So với Vãn Tình thì cha mẹ cô mới đúng là quả quyết đến mức nào.
Khi Kiều Tân Phàm cầm túi lớn túi nhỏ cùng Vãn Tình đến nhà họ Hạ, Hạ Chính Lãng không hề có vẻ gì là do dự hay giật mình cả, ông chỉ thoáng trầmngâm, rồi lập tức đồng ý yêu cầu của Kiều Tân Phàm.
“Có hơi vội vàng, nhưng hai người đã có duyên có phận như vậy thì cứ quyết định như vậy đi.”
Vãn Tình nhìn người cha tuy rằng uy nghiêm nhưng vẻ mặt ông lại tràn đầy yêu thương, cô không khỏi mỉm cười.
“Con cảm ơn cha!”
Vãn Tình bước đến ôm cổ Ha Chính Lãng như trước đây, tặng ông một cái ômngọt ngào. Tuy rằng cha cô uy nghiêm, tuy rằng chính bản thân ông cũngcó tính toán trong cuộc hôn nhân này. Nhưng những gì ông thể hiện vẫnkhiến cho Vãn Tình cảm động, trong trí nhớ của cô, sự ấm áp của cha thật sự quá xa vời.
“Ha ha, Tiểu Tình à, cuộc sống vợ chồng về sau là do bản thân mình nắm chắc. Cha yên tâm với những gì Tân Phàm đã làm cho con, con phải quý trọng!”
Được Vãn Tình ôm như vậy, Hạ ChínhLãng cũng lộ ra tình thương và sự hiền hòa của người cha. Nhưng Cát MiXảo ở bên cạnh ho lên một tiếng, Vãn Tình vội vàng buông cha ra, sau đócô thấy vẻ mặt hơi mất hứng của mẹ, vội vàng chạy tới lấy lòng.
“Cũng rất cảm ơn mẹ đã chỉ dẫn con.”
Đúng vậy, bất luận thế nào thì lời bà nói đều là vì tốt cho cô, mặc dù có khi không đúng lúc.
“Được rồi, tốt lắm, cầm đồ đạc lên lầu đi. Tuy rằng tiệc đính hôn không quantrọng như hôn lễ, nhưng vẫn phải làm cho tốt. Con để Tân Phàm cũng vềnghỉ ngơi sớm một chút.”
Cát Mi Xảo mỉm cười, ngầm đồng ý địa vịcủa Kiều Tân Phàm. Đương nhiên Vãn Tình không biết rằng vẻ mặt khi KiềuTân Phàm tìm cô ban chiều vội vàng, lo lắng đến mức nào, đến nỗi khiếnhai ông bà Hạ đều cho rằng Kiều Tân Phàm thật sự yêu thương Vãn Tình.
Vãn Tình đứng nhìn Kiều Tân Phàm vừa buông túi to túi nhỏ xuống, rồi đứngcạnh bàn trang điểm đánh giá phòng của cô. Ánh mắt kia của anh nhẹnhàng, khiến cho người ta cảm giác được sự tao nhã nổi bật của anh. VãnTình không hỏi hơi mất tự nhiên.
“Này, anh chờ tôi một lát, tôi đi lấy cho anh ly nước.”
Vãn Tình cảm giác hơi xấu hổ và ngượng ngùng khi Kiều Tân Phàm đánh giá phòng ngủ của mình, cô vội vàng lấy cớ đi ra ngoài,.
“Ừ!”
Kiều Tân Phàm mỉm cười nhìn bóng dáng Vãn Tình vội vàng chạy đi, ánh mắt anh hơi gợn sóng, ngay cả chính anh cũng không hề nhận ra sự vui vẻ của anh tự nhiên đến nhường nào.
Khi xuống lầu, Vãn Tình gặp Cát Mi Xảo, cô thoáng kinh ngạc.
“Tiểu Tình, con nói cho mẹ biết, con và Kiều Tân Phàm rất hòa hợp, gần đây không có cãi nhau sao?”
Mẹ cô rất tỉnh táo và thông minh, Vãn Tình vừa nghe xong thì sửng sốt, côhơi chột dạ, sự trốn tránh trong mắt đã bị bà phát giác.
“Mẹ thấy dáng vẻ cậu ta đến ban nãy rất là sốt ruột, thoạt nhìn quả thật là có ý với con. Một người đàn ông như vậy rất hiếm thấy, con không nên chỉ longhĩ cho cảm xúc phụ nữ của mình, lúc nên dịu dàng thì cũng phải hết sức mà dịu dàng, hiểu chưa?”
Vãn Tình nghe xong, cô giật mình, cô bình tĩnh lại một chút, vội vàng gật đầu, cô cũng hiểu được lời mẹ cô nói.
Cô thật sự có thể khiến cho một người đàn ông như Kiều Tân Phàm sốt ruột mà gấp gáp sao? Anh thật sự có ý với cô sao?
Sự dịu dàng này là dối trá vì lợi ích, vẫn là giả vờ hay là thật sự có chút thật tình với cô?
Cô đang cầm cái ly, vừa nhìn thấy Kiều Tân Phàm, cô mở thật to mắt tìm tòi nghiên cứu.
Nhưng khi ánh mắt dịu dàng kia của anh quay lại nhìn cô, Vãn Tình lại vộivàng trốn tránh. Cảm giác như thế này quá xa lạ, khiến cho cô khẩntrương, trong tích tắc Vãn Tình cảm thấy cả người cô đều rất gượng gạo.
“Vãn Tình, ngày mai chúng ta đi đăng ký kêt hôn đi.”
Anh dịu dàng như vậy, mỗi lời nói ra đều rất kinh người, khiến Vãn Tìnhcàng hiểu lầm anh có ý với cô. Nếu không thì sao anh phải vội vàng nhưvậy?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT