãnh liệt, trăm dân ngàn họ đều biết hết rồi.”

Đùng! Sét! Đánh! Ngang! Tai!

Có vẻ như hiện tại rất nhiều người biết thời kì kinh nguyệt của mị, đúng là chuyện không thể nhục mặt hơn!

Vậy mà… tự mình đào đất chôn mình a. (OMG)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play