Trên con đường nhỏ chạy vòng quanh ngọn núi Nùng trong Bách Thảo, một
thanh niên trẻ tuổi mặc bộ đồ thể thao màu xanh đậm đang chầm chậm chạy
vòng quanh. Cậu là Ngọc Minh, sinh viên năm cuối trường ĐH Văn Hóa Hà
Nội. Chạy được 3 vòng quanh công viên, Ngọc Minh leo lên núi Nùng, mang
tiếng là núi, nhưng đây chỉ là một ngọn đồi nhỏ ở trong công viên, không khí trong lành, mát mẻ. Ngọc Minh leo lên núi, bắt đầu luyện tập các
chiêu thức mới học được. Trong tủ sách ở nhà Ngọc Minh có rất nhiều “bí
kíp” võ công, từ Thiếu Lâm Đường Lang Quyền, Hầu quyền đến đao pháp Bình Định... Đối với những người bình thường, những bí kíp này thật sự là
chả có chút ích lợi nào cả, múa may cho đẹp mắt, nhưng đối với Minh thì
không như thế. Nhà cậu có 1 bộ sách nội công cổ bằng chữ Nho, đáng lẽ là đã bị mọt ăn hoặc thành đồ cổ rồi, nhưng may mắn mà Ngọc minh học Khoa
du lịch, môn Hán-Nôm là một môn học bắt buộc. Sau đó, một lần vô tình
dọn nhà, cậu tìm thấy quyển sách có ghi 4 chữ “Mạc Gia bí điển”. Thấy kỳ lạ, cậu giở xem 1 lần, chữ biết chữ không, cuối cùng cậu cũng hiểu được đại khái như thế này
“Mạc Gia bí điển là bộ sách ghi lại bí pháp luyện tập nội công của nhà
họ Mạc, do lưỡng quốc trạng nguyên Mạc Đĩnh Chi lúc đi sứ nhà Nguyên đã
được vua Nguyên Thành Tổ cho đi thăm quan thư viện hoàng gia, đọc được
các võ công bí điển mà vua Nguyên sưu tầm được, lúc về lại kết hợp với
võ công của Việt Nam mà thành. Về sau, Mạc Đăng Dung cũng dựa vào luyện
võ trong quyển sách này mà trở thành cao thủ, cướp được ngôi vua nhà Lê
lập nên nhà Mạc.”
Quyển sách có hai bộ, Mạc Gia bí điển ghi lại bí pháp nội công, còn một
quyển là Tiết Phu Công, ghi lại chiêu thức. Nhưng đáng tiếc là thời loạn lạc, không biết Tiết Phu Công đã thất lạc ở nơi nào rồi. Nhưng cũng lại may mắn, hiện tại là thời đại công nghệ thông tin, sách dạy chiêu thức
võ công bán đầy đường, upload đầy mạng. Bởi thế, Ngọc Minh dùng Mạc Gia
bí điển luyện nội công, dùng nội công đó ứng dụng vào chiêu thức của các môn phái, uy lực không phải là nhỏ.
Tuy vậy, do vì tự tìm hiểu, mày mò, mấy lần Ngọc Minh gặp nguy hiểm suýt tẩu hỏa nhập ma, cũng bởi vì võ công mà ra. Ai đời Dịch Cân Kinh của
thiếu Lâm mà đăng sai lệch hết cả, mới chỉ nhìn qua mà Ngọc Minh đã bị
khí huyết nghịch chuyển, hộc máu, nếu luyện chắc chắn thập tử vô sinh.
Luyện xong võ công, Ngọc Minh về ăn sáng rồi bắt xe buýt đi làm. Cậu
đang làm thêm cho một công ty làm game, sở thích cá nhân của cậu. Minh
vừa huýt sáo vừa bước lên chiếc xe buýt số 22 quen thuộc mà không biết
đây là chuyến xe sẽ thay đổi cuộc đời cậu
Ngọc Minh bước lên xe, đánh giá xung quanh 1 chút. Hôm nay xe hơi đông,
nhưng xung quanh chỗ của Minh chỉ có mấy người đáng để ý. Một ông già
gầy gò, trông hiền lành, chất phác, ôm 1 cái ba lô to đùng. Mấy cô bé
học sinh cấp ba xinh xắn, nhí nhảnh đang nói chuyện, bấm điện thoại lách chách. Hai thằng nhóc tầm 17, 18 đầu nhuộm vàng hoe, tai gắn khuyên,
trông cũng có chút chất chơi. Một tên thần kinh lên xe buýt còn đội mũ
đeo khẩu trang.
Xe chạy gần đến bến thì đột nhiên khựng lại, làm mọi người ngã chúi vào
nhau. Tên đội mũ thừa lúc này, nhanh tay giật lấy cái ba lô của ông già
rồi nhảy xuống xe. Ngọc Minh vì có luyện qua một ít võ công, lúc này
không mất thăng bằng, hoàn toàn thấy được hành vi của tên này, lập tức
đuổi theo, hô lên:
- Thằng kia, đứng lại
- mày muốn gì, thằng nhóc – tên đội mũ lưỡi trai gằn giọng
- Đưa cái ba lô đây, rồi cút đi – Ngọc Minh cười nói
- Mẹ, muốn chết hả mày – thằng móc túi tức giận chửi bới, nhặt gạch ném về phía Minh
Minh khẽ lắc người, né được gạch ném đến từ phía tên móc túi, xoay người đá trúng tay hắn. Tên này đau phải buông rơi ba lô. Minh thừa cơ nhặt
lấy, cười nói với hắn
- Thôi cút đi, tao chả báo công an đâu, kiếm việc gì tốt mà làm – rồi xoay lưng bước đi
Vừa xoay lưng, cậu va phải một người. Lập tức Minh cảm thấy đau nhói ở
bụng, xong đời, cậu nhủ thầm. Thì ra đồng bọn của tên vừa nãy từ đằng
sau lén đâm Minh một nhát. Ngọc Minh tức giận, nắm đấm đấm ra một phát
giữa thái dương tên đánh lén, khiến hắn gục xuống bất tỉnh, não chấn
động, nhẹ thì mất trí nhớ, nặng thì đi Châu Quỳ cũng có khả năng lắm.
Tên móc túi lúc này cũng nhặt 1 viên gạch, định phang vào người Minh,
nào ngờ, cậu chàng nén đau, lùi lại, dùng khuỷu tay đánh mạnh vào ngực
tên này, khiến hắn gục xuống ói ra một đống nước chua. Xử lý xong hai
tên côn đồ móc túi, Ngọc Minh thấy sức lực dần dần bỏ cậu mà đi, người
cứ nhẹ dần, nhẹ dần...
-----------
Ngọc Minh không biết mình mất ý thức bao lâu, cậu có cảm giác rất nhanh, chỉ mấy giây, nhưng cũng có vẻ như rất lâu, mấy chục năm cũng có thể...
- Xin chào, anh bạn trẻ - một âm thanh vang lên đánh thức Ngọc Minh lúc này còn đang trong trạng thái mơ hồ
Ngọc Minh nhìn quanh thì thấy ông già trên xe buýt đang mỉm cười nhìn
cậu, xung quanh không gian là vũ trụ bao la rộng lớn với muôn ngàn dải
thiên hà, muôn ngàn vì sao lấp lánh khắp nơi nơi
- Ông là ai, cháu đang ở đâu đây? – Ngọc Minh lễ phép hỏi, kính già yêu trẻ là điều cậu được bố mẹ dạy từ bé
- Đây tất nhiên là vũ trụ rồi, còn ông, người ta hay gọi ông là Thượng
đế, Sáng thủy Thần, tổ thần hay những từ ngữ tương tự như thế
- Ông là thần? – Ngọc Minh không tin vào điều mình vừa nghe thấy
- Ừ, ông là thần
- Vậy... chuyến xe buýt...?
- À, làm thần cũng buồn lắm, đôi khi ta tự cấp mình đi chơi giải sầu.
Hôm đó ta đặt vé máy bay đi Phú Quốc – Côn Đảo chơi, đang ra sân bay thì gặp chuyện – thần giải thích
- Hic, chết oan rồi – Ngọc Minh buồn rười rượi, cậu đúng là chết vô ích
mà, hai tên đó cho dù cậu không ra tay thì cũng không thoát được, ai đời đi trộm đồ của thần bao giờ
- Đừng buồn – ông thần vỗ vai Ngọc Minh nói – lần này cháu chết coi như là vì ta, ta sẽ cho cháu một cơ hội khác
- Cháu sẽ sống lại – Ngọc Minh sáng mắt lên
- Thực tế mà nói thì là cháu mượn xác hoàn hồn - ông thần nói
- Là seo?
- Ở thế giới cũ, thân xác của cháu đã chết trước mặt bao người rồi, ta
chỉ kịp nhanh tay vớt linh hồn và kí ức của cháu, để nó khỏi tan biến
mất mà thôi. Bởi vậy cháu có 2 lựa chọn , 1 là mượn xác người sắp chết
hồi sinh, 2 là sang một thế giới khác mà sống lại
- Uhm, khó nghĩ nhỉ. Thôi, thế giới này còn người nhà, cháu sống lại mà
không gặp được mọi người thì cũng khổ, để cháu sang thế giới khác đi ông
- Ok, cháu muốn đi đâu?
- Là sao?
- Là thế này, ta có thể đưa cháu đi đến các thế giới khác nhau, truyện,
phim, hoạt hình, vân vân và vân vân, chỉ có cháu không nghĩ được, không
có ta làm không được
- Cháu muốn đến thế giới của Harry Potter, cháu muốn vào Hogwart học. Trước đây cháu thích nhất là truyện đồng nhân Harry rồi
- Ha ha, hay lắm. Ta cũng hay đọc đồng nhân Harry Potter, bởi vì cháu và ta cùng sở thích, ta cho cháu lựa chọn mấy món quà
- Cháu muốn 1 cây đũa phép, 1 cái nhẫn chứa vật, mấy triệu Galleon, và giữ nguyên cái tên này
- Ha ha, hay đấy. ta đồng ý. Nhẫn chứa vật sẽ đeo trên cổ cháu, đũa phép cũng ở trong đó, Galleon trong ngân hàng, chìa khóa số 1009 ta sẽ đặt
trong nhẫn trữ vật. Ha ha, ta thật sự rất chờ mong cháu biểu hiện ở thế
giới phù thủy, ha ha.
- Vâng, cháu sẽ cố gắng. Cảm ơn ông.
- Không có gì. Chúc cháu vui vẻ trong 1 kiếp mới. – Vị thần nói, phất
tay một cái, Ngọc Minh liền biến mất. Ông thần lẩm bẩm nói một mình
“Thật là một đứa trẻ ngoan”
---------------------
Trại mồ côi St Peter, Luân Đôn
- Ôi, sơ Maria – một bà sơ già kêu lên – sơ có nghe thấy tiếng trẻ con khóc đâu đây không?
- Có, thưa sơ trưởng, có lẽ lại là một đứa trẻ nữa – người sơ trẻ tuổi nói
- Đi, đi tìm nó và mang nó vào, kẻo nó chết cóng mất – bà sơ già tốt bụng lo lắng
- Vâng, thưa sơ trưởng
Chỉ một lát sau, sơ Maria mang theo một cái nôi xinh xắn đi vào, trong
nôi là một bé trai người Châu Á, tóc đen, đang nằm mút tay
- Thật là một đứa bé xinh xắn. Nó tên gì nhỉ
- Minh Ngoc, thưa sơ trưởng – sơ Maria chỉ tay vào chữ Ngọc minh trên nôi
- Không phải đâu, sơ Maria, người Châu Á đọc tên là Ngoc Minh, đọc ngược với chúng ta – bà sơ già hiền lành nói
- Không sao đâu, con trai, chào mừng con đến với đại gia đình của chúng ta
---------------
Thời gian thấm thoắt trôi, Ngọc Minh bây giờ đã 7 tuổi. Cậu vừa mới lẻn
đến Hẻm Xéo, vào ngân hàng Gringotts lấy ra mấy ngàn Galleon, mua hết
sách vở dạy ma thuật, trong đó có cả mấy quyến sách cấm dạy phép thuật
hắc ám, tất cả đem đặt vào bên trong nhẫn. Mấy quyển sách hắc ám này
Ngọc Minh trả tiền gấp nhiều lần giá trị của quyền sách thật, mà mấy lần cũng suýt bị mấy lão phù thủy già chơi đểu, định giết người cướp tiền.
Nhưng dựa vào thân pháp nhanh nhẹn, kẻ địch vừa rút đũa phép ra hắn đã
nhanh chóng lao lên, một quyền, 1 đá, đánh gục kẻ thù khi hắn chưa kịp
dùng phép, hoặc nếu khoảng cánh hơi xa thì nhanh nhẹn né tránh rồi kéo
dần khoảng cách, hoặc dùng ám khí đánh vào tay cầm đũa của bọn chúng.
Nhờ vậy cậu luôn chuyển bại thành thắng, đem mấy lão phù thủy già hằn
học đánh cho mắt sưng mày tím, bắt buộc phải giảm giá cho Ngọc Minh. Cậu cũng dùng máy quay ghi lại hành vi xấu xa của bọn hắn, đe dọa nếu dám
trả thù cậu sẽ cho cả thế giới phù thủy biết chuyện này. Đám gian thương hận Minh cũng chả làm gì được, muốn buôn bán cần gì? Cần chữ tín, không có chữ tín, cho dù là ai cũng không thể làm ăn được. Bởi vậy, Ngọc Minh đối với đám gian thương này giống như ôn dịch, chỉ cần thấy hắn từ xa
là đóng cửa treo biển đi vắng... Ngọc Minh cũng mua một ít thảo dược,
một cái nồi thuốc về tập làm bùa phép. Sau đó là chuỗi ngày không yên
bình ở nhà thờ St Peter. Có đôi khi có ai đó quên mất gì đó, hay tự dưng mất đi một đoạn trí nhớ. Đó là do Ngọc Minh dùng thử ma pháp, sau đó
dùng lời nguyền quên lãng để xóa trí nhớ của mọi người. Dĩ nhiên là cậu
chỉ dùng những ma pháp nhẹ nhàng mà thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT