Trong dịp lễ giáng sinh năm nay, rất nhiều người đăng ký ở lại trường, có lẽ chiếm đến hơn tám phần số học sinh Hogwart. Ở đâu Minh cũng thấy lũ nhóc bàn tán về sự kiện này một cách hào hứng và đầy chờ mong. Đám con gái đi lại trong hành lang cứ khúc khích cười và thì thầm với nhau, háo hức so đo nhận xét về những thứ mà bọn nó sẽ mặc vào đêm Giáng Sinh. Trái lại, với Minh, Ron và Harry đây quả là một cơn ác mộng. Nhưng khác với Ron và Harry, Minh không phải lo lắng là không có bạn nhảy. Với địa vị của Minh thì không thiếu các thiếu nữ phù thủy muốn trở thành bạn nhảy của nó, nhưng vấn đề là Minh đã có ba cô bạn gái, và nó lại không muốn mời ai cùng tham dự dạ hội cả. Bởi vì Minh biết người cùng nó tham dự lễ hội sẽ trở thành con tin trong vòng thi tiếp theo. Nhưng nếu không mời ai, vậy thì Minh đừng hòng sống yên thân với các nàng. Ôi trời ơi là trời…

Cuối cùng, sau khi suy nghĩ cẩn thận, chín chắn, Minh quyết định ngả bài. Nó hẹn Hermione, Pansy cùng Vương Minh Thy đến mật thất của Slytherin để nói chuyện.

Để vào được mật thất của Slytherin cũng thật đơn giản, Minh thu âm câu thần chú mở cửa mật thất vào một chiếc bút ghi âm nhỏ rồi giao cho ba cô bé mỗi người một cái, coi như là giao cho các nàng chìa khóa tiến vào gian phòng này. Bởi vậy, chiều hôm đó, bốn người gặp mặt trong mật thất của Slytherin, con gia tinh Dobby thì lượn lờ xung quanh chuẩn bị trà nước, bánh ngọt.

- Minh, có chuyện gì mà anh hẹn bọn em đến đây vậy? – Pansy hỏi.

- Có phải liên quan đến vũ hội không? – Hermione cũng nhanh nhảu.

Nghe đến vũ hội, cả ba cô nàng đều chăm chú nhìn về phía Minh, ánh mắt rực lửa, khiến thằng bé thấy chột dạ. Cuối cùng Minh thở dài, vung tay bố trí một cái kết giới cách âm rồi lấy quả trứng vàng từ trong túi áo ra. Sau đó nó phe phẩy đũa phép, một quả bóng nước to bằng vòng tay của Minh xuất hiện, bao vây lây quả trứng. Tiếp đó, Minh cho tay vào, tách đôi quả trứng ra. Một giọng ca líu lo lập tức lan truyền trong nước. Minh mỉm cười nói nói:

- Làm theo mình nhé!

Nói rồi, nó nhúng đầu vào trong nước, để ngập cả hai tai. Ba cô bé tuy có chút tò mò, nhưng cũng lập tức làm theo Minh. Khi cả bốn vừa nhúng đầu vào bên trong nước thì một bài đồng ca của những giọng hát kỳ lạ phát ra từ cái trứng bay vào tai của bọn nó:

“Tìm chúng tôi ở nơi nghe được tiếng chúng tôi

Chúng tôi không thể hát lên trên mặt đất

Và khi tìm kiếm, các bạn hãy cân nhắc điều này:

Chúng tôi lấy đi cái mà bạn sẽ nhớ ghê lắm

Một tiếng đồng hồ dài bạn sẽ phải tìm

Và phục hồi cái mà chúng tôi đã lấy

Nhưng nếu quá một tiếng đồng hồ - viễn cảnh sẽ đen tối

Quá trễ, nó sẽ mất, nó sẽ không trở lại.”

Tiếng hát kết thúc, và cả bốn đứa rụt đầu lại. Minh khẽ vẫy đũa phép, quả bóng nước rơi vào cái chậu nhỏ bên cạnh, còn quả trứng vàng lại trở về nguyên dạng. Hermione cau mày một chút rồi nói:

- Đó là âm thanh gì? Nó có ý nghĩa gì?

- Đó là tiếng hát của người cá – Pansy trả lời – còn ý nghĩa của nó… - cô bé nhìn về phía Minh

- Nó nói về nội dung của màn thi thứ hai – Minh mỉm cười trả lời, dùng ma pháp lau khô đầu của mấy cô bé, ánh mắt bí mật nhìn theo mấy giọt nước chảy từ mặt xuống cổ của các nàng. Chẹp chẹp, có vẻ táo đang chín thì phải…

- Minh…- tiếng Pansy vang lên đầy bất mãn đánh thức Minh khỏi giấc mộng đẹp.

- Ơ, cái gì?

- Nội dung phần thi thứ hai là gì? – Vương Minh Thy hỏi.

- Dựa theo lời bài hát, anh nghĩ bọn họ sẽ lấy mất một người quan trọng của anh, và người đó có khả năng sẽ là người xuất hiện cùng anh trong buổi tiệc Giáng Sinh, vì vậy anh không muốn mời các em cùng anh dự tiệc. Hơn nữa, anh thật tình yêu mến cả ba em, dù anh biết như thế có chút… ừ, có chút đào hoa (tác giả: Rứa mà có chút thì thế nào mới là nhiều… Minh (Rút đũa phép chỉ vào tác giả quát lớn): Avada Kedavra!!! - Thế giới trở nên yên tĩnh, Minh tiếp tục đi tán gái), nhưng anh thật tình yêu mến các em, bởi thế anh không muốn các em gặp nguy hiểm.

- Nhưng anh cũng phải có một người cùng dự tiệc chứ? – Pansy nói.

- Anh có một ý tưởng – khóe miệng Minh khẽ cong lên – nếu hai tuyển thủ cùng tham dự dạ tiệc, vậy bọn họ sẽ bắt ai làm con tin.

Kết quả là khi nghe tin Minh định mời Mirinda tham dự buổi lễ giáng sinh, hai cô nàng Hermione và Pansy nổi khùng lên, dùng cửu âm bạch cốt trảo cùng với quyền thuật Nghĩa Lĩnh nhảy vào đấm đá Minh một trận, khiến mặt hắn sưng vù như bị ong đốt, tóc tai lòa xòa, mũi thậm chí còn nhỏ vài giọt máu (ở một nơi tối tăm, tác giả nhe răng cười ke ke nói: “Đáng đời, dám dùng thần chú đoạt mạng đánh ta à, không biết tác giả là bất tử hay sao”). Cũng may Vương Minh Thy lập tức chạy lại. Biết nàng tính hiền lành, Minh đoán lần này nàng đến là để đỡ nó dậy. Nào ngờ, chỉ thấy Vương Minh Thy thở dài một câu: “Anh háo sắc!” rồi giơ chân đá mạnh vào ống đồng của Minh rồi cùng hai nàng còn lại đi ra ngoài, bỏ lại Minh nằm ôm chân trên mặt đất, nước mắt chảy ngược thở ngắn than dài…

Mấy phút sau, Minh ăn vạ cũng đủ rồi, thấy các nàng đều đi khỏi, nó cũng lồm cồm bò dậy, dùng đũa phép thanh lý những vết bẩn, vết bầm trên cơ thể, Minh sửa sang lại áo choàng rồi đi ra ngoài, tiến về phía nhà sinh hoạt chung của Slytherin.

Lúc này, trên đài quan sát thiên văn nhà Slytherin, một cô bé với mái tóc đen dài, mặc một bộ áo chùng đen đang ngồi trên ban công, hai chân buông thõng, ánh mắt nhìn xa xăm. Đúng lúc này, một âm thanh vang lên phá tan không gian yên tĩnh:

- Xin chào, Mirinda!

Cô bé quay lại, quả thật cô là một trong ba tuyển thủ của trường Dumstrang, Mirinda Maselova. Thấy Minh, Mirinda lạnh lùng nói:

- Có chuyện gì không?

- Không có gì. Chẳng qua là tớ muốn mời cậu cùng đến buổi lễ hội giáng sinh với tớ. – Minh cười nói.

Trong ánh mắt Mirinda khẽ xuất hiện sự chán ghét, rồi cô bé thở dài nói:

- Bởi vì cậu thắng…

- Không! Không! – Minh lập tức lên tiếng – Vụ cá cược chỉ là đùa vui thôi. Tớ thật lòng mời cậu, nếu cậu không thích cậu có thể từ chối. Không liên quan đến vụ cá cược.

- …

- Có vẻ câu trả lời là không nhỉ – Minh khẽ cười khổ, đưa tay lên xoa mũi – xin lỗi vì đã làm phiền!

Mirinda đột nhiên cảm thấy tên nhóc Slytherin này có vẻ thú vị. Từ khi nàng ra đời, ngoại trừ cha nàng, ai ai cũng xa lánh nàng, chẳng ai chủ động làm quen với nàng cả. Đơn giản vì nàng là con gái của nữ thần báo tử, là người luôn mang đến điềm xấu, sự xui xẻo. Đây là lần đầu tiên có người chủ động đến gần nàng. Thấy thế Mirinda mỉm cười nói:

- Cậu có vẻ thiếu tự tin nhỉ!

- Xin lỗi? – Minh vừa quay lưng đi, nghe thế thì ngạc nhiên quay lại hỏi.

- Tớ đã nói câu từ chối nào đâu – Mirinda nói.

- Cậu không từ chối? – Minh mừng rỡ hỏi.

- Tại sao phải từ chối chứ! – Mirinda mỉm cười, nụ cười của nàng khiến Minh ngẩn ngơ.

- Mirinda này – Minh cũng mỉm cười, nói – cậu cười lên trông rất xinh đẹp đấy.

Nói rồi nó cúi chào, quay lưng đi xuống, để lại Mirinda với đôi má ửng hồng xấu hổ cùng một cảm giác ấm áp dần dần xua tan đi lạnh giá trong tâm hồn nàng.

-----------

Những ngày tiếp theo thật náo nhiệt, với vô số các lời đồn đại rùm beng về buổi dạ vũ giáng sinh, như là cụ Dumbledore đã mua tám trăm thùng rượu mật ong của bà Rosemerta, hay đặt cọc Quái Tỷ Muội đến Hogwart biểu diễn… Thậm chí giáo sư Flitwick còn cho phép bọn nhỏ bày trò chơi trong giờ học của ông khi biết không thể nhồi nhét thêm gì vào đầu bọn chúng, hay như Minh quyết đoán miễn luôn mấy buổi Muggle học cho đám học sinh.

Krum vẫn tiếp tục bám theo Hermione, việc này làm Minh rất khó chịu, nhưng vì bọn chúng không quá tỏ ra thất lễ, nên Minh cũng không thể làm gì quá đáng được. Minh cảm thấy nó sắp bị Stress, nếu không phải ngày mai là ngày dạ vũ, Minh nhất định sẽ kiếm ai đó để nện cho một trận, ai đó như Crouch con chẳng hạn…

Vào buổi sáng ngày giáng sinh, có vẻ mọi người đều đã có đôi có cặp, Harry cặp cùng Ginny, đây là do Minh ở đằng sau giật dây. Mọi người đều cần ai đó đẩy một cái để có động lực hơn trong cuộc sống, và Minh rất sẵn lòng làm người đi đẩy. He he. Nó nhờ Hermione giả chữ của Ginny viết thư cho Harry, rồi lại tự mình giả chữ Harry viết thư cho Ginny, tuy rằng chữ nó và Hermione khá khác biệt với nguyên gốc, vậy mà hai tên nhóc kia vẫn không hề biết gì, cuối cùng lại kết thành một cặp mới vui chứ. Hermione đi cùng Neville Longbottom, Pansy đi cùng Malfoy, Vương Minh Thy đi cùng Tom Riddle, đây là do Minh nhờ hắn mời cô bé, chứ Tom chả khoái gì mấy buổi tiệc tùng thế này. Ron đi cùng cô nàng Ấn độ Pavarti sau khi thử mời Fleur thất bại. Cũng không khác gì lắm so với nguyên tác.

Cuối cùng thì cũng đến buổi tối, tuyết đã rơi dày trên mái tòa lâu đài và trên mặt đất. Những toa nhà di động của đoàn Beauxbatons màu xanh lơ nhợt nhạt trông giống như một trái bí rợ khổng lồ lạnh giá và đóng băng, nằm kế bên một ngôi nhà giống như làm bằng bánh gừng có trét kem là căn chòi của lão Hagrid . Trong lúc đó thì những ô cửa sổ ở mạn tàu của con tàu Durmstrang cũng nhòe đi vì băng và cột buồm thì trắng xóa sương giá. Bọn gia tinh ở dưới nhà bếp cố hết sức làm giỏi hơn bao giờ hết với hàng lọat món thịt hầm nóng hổi béo bùi và những cái bánh có nhân thơm ngon vô cùng.

Tiền sảnh cũng đầy nhóc học sinh, tất cả đều nhẩn nha quanh quẩn chờ đến lúc tám giờ, khi cánh cửa Đại sảnh đường được mở ra. Những người có bạn nhảy là người khác ký túc xá đang đi len lỏi qua đám đông để tìm gặp nhau. Từ phía xa, Minh đã nhìn thấy Mirinda với chiếc áo dài dạ hội màu đen để lộ ra đôi vai và cái cổ cao trắng ngần. Minh mỉm cười đi lại gần, chìa tay ra nói:

- Tiểu thư xinh đẹp, xin mời!

Mirinda khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng cầm lấy tay của Minh.

Đúng lúc này, cánh cửa gỗ sồi mở ra, Krum đi vào đại sảnh đường, cùng đi với nó là một cô gái xinh đẹp có mái tóc màu hạt dẻ, hình như là một học sinh nhà Hufflepuff.

Và rồi giọng nói của giáo sư Mc Gonagall vang lên:

- Xin mời các quán quân lên phía trên này.

Minh mỉm cười, cùng Mirinda rẽ đám người tiến lên. Tất cả mọi người đều tránh ra nhường đường cho bọn nó. Giáo sư McGonagall mặc một bộ áo váy carô chéo màu đỏ và đã cài một vòng hoa đại khái xấu xí quanh vành nón của bà. Bà bảo các quán quân và bạn nhảy hãy chờ bên ngoài cửa khi những người khác kéo vào bên trong Đại sảnh đường. Khi tất cả những học sinh đều đã ngồi đâu vô đấy, các quán quân và bạn nhảy sẽ diễu hành vào Đại sảnh đường theo nghi lễ. Fleur Delacour và Roger Davies đứng gần cửa ra vào nhất. Davies có vẻ như quá choáng váng với vận may được làm bạn nhảy của Fleur , đến nỗi anh chàng không làm sao rời mắt khỏi cô nàng quán quân được. Cerdic và Cho thì đứng rất gần Harry. Ginny xấu hổ nhìn xuống mũi hài của mình, còn Harry thì khẽ liếc Cho. Minh biết nó có tình cảm với cô nàng, tiếc là ra tay hơi chậm một chút. Krum thì nhìn Minh đầy giận dữ, tất nhiên, Minh bỏ qua nó.

Khi mọi người đã yên vị trong Đại sảnh đường, giáo sư McGonagall bảo các quán quân và bạn nhảy của mình sắp thành hàng đôi và đi theo bà. Tất cả làm theo và đám đông trong Đại sảnh đường vỗ tay hoan nghênh nhiệt liệt khi họ bước vào và bắt đầu đi về phía cái bàn tròn to đặt ngay ở phía đầu của Đại sảnh. Các vị giám khảo đang ngồi ở đó. Những bức tường của Đại sảnh hầu như được bao phủ hết bằng lớp sương giá màu bạc lóng lánh, với hàng trăm vòng hoa và bóng tròn trang trí giăng ngang trần nhà đã được phù phép thành một bầu trời đầy sao. Những dãy bàn của các nhà đã biến mất; thay vào đó là hàng trăm bàn nhỏ hơn, mỗi bàn có thể ngồi khoảng mười hai người, và bàn nào cũng được thắp lồng đèn.

Sau khi diễu hành xong, Minh và Mirinda ngồi xuống bên cạnh Fleur và Davies. Minh nhìn quanh một chút, đánh giá mọi người, và chột dạ khi có ba ánh mắt rực lửa “yêu thương” đang nhìn về phía nó. Minh khẽ lắc đầu, thở dài một chút.

- Làm sao vậy? – Mirinda hỏi.

- Không sao. – Minh mỉm cười – À, Mirinda này, nghe nói cha cậu cũng là một phù thủy vĩ đại đúng không.

Nhắc đến cha của mình, Mirinda đầy tự hào nói cho Minh biết, ở khu vực Baltic, người ta có thể không biết đến những phù thủy vĩ đại như Saradis Marcoff hay Levinin, nhưng không ai không biết đến thợ làm đũa Borhimir. Và đặc sắc nhất của Borhimir là mười cây đũa phép được đánh giá là tuyệt vời nhất, trong đó có một cây gọi là “Ranh Giới Mong Manh” có thể coi là đạt đến tỷ lệ cân bằng hoàn hảo nhất, chính là cây đũa phép trên tay của Mirinda.

Sau khi đồ ăn thức uống đã được thưởng thức, cụ Dumbledore đứng dậy và yêu cầu học sinh làm theo cụ. Và rồi với một cái vẫy đũa phép , cụ khiến cho tất cả những cái bàn bay lui về dọc theo các bức tường, chừa lại sàn Đại sảnh đường trống trải, và rồi cụ phù phép cho hóa ra một cái sân khấu được nâng cao lên ở sát bức tường phía bên phải của Đại sảnh. Trên sân khấu xuất hiện một bộ trống, nhiều cây đàn ghi-ta, một cây sáo, một cây đại hồ cầm, và một số kèn túi.

Ban nhạc Quái Tỷ Muội đang kéo cả đoàn đi lên sân khấu giữa tiếng vỗ tay chào đón nống nhiệt vang dội; các Quái Tỷ Muội đều tóc tai bờm xờm và mặc toàn những tấm áo chùng đen được xé cho te tua một cách nghệ thuật. Họ cầm nhạc cụ lên, và Minh bỗng nhận thấy các lồng đèn thắp trên các bàn từ đầu bữa tiệc đến giờ bỗng nhiên tắt ngóm.

Nó quay sang Mirinda, mỉm cười nói:

- Tiểu thư xinh đẹp, không biết kẻ hèn này có thể mời nàng một điệu nhảy được không.

Mirinda mỉm cười, đôi má hồng hồng vô cùng xinh đẹp, che miệng nói:

- Rất sẵn lòng, thưa quý ngài!

Lúc này, vẻ lạnh lùng băng giá, sự kiêu sa đều biến mất, chỉ còn lại một cô gái mới lớn cùng trái tim đang đập loạn nhịp trước mặt Minh. Minh nắm lấy tay của Mirinda, rồi cùng nàng tiến ra sàn nhảy.

Ra đến trung tâm, Minh đặt một tay của nó lên eo của Mirinda, còn tay kia thì bị nàng nắm chặt. Mirinda cũng tựa vào người Minh, và Minh có thể ngửi được mùi cơ thể của nàng, một mùi hương dịu nhẹ tươi mát xộc vào mũi Minh.

Minh không biết, lúc này, một tia khói đen vô hình bắt đầu lan tỏa từ cơ thể của Mirinda, chậm rãi thẩm thấu xuống đất, bắt đầu bao vây lấy Minh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play