Editor: Snowflake HD

Cuối cùng Diệp Đàn vẫn tự mình nấu cơm.

Nhưng cô nhất định phải kéo Ngọc Bạch Y đứng cạnh bên, làm mẫu cho hắn thấy phải dùng bếp ga như thế nào, sau đó, mới dùng chảo chiên trứng; cô tiện thể chỉ hắn cách dùng lò vi ba để nướng bánh mì, lỡ may về sau cô không có ở nhà, Ngọc Bạch Y vẫn có thể tự mình nấu một chén mì trứng?

Thái độ của Ngọc Bạch Y không giống tối hôm qua phải tốn rất nhiều thời gian hắn mới bằng lòng ăn cơm, hiện tại hắn cực kì biết điều vừa thấy Diệp Đàn động đũa, lập tức cầm chén lên im lặng bắt đầu ăn.

Tô mì của Diệp Đàn nhanh thấy đáy, cô suy nghĩ, không biết đã bao lâu rồi không có người ăn cơm chung với mình.

Tình cảnh trước mặt, thật khiến cô xúc động.

--- ---- Tuyến phân cách --- ------

Ngày hôm sau, Diệp Đàn đến công ty, vì giúp Ngọc Bạch Y nhanh chóng làm quen với thế giới này, cô gom tất cả những ngày nghỉ trong nhiều năm, xin nghỉ một lần.

Sở Trưởng nghĩ rằng Diệp Đàn muốn tránh sóng gió, tỏ vẻ thông cảm nói: “Tôi xem tin tức trang đầu rồi, đừng có vội, cô cứ ở nhà nghỉ ngơi một thời gian cũng tốt, chỉ cần bàn giao công việc lại cho Tiểu Tước xong xuôi, thì ngày mai cô có thể bắt đầu kì nghỉ.”

Sở Trưởng nhìn vào sổ ghi chép, “Vừa tròn 60 ngày.”

Diệp Đàn giao việc rồi về đến nhà đã là hơn bốn giờ chiều, Ngọc Bạch Y không đi đâu cả, lúc này hắn đang ngồi xếp bằng trên sàn gỗ ở phòng khách để đọc sách.

Tới khi phát hiện thấy Diệp Đàn, hắn ngẩng đầu, đột nhiên nói: “Ngươi đến đây.”

Diệp Đàn kinh ngạc một chút, sau đó ngồi xuống đối diện Ngọc Bạch Y.

Cùng lúc đó hắn đóng quyển từ điển lại, ngồi ngay ngắn, ánh mắt buồn bã, màu mắt bạc thật sự rất giống băng tuyết, vô cùng giống, trông cũng cực kì thần bí.

Hắn nói: “Chào ngươi.”

Từng chữ từng chữ, có chút chậm, nhưng không làm người khác cảm thấy bực bội, dường như sẵn sàng cho thời gian chậm lại, đừng trôi quá nhanh, chỉ để nghe rõ mỗi một câu chữ từ miệng hắn phát ra.

Thế mà Diệp Đàn:!!! Mị biết mà mỗi lần mị ra ngoài thì tên này lại kiếm ra được trò mới!!! Ngay cả chào hỏi hắn cũng làm được rồi!!!

Nếu mị đi ra ngoài lâu hơn một chút!! Có phải hắn sẽ nhảy lên mái nhà gỡ từng viên ngói ra hay không!!!

Diệp Đàn thấp giọng ho vài tiếng, dẹp mớ suy nghĩ lung tung, cố gắng nói thật nhẹ nhàng: “Chào anh.”

Ngọc Bạch Y giơ tay, cầm lấy bình trà đặt trên bàn, vừa làm theo bí quyết, bỏ một ít trà vào bên trong.

Diệp Đàn ngây ngốc nhìn động tác lấy đồ thuần thục của Ngọc Bạch Y, ngón tay xinh đẹp chẳng qua chỉ di chuyển theo tự nhiên, vậy mà đã rất uyển chuyển rồi, Ngọc Bạch Y ngồi trên bàn gỗ dùng cách cổ xưa bắt đầu pha trà.

Ngay cả lửa cũng xuất hiện ở đầu ngón tay hắn đấy.

“Mời.”

Diệp Đàn chậm rãi nếm thử, cô không có nhiều kiến thức về trà, nhưng cũng biết ly trà này uống vào trong miệng ngọt mà không chát, khẳng định là ly trà ngon.

Diệp Đàn vui vẻ hỏi một câu: “Trà gì thế?”

Ngọc Bạch Y nhìn cô không nói một lời, cô lập tức hiểu những lời này đã vượt qua phạm vi của hắn, cô còn cho rằng trong vòng hai ngày Ngọc Bạch Y có thể học hết tiếng Trung Quốc.

Nhưng gọi cô tới không phải chỉ để uống trà chứ? Vì vậy Diệp Đàn hỏi tiếp: “Ừ, anh muốn nói cái gì?”

Ngọc Bạch Y nâng mắt nhìn cô, thản nhiên nói: “Ta là, Liên Hoa dây thừng.”

“Phốc.” Diệp Đàn xấu hổ lau khóe miệng, nghi ngờ hỏi: “Anh nói anh là cái gì cơ?”

“Liên Hoa, dây thừng.”

Ngay sau đó, Ngọc Bạch Y bình tĩnh bổ sung thêm: “Ta là một vị Tiên Nữ.”

Phản ứng của Diệp Đàn: ⊙△⊙

Đừng… đừng nói với mị anh bạn này thực chất là con gái nha, định mệnh a a a.

Diệp Đàn: “Anh là nam hay nữ?”

Ngọc Bạch Y nghe hiểu từ nam nữ, hắn lập tức trả lời: “Nam.”

“Nhưng mà… cái kia… anh là Tiên Nữ?” Diệp Đàn khó khăn lắm mới nhịn được cười: “Tôi có đọc ít sách… Phốc… Anh đừng lừa gạt tôi.”

Ngọc Bạch Y hoàn toàn không biết được hắn sai ở đâu, hắn rất nghiêm túc hỏi thăm: “Ta đọc sách không hiểu hai chữ, cái gì gọi là lừa gạt?”

“Bây giờ khoan hãy bàn về vấn đề này.” Diệp Đàn cười hỏi hắn, “Anh bao nhiêu tuổi? Tôi nói, tuổi, bao nhiêu tuổi? Đại khái là anh sống bao nhiêu năm rồi?”

Sống quá lâu, nên Ngọc Bạch Y cũng không ghi lại, bản thân đã trải qua bao nhiêu năm.

Hắn bấm ngón tay tính ngày hắn mới sinh ra, sau đó suy nghĩ một chút rồi đổi sang số bên này, một trăm nhân một trăm mấy thì bằng nửa số tuổi của hắn, như vậy tuổi của hắn là: “Hai trăm nhân hai trăm nhân một trăm nhân mười cộng mười chín nhân một trăm nhân một trăm cộng thêm một trăm ba mươi hai.”

Diệp Đàn: (__).

Cái quỷ gì vậy?!

Sau đó Diệp Đàn trông thấy bên người Ngọc Bạch Y có mấy quyển Toán Tiểu Học, lại lần nữa hiểu ra: Hắn không đọc nhiều sách, nên có lẽ mới học cộng trừ nhân chia, chứ không biết cái gì gọi là ‘Nghìn’ với ‘Vạn’.

Diệp Đàn im lặng lấy giấy ra tính toán một chút.

“Hai nghìn linh mười chín vạn một trăm ba mươi hai tuổi…” Hai tay Diệp Đàn run rẩy cầm tờ giấy, “Anh có chắc chắn trả lời đúng câu hỏi của tôi chứ? Tôi hỏi tuổi của anh, anh trả lời cái quái gì vậy?”

Hơn hai nghìn vạn tuổi, cái này là lão tổ tông của lão tổ tông của ông tổ trong truyền thuyết a!

“Rất lâu.” Ngọc Bạch Y chỉnh sửa lại lời nói, bổ sung hai chữ: “Ta sống.”

Diệp Đàn nhìn khuôn mặt đẹp đẽ của Ngọc Bạch Y, đôi mắt màu bạc sâu sắc thần bí, còn có trường bào màu trắng, pháp thuật kì diệu, nhớ tới ba câu kia: Liên Hoa dây thừng, Tiên Nữ, rồi còn hai nghìn linh chín mười chín vạn một trăm ba mươi hai tuổi.

Cô đột nhiên suy đoán thân phận Ngọc Bạch Y.

Nghĩ tới đây toàn bộ cơ thể cô có hơi run sợ, không biết là khiếp sợ hay phấn khích.

Cô lật quyển từ điển của Ngọc Bạch Y, tìm kiếm từ đầu tiên: Phạm.

Cái chữ này không có nghĩa là liên hoa, chẳng qua nó có rất nhiều ẩn ý Diệu pháp liên hoa kinh. Cô dò đến từ thứ hai, lúc này Ngọc Bạch Y cũng hiểu sơ sơ là Diệp Đàn đang tìm tên của hắn, hắn suy nghĩ một chút, chợt lấy quyển sách Tổng hợp nhạc cụ cầm trên tay, lật tới chỗ đàn cổ.

Đồng thời Diệp Đàn cũng tìm thấy nghĩa từ thứ hai, phát hiện hai từ quen thuộc ‘Dây thừng’, đúng lúc đó Ngọc Bạch Y hỏi cô: “Chữ này đọc thế nào?”

Diệp Đàn liếc mắt nhìn sơ qua, kết cấu của đàn cổ cộng thêm bức tranh vẽ minh họa, đàn hình tròn bên cạnh có ghi rõ tên khoa học của nó, chữ kia là -----

“Huy.”

Ngọc Bạch Y gật đầu: “Tên của ta.”

Mà từ điển trong tay Diệp Đàn, “Huy” giải thích ra có nghĩa là dây thừng.

Câu trả lời thật đủ sinh động.

Ngồi trước mặt mị là một nam nhân thanh khiết như mây, đại khái chính là, đại thần bảo vệ Thượng Sơn hàng vạn năm, Phạm Huy.

Trong đầu Diệp Đàn nhanh chóng bị một câu càn quét: Đây là! Mị! Nam thần a a a a a a! Mị sung sướng muốn điên rồi a!

Diệp Đàn cắn ngón tay, thiếu chút nữa thét lên.

Mị nhận được một nam nhân quá xuất sắc! Từ khuôn mặt đến mọi thứ đều cực kì xuất sắc! Mị vẫn ngày đêm mong chờ có một nam nhân tuyệt vời như vậy! Hạnh phúc đến quá đột ngột! Mị chỉ muốn nói: Tác giả đại nhân thím làm ra được việc này quả thật là! Cạn! Khô! Sa mạc! Lời!!

Diệp Đàn nhìn qua bên người Ngọc Bạch Y còn có một quyển Cổ tích thiếu nhi, hiện tại đang dừng ở trang cô bé lọ lem được Tiên Nữ dùng phép thuật giúp đỡ.

Chắc nam thần thấy khả năng của hai người giống nhau, cho nên hắn nghĩ tiên nhân cùng nghĩa với tiên nữ, vì vậy mới nói bản thân mình là nàng tiên nữ?

Gao ô! Nam thần quả nhiên siêu cấp ngây thơ!

Suy nghĩ của Diệp Đàn nhanh chóng quay về người bên cạnh, bây giờ đã biết đây là nam thần của mị, mị cảm thấy nam thần có làm gì hay nói gì đều đúng cả!

Cô ngượng ngùng nhỏ nhẹ nói: “Nam thần, anh tên là Phạm Huy.”

Đối với sự thay đổi bất ngờ của Diệp Đàn, Ngọc Bạch có chút không thích ứng kịp.

Nhưng hắn vẫn rất bình tĩnh, lạnh nhạt đáp lại: “Đúng, cám ơn.”

Về sau Diệp Đàn hận không thể ở chung một chỗ với nam thần đến suốt đời.

Cô xem tivi với nam thần, cảm thấy coi tivi không bao giờ nhàm chán nữa, cô cùng nam thần ăn cơm, không ép nam thần phải ăn cơm! Nam thần là thần tiên không ăn những loại ngũ cốc rau quả bình thường nha! Cô tiếp tục dạy nam thần đọc sách viết chữ, ôi trời ơi cuộc đời thật quá tươi đẹp?!

Buổi tối coi tivi chung với nam thần?

Phải rồi! Rốt cuộc cũng được ở chung một chỗ!

Khoảng ba giờ sáng, Diệp Đàn không chịu được nữa, nằm sấp trên vai Ngọc Bạch Y ngủ ngon lành.

Ngọc Bạch Y hơi nghiêng đầu, nhìn nước miếng Diệp Đàn chảy trên vai hắn, không có biểu cảm gì hết, cũng không đẩy cô ra, hắn lạnh nhạt xoay đầu lại, tiếp tục xem Tom và Jerry.

Nhưng vài giây sau, hắn lại hơi nghiêng đầu nhìn Diệp Đàn.

Hắn tồn tại ở thế giới kia, là để bảo vệ thiên đạo bảo vệ Thương Sơn.

Như vậy, hắn ở thế giới này để làm gì, bảo vệ cho tiểu cô nương này sao?

Hắn nhìn hồi lâu, mím khóe môi, khẽ cười một cái, rất hiếm khí nở nụ cười, nhưng cũng nhanh chóng biến mất.

“Ngủ ngon.”

Hắn khẽ nói, trong lòng lại dịu dàng nói thêm một lần:

Ngủ ngon, tiểu cô nương của ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play