“Anh ấy đã nói sẽ chờ mình.” Diệp Đàn nhìn chằm chằm ghế sofa, vô thức lặp lại, “Anh ấy đã nói sẽ chờ mình, sẽ ở chỗ này chờ mình.” Cô mệt mỏi ngồi dựa bên cạnh ghế sofa, sau đó ôm đầu gối, “Trên nhẫn khắc chữ trọn đời, có thể cho mình thời gian ba mươi năm, không, mười năm, mình cũng mãn nguyện rồi.”
“Nhưng cuối cùng anh ấy vẫn ra đi.”
Câu cuối cùng giọng cô khàn đến cực điểm, cô có cảm giác như cơ thể mình đang rơi vào sương mù, không biết đường đi, cô mơ hồ đứng nguyên tại chỗ, toàn bộ thế giới đều trở nên mơ hồ, yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy nhịp thở của cô.
Cô từng nghĩ nếu như Ngọc Bạch Y ra đi, cô sẽ đối mặt như thế nào, cô cho rằng mình có thể thản nhiên như không, nhưng khi thế giới thực sự chỉ còn một mình cô, cô cảm thấy đau đớn tận xương tủy, nỗi đau lớn dần, lan rộng ra, cô cắn môi, khóc nức nở, thân thể run rẩy giống như con vật nhỏ mới trào đời.
Bạch Uyển Thư nhìn thấy vậy cùng rất đau lòng, cô ngồi xuống, cầm tay Diệp Đàn, mỗi câu mỗi chữ đều đặc biệt nghiêm túc.
“Tiểu Diệp, cậu phải nghe mình nói.” Bạch Uyển Thư ra sức nắm chặt tay Diệp Đàn, nhìn chăm chú vào gương mặt trắng bệch của Diệp Đàn, “Cậu vẫn còn có sự lựa chọn.”
“Hắn sẽ có khả năng quay lại.”
Diệp Đàn đột nhiên ngẩng đầu.
“Trên người của cậu có đeo vật gọi là ‘tố hồi’” Bạch Uyển Thư lấy miếng ngọc ấm nóng mà Diệp Đàn đeo trên cổ, bình tĩnh giải thích, “Nó sẽ làm cho thời gian quay ngược lại thời điểm trước khi hắn vẽ trận pháp, cũng chính là tối hôm thứ hai khi hắn đến đây, vật này có thể nghịch thiên, đây là lần đầu tiên hắn coi nhẹ số mệnh tuần hoàn, nếu như không có vật này, hiện tại hắn sẽ không cần phải trở về.”
Bạch Uyển Thư nhìn thẳng vào mắt Diệp Đàn, câu chữ rõ ràng, “Tiểu Diệp, hắn để lại đường lui cuối cùng cho cậu.”
“… cái gì.” Chiếc nhẫn trong tay nóng lên, Diệp Đàn cảm thấy trong đầu không còn chữ nào, cho nên nói ra một câu cũng rất khó khăn, “Có ý gì?”
“Cậu có thể chọn quay lại quá khứ, coi tất cả mọi chuyện như chưa từng xảy ra.”
“… Trước kia anh ấy không sống ở đây?”
“Không ở đây.” Bạch Uyển Thư đáp lại rất tàn nhẫn, “Nếu quay ngược thời gian ở chỗ hắn không có mặt, vậy thì cho dù có quay trở lại, cũng chỉ có một kết quả duy nhất chính là, hắn không có ở đây.”
“Mình không ngờ ngày đó hắn lại làm như vậy, có lẽ lúc ấy hắn muốn mau chóng rời khỏi thế giới này, lấy năng lực của hắn, có thể nhanh chóng tìm thấy đường về, vì vậy hắn để lại vật này cho cậu, sau khi hắn trở về, trận pháp sẽ tự động kích hoạt, hắn sửa lại dòng thời gian, rồi sẽ làm cậu bình tĩnh, sống cuộc sống bình thường.”
Bạch Uyển Thư thở dài một tiếng, “Có lẽ bản thân hắn cũng không ngờ, cuối cùng hắn lại can tâm tình nguyện ở lại thế giới này!”
“Khó nói được số mệnh, nếu như không phải vì ‘tố hồi’, lấy năng lực của hắn, có thể ở lại thế giới này với cậu đến cuối đời cũng không có vấn đề gì lớn.”
“Vì vậy?” Khóe mắt Diệp Đàn đỏ ửng, “Vì vậy? Lựa chọn cuối cùng của mình, có muốn quên đi hết thảy mọi chuyện, coi như chưa từng xảy ra?”
Bạch Uyển Thư lấy ra một cây bút lông màu bạc gõ vào gáy cô một phát, hừ lạnh, “Nếu không phải do mình đè mắt trận pháp, ngay cả sự chọn lựa cậu cũng không có.”
Em nhất định sẽ ổn thôi.
Bây giờ Diệp Đàn mới hiểu ý tứ trong lời nói của Ngọc Bạch Y.
Cô sẽ ổn thôi, bởi vì cô chưa bao giờ trải qua, cho nên không cần phải ‘quên’.
“Nhưng mà mình chỉ có thể áp chế mấy tiếng, vì vậy cậu vẫn có quyền lựa chọn, nếu như cậu không muốn quên, thì nhanh đưa máu của cậu cho mình, mình giúp cậu hủy trận pháp.” Bạch Uyển Thư dừng một chút, “Sau khi hủy trận, cậu phải mang những kí ức này để sống.”
“Nếu như một mình tớ quên đi.” Diệp Đàn khàn giọng nói, “Chắc chắn anh ấy sẽ mang theo những kí ức đó sống tiếp ngàn vạn năm, chẳng phải sẽ đau khổ hơn sao?”
Diệp Đàn đưa tay cho Bạch Uyển Thư, “Thay vì ở chỗ này lựa chọn, chi bằng cậu nói cho mình biết, làm thế nào để đưa anh ấy về, hoặc là…” Diệp Đàn dùng ánh mắt cực kì nghiêm túc nhìn Bạch Uyển Thư, “Nói cho mình biết làm thế nào để tới được thế giới của anh ấy.”
Ngay giây phút đó Bạch Uyển Thư có chút kinh hãi nhìn vẻ mặt bình tĩnh quả quyết của Diệp Đàn.
Cô chỉ nói duy nhất một chữ: “Đợi.”
Bạch Uyển Thư ngồi xếp bằng bên cạnh Diệp Đàn, cô híp mắt nhìn Diệp Đàn, nói thêm một câu, “Cậu chỉ có thể đợi, hắn trở về thế giới đó, lấy thân thể phàm nhân để vượt qua kết giới của thế giới, sau đó vĩnh viễn ở lại nơi này.”
Diệp Đàn há miệng, phản ứng đầu tiên của cô không phải là hắn có thể về được hay không mà là -----
“Anh ấy phải hy sinh cái gì?”
“Hy sinh cái gì không quan trọng.” Bạch Uyển Thư ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời phía xa, cô chống hai tay lên sàn nhà, giọng điệu vắng lặng, “Quan trọng là… với thân thể phàm nhân, hắn có thể tới nơi này được hay không.”
“Bài xích của thế giới còn lớn hơn cả lực lượng của thế giới, hắn có thể tạo ra mưa gió, có thể gây ảnh hưởng tới vạn vật sinh linh, sau khi hắn mất đi những thứ này, thế giới cũng không bài xích nữa, nó không bài xích những vị khách đến từ bên ngoài chẳng hạn như Bùi Mẫn.”
“Hắn phải quay về để xóa sạch huyết mạch long tộc, sau đó lấy thân thể con người, vượt qua kết giới, điều này cực kì khó.” Bạch Uyển Thư cầm cây bút lông xám, nhìn sắc mặt Diệp Đàn càng ngày càng tái nhợt, cô nói chậm rãi hơn, “Dòng chảy thời gian của mỗi thế giới khác nhau, ở đây mười hai giờ bằng một năm trong thế giới của hắn, tính từ lúc hắn rời đi, trong mười hai giờ này thế giới vẫn chấp nhận hắn, nhưng nếu quá thời gian này mà hắn chưa trở về, Tiểu Diệp….”
“Nếu anh ấy không về được.” Diệp Đàn nắm chặt chiếc nhẫn trong tay, chiếc nhẫn đã đè sâu vào da thịt cô, cô không cảm thấy đau đớn, vẫn tiếp tục hỏi Bạch Uyển Thư, giọng điệu dè dặt để hỏi điều cuối cùng, “Anh ấy sẽ sống tốt ở thế giới đó phải không?”
Bạch Uyển Thư lắc đầu, “Sẽ không, Tiểu Diệp, hắn chỉ là người phàm, không đi ra được, hắn sẽ chết ở trong kết giới.”
“Mà mình cũng không có khả năng đưa cậu tới đó.” Bạch Uyển Thư nói thẳng ra, “Mình không có sức mạnh để làm việc này, cho dù có đi chăng nữa, hắn cũng không đồng ý để cậu mạo hiểm như vậy.”
Hoàn toàn yên tĩnh.
Diệp Đàn không nói gì nữa, chỉ im lặng, chăm chú quan sát chiếc nhẫn mình đeo.
Chỗ đó có chữ trọn đời mà Ngọc Bạch Y khắc cho cô.
Cuối cùng Bạch Uyển Thư nghe Diệp Đàn thì thầm nói:
“Mình hy vọng anh ấy sống tốt ở thế giới đó, mình chỉ cần nhớ rõ anh ấy đã từng xuất hiện trong cuộc đời mình, như vậy là được rồi.”
Không vui không buồn, bình tĩnh, thản nhiên, giống như cách Ngọc Bạch Y nói chuyện.
Bạch Uyển Thư vừa ngước mắt lên nhìn, liền trông thấy đôi mắt thâm sâu, cô hơi ngây người --- chỗ đó yên tĩnh đến bất ngờ, từ tuyệt vọng cho đến kiên định.
“Anh ấy sẽ về.”
“… Có lẽ.” Bạch Uyển Thư đưa tay qua nắm tay Diệp Đàn, “Mình sẽ giúp hai người, dùng toàn bộ sức mạnh của mình.”
Lúc Ngọc Bạch Y rời đi là khoảng ba giờ chiều, Bạch Uyển Thư ở bên cạnh Diệp Đàn đến mười hai giờ tối, Diệp Đàn đột nhiên mở miệng hỏi, “Đại Bạch, cậu rốt cuộc là ai?”
Bạch Uyển Thư vừa mới dùng máu Diệp Đàn phá trận, cô đang dùng nước để rửa sạch vết máu trên bút lông.
“Mình ư.” Bạch Uyển Thư đưa bút lông cho Diệp Đàn xem, cô há to miệng, sau đó trả lời, “Mình là Linh, Lục Thế Linh.”
Màu bạc từ bút lông hiện lên ánh sáng trắng giữa bóng đêm, Diệp Đàn nghe thấy giọng điệu của Bạch Uyển Thư giống như tự giễu, “Đây là trách nhiệm của gia tộc truyền lại, đã truyền thừa được mấy trăm đời, đại khái mình là người gây kinh hãi nhất gia tộc rồi.”
“Dám kéo người kia đến với thế giới này, tổ tông mà biết có lẽ sẽ bò từ trong quan tài dậy.” Bạch Uyển Thư cúi đầu nhìn bút lông trong tay, ánh sáng yêu ớt chiếu vào mặt cô, làm cho cô trở nên hiền dịu hơn, “Mình đang nghĩ, làm theo quy tắc viết ra kết cục sinh mệnh của bọn họ thì thật không thú vị, hơn nữa mình có thể tạo ra bọn họ, nhưng không thể quyết định số kiếp của họ, rất không cam lòng.”
“Vừa thấy bình luận của cậu, lúc đó mình liền mượn bút lục thế để làm ra sự việc điên cuồng kia, chính mình cũng không tin.” Bạch Uyển Thư cười rộ lên, “Mình đã thành công.”
“Cũng có thể bởi vì mình làm sai chuyện này.” Bạch Uyển Thư thấp giọng, “Mình muốn cứu sống Phạm Huy, nhưng mà không được.”
“Mình đã bị mất sức mạnh, hiện tại mình chỉ có thể làm một việc duy nhất cho cậu, chính là dẫn đường cho hắn ở giây phút cuối cùng, trở về bên cạnh cậu.”
Diệp Đàn lấy tay che mắt, che đậy luôn tâm tình của bân thân.
“Thì ra là vậy.” Diệp Đàn khống chế bản thân, lời nói vẫn bình tĩnh, “Lần trước nghe thấy nam thần nói chuyện điện thoại, mình liền đoán tác giả là cậu, Uyển Bạch, Bạch Uyển Thư, cho dù biết là cậu, mình cũng không dám tìm cậu, trực giác của mình nói rằng khi cậu tự giác ngả bài, cũng chính là lúc tình huống xấu nhất.”
“Vì vậy Tiểu Diệp, cậu phải chuẩn bị tâm lý, nếu hắn có thể trở về, thì đó là kỳ tích.”
Qua ba giờ sáng, không có bất kì kỳ tích nào.
Không có ai đến cả.
Cây bút trên tay Bạch Uyển Thư hóa thành bột phấn.
“Mình đã cố hết sức.”
Bạch Uyển Thư nhìn sắc mặt Diệp Đàn không có chút máu, cô có chút lo lắng đến đỡ Diệp Đàn, lại bị Diệp Đàn ngăn cản.
“Mình không sao.” Khuôn mặt Diệp Đàn trắng bệch đến đáng sợ, trong mắt của cô đều là tơ máu, cô run rẩy đứng lên, vịn bức tường, giọng nói cực khàn, “Muộn rồi, cậu vô phòng nghỉ ngơi đi, mình đi lấy đồ dùng cho cậu.”
“Tiểu Diệp, không cần… Tiểu Diệp!”
Diệp Đàn yếu ớt ngã thẳng xuống sàn nhà.
Một tháng sau.
“Con đừng ngăn cản ta!” Ba Diệp đẩy Diệp Ôn ra, hết sức tức giận, “Các ngươi thật giỏi, một đám lừa gạt, thằng nhóc Ngọc Bạch Y kia đâu?! Trở về trong núi ẩn cư rồi sao? Mất tích lâu như vậy, hắn dám làm vậy với con gái tôi!”
Diệp Ôn chịu trách nhiệm cản trở ba Diệp, Lâm Nguyệt đứng một bên giải thích, “Không phải đâu, em rể bị bệnh mà, cha đừng làm ồn nữa, Tiểu Diệp đã đủ mệt mỏi rồi.”
“Bị bệnh?” Ba Diệp trừng mắt, “Bệnh gì? Bệnh viện nào, phòng nào? Đùa giỡn với con gái tôi đúng không?!”
Lúc đang cãi nhau, Diệp Đàn mở cửa ra, một tay cô kéo dây buộc phạm huy nhỏ, đàn diệp thì nằm trên đầu phạm huy nhỏ, ba đôi mắt đồng loạt nhìn về phía ba Diệp.
Ngay lúc đó ba Diệp không biết phải nói gì, đợi cả buổi nới hỏi được một câu, “Con định dắt chó đi dạo?”
“Dạ phải.” Diệp Đàn lắc lắc dây thừng trong tay, bình tĩnh trả lời, “Dắt bọn chúng ra ngoài dạo chơi.”
Ba Diệp im lặng một hồi, Diệp Đàn lại hỏi ông, “Cha có chuyện gì sao?”
“… Đi với ta ra ngoài một chút.” Ông thở dài nặng nề, “Ta có mấy lời muốn nói với con.”
Phía dưới khu chung cư rất lớn, cũng trồng nhiều cây xanh, có cây có hồ, Diệp Đàn đi bên cạnh cha Diệp, lúc đó không ai nói lời nào.
Đi một hồi lâu, ba Diệp mới chậm rãi mở miệng, “Lần đầu tiên nhìn thấy chồng con, cha với hắn có nói chuyện, lúc đó hắn nói với ta, ngoại trừ việc phải rời xa con, cho dù là điều kiện gì hắn cũng đồng ý, hắn muốn ở bên cạnh con, dù cha không đồng ý, hắn vẫn ở bên chăm sóc cho con.”
“Cha quả thật nói ra rất nhiều yêu cầu.” Ông nhìn khuôn mặt hốc hác của con gái, có chút bất lực, “Ta tin tưởng hắn sẽ là người ở bên cạnh chăm sóc cho con cả đời, lúc đó hắn làm cho cha cảm thấy, chuyện quan trọng nhất đời hắn là bảo vệ con, cha không biết hai con đã xảy ra chuyện gì, cha cũng rất tự trách mình vì không coi rõ lai lịch của hắn, nhưng nếu như con bị hắn bắt nạt, nhớ rằng hãy quay về nhà.”
“Bất kể là khi nào, quan trọng nhất là người nhà ở cùng nhau.”
“Con biết.” Diệp Đàn ôm ba Diệp, lúc này ông đã bắt đầu có hiệu già nua, giọng cô hơi nghẹn ngào, “Cha, anh ấy vẫn ở đây, vẫn luôn ở đây.”
Sau khi tiễn người nhà về, Diệp Đàn dẫn phạm huy nhỏ và đàn diệp đi dạo trong khu chung cư, Đường Khải Dương và Lục Tịch Vân đi quay phim chưa về, trong khoảng thời gian này đều là một mình Diệp Đàn dẫn phạm huy nhỏ và đàn diệp đi, cô nghĩ có lẽ mình nên dọn đi chỗ khác, nhưng vừa nhìn thấy vali sẽ lập tức nhớ tới thời điểm cô và Ngọc Bạch Y đi du lịch; cô không dám nấu cơm ở nhà, sợ sẽ nhớ mùi vị của Ngọc Bạch Y; cô không dám mở tivi lên coi, sợ sẽ nhìn thấy <> và chương trình <<Tôi có được người>>, Ngọc Bạch Y vẫn còn trong đó, nhưng Ngọc Bạch Y đã không còn ở bên cạnh cô.
Mười ngày đầu tiên sau khi Ngọc Bạch Y rời đi, hầu như cô đều bất tỉnh, mỗi khi tỉnh dậy, đều không nhìn thấy Ngọc Bạch Y, cũng không có ai nắm tay cô, nói với cô, “Tiểu cô nương không ngoan ngoãn.”
Mỗi khi tỉnh dậy, cô đều mong muốn bản thân có thể ngủ vĩnh viễn trong bóng tối.
Nhưng mà không được.
Cô không thể làm như vậy.
Hắn không muốn nhìn thấy cô sống như vậy.
Diệp Đàn ngồi trong chòi nghỉ mát, giơ tay xoa nặn đầu phạm huy nhỏ, giọng nói cô rất bình thản, giống như cơn gió sớm thổi thật nhẹ nhàng, cô nhỏ giọng nói, “Dẫn đàn diệp đi chơi đi, nhớ phải quay về.”
Một tháng qua phạm huy nhỏ đều ở bên cạnh cô, một tấc cũng không rời.
Diệp Đàn cúi người cọ cổ phạm huy nhỏ, dặn dò nó, “Đi chơi đi, em giúp tôi giải buồn nhiều ngày rồi, đi chơi chút đi, một lát rồi quay lại.”
Cuối cùng phạm huy nhỏ gặm cổ đàn diệp đi chỗ khác, chẳng qua là chạy tới gần bên hồ chơi đùa, thỉnh thoảng lo lắng nên quay lại nhìn Diệp Đàn.
Diệp Đàn nhìn đằng xa, khẽ cười cười.
Không sao, cô và Ngọc Bạch Y không có tương lai, nhưng đã từng bước chung một đường, tất cả những gì hắn để lại, đều giúp cô vượt qua khoảng thời gian khó khăn nhất.
Diệp Đàn từ từ nhắm hai mắt lại, dựa vào cột trong chòi, sau đó cô nghe thấy tiếng nói trên đỉnh đầu, lạnh nhạt lại dịu dàng: “Chào em.”
Cô lập tức mở mắt ra.
Gương mặt của người đàn ông trước mặt thật quen thuộc, hắn nhìn cô, rất nghiêm túc và chân thành chào hỏi cô, trong giọng nói của hắn có chứa một chút vội vàng, lý trí Diệp Đàn đã sớm trở nên rõ ràng.
“Xin chào.” Hắn đang đứng ở thế giới này, dùng ánh mắt xinh đẹp chân thành nhất để nhìn cô, mỗi câu mỗi chữ đều chậm rãi, “Tôi là Ngọc Bạch Y.”
“Ngọc của ngọc bích, bạch của trắng, y của quần áo cũng là không hối hận.”
Hoàn chính văn.
HD: mình có vài điều muốn nói, 1 là truyện vẫn còn 4 ngoại truyện, 2 là ngoại truyện cũng khá hấp dẫn, 3 là tung bông vì truyện đã hoàn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT