Ba năm hôn nhân, đối mặt với sự lạnh lùng của chồng mình, cho đến bây giờ cô chưa từng thể hiện sự yếu đuối. Nhưng khi người phụ nữ bên ngoài mang thai con của anh ta đến quậy phá, cũng là lần đầu tiên cô rơi nước mắt.
Ban đầu cô kinh ngạc nhìn anh ta, sau đó cô thẳng thắn, quật cường quay lưng đi!
Sau lưng nghe thấy giọng nói lạnh lùng, châm biếm của anh ta: “Hạ Vãn Tình, với thân phận con gái thị trưởng của cô, có bao nhiêu là nhà giàu muốn cầu thân, sao cô phải trói buộc tôi?”
Một giây khi cô ký vào giấy thỏa thuận ly hôn, cô tìm lại kiêu hãnh, nụ cười tươi tắn như ban đầu.
Cô nói: “Mạc Lăng Thiên, nếu yêu anh là một sai lầm, vậy tôi sẽ tự mình gách vác hậu quả của ba năm vừa qua. Từ nay về sau, anh không có tư cách lợi dụng tình yêu này mà tổn thương tôi nữa!”
Một tháng sau khi ly hôn.
Công tử giàu có nhà họ Kiều về nước, chỉ vừa nhìn thoáng qua tình hình, anh liền xuất hiện trong lúc cô chật vật nhất, lại còn đề cập đến hôn nhân.
Anh nói: “Gả cho tôi đi, chẳng những để cha mẹ yên tâm, mà còn có thể đả kích người đàn ông đã làm cô tổn thương!”
Anh nói: “Gả cho tôi, tôi cam đoan cả đời này sẽ không phản bội cô, bởi vì người con gái mà tôi yêu kia sẽ không bao giờ trở về nữa!”
Đối mặt với người đàn ông phong độ, vui vẻ hòa nhã, lại sâu không lường được này, cô chỉ còn lý trí.
Cô hỏi: “Không phải vì yêu, dĩ nhiên là có mưu đồ, điều kiện là gì?”
Đáp án rất đơn giản, nhưng tàn nhẫn: Chỉ vì cô là con gái của thị trưởng!
A, quả nhiên. Về phần thân thế của anh, thật sự là một người đàn ông không tồi. Việc này dễ như trở bàn tay, nếu không vì yêu, vậy thì hôn nhân quyền lực rồi sẽ kéo dài bao lâu? Nhưng nếu có tình yêu, rồi trò chơi này sẽ ra sao?
Cho nên cô bình tĩnh nhìn người đàn ông trước mặt này, bây giờ cô lựa chọn một cuộc hôn nhân không tình yêu!