Lời bà Kiều nói không chỉ khiến Vãn Tình giật mình mà Kiều Tân Phàm cũng kinh ngạc ra mặt. Tin tức Lai Tuyết sắp đính hôn thật sự là quá đột ngột.
“Đính hôn?”
Kiều Tân Phàm tất nhiên cũng nghĩ ra Lai Tuyết sẽ đính hôn với ai rồi, nếu không thì cô ta sẽ không vui vẻ như thế. Ngoài Mạc Lăng Thiên ra thì còn ai có thể khiến cô ta vui như thế đâu.
“Đúng thế, Lăng Thiên đã cầu hôn với tôi rồi, anh ấy đã hứa sẽ chăm sóc tôi cả đời.”
Lai Tuyết vui vẻ trả lời như thế hoàn toàn không phải là muốn chia sẻ niềm vui với Kiều Tân Phàm và Vãn Tình, mà rõ ràng là đang khoe khoang. Câu trả lời của cô ta rất chân thành, không hề có ẩn ý gì cả, chỉ là cô ta vẫn luôn nhìn Vãn Tình.
Vãn Tình cũng không quan tâm đến sự vui vẻ của Lai Tuyết mà lại cau mày vì sự lựa chọn của Mạc Lăng Thiên. Anh ta rốt cuộc là vẫn chọn Lai Tuyết, chỉ là bởi vì cô ta mang thai rồi sao? Hai là bởi vì những lời mà hôm qua cô nói ~ Vãn Tình không muốn nghĩ tiếp nữa.
“Thưa bà nội, có vẻ là anh hai và chị dâu không được vui lắm với chuyện cháu đính hôn ạ.”
Lai Tuyết không hề làm nũng, mà khi nhìn thấy vẻ mặt của Kiều Tân Phàm và Vãn Tình, cô ta lại nói thầm bên tai bà Kiều như thế. Bà nghe thấy thì lại nghiêm túc nói:
“Những lời chúc tụng vô nghĩa nghe rồi thì cũng vô dụng thôi. Tự cháu phải sống tốt cùng Mạc Lăng Thiên, đừng khiến bà nội thất vọng nữa.”
Lai Tuyết nghe xong, cô ta hơi im lặng, rồi lại nhẹ nhàng đáp:
“Bà nội yên tâm, cháu và Lăng Thiên sẽ hạnh phúc ạ.”
Nụ cười của Lai Tuyết lại đầy vẻ tự tin như trước. Bên cạnh, Lai Phượng Nghi cũng mỉm cười hài lòng.
“Ở đây cũng không có việc của cháu nữa, cháu về chuẩn bị chuyện đính hôn với Lăng Thiên đi.”
Lai Tuyết gật đầu, thoáng nhìn đồng hồ rồi vui vẻ nói:
“Dạ, lát nữa Lăng Thiên sẽ đến đón cháu, chúng cháu sẽ cùng nhau về chuẩn bị ạ.”
Vãn Tình nhìn thấy sự vui vẻ của Lai Tuyết, trong lòng cô lại có cảm giác không nói nên lời. Nếu như Mạc Lăng Thiên cưới Lai Tuyết vì trách nhiệm thì cô không có gì để nói cả. Thế nhưng theo những gì cô biết về anh ta thì có thể tha thứ cho Lai Tuyết chỉ e không chỉ đơn giản là vì trách nhiệm.
Quả nhiên, khi Mạc Lăng Thiên đến phòng bệnh, Vãn Tình không nhịn được liếc nhìn anh ta.
Dường như một đêm không gặp mà Mạc Lăng Thiên đã già đi rất nhiều, chiếc cằm lúc nào cũng nhẵn nhụi gọn gàng thì giờ đây lại chẳng them cạo râu đi. Tuy rằng vẫn âu phục giày tây, vẫn tuấn tú như thế, nhưng cả người dường như thiếu đi sức sống và sự linh hoạt. Khuôn mặt lạnh lùng của anh ta cũng thêm âm u hơn.
“Lăng Thiên, anh đến rồi.”
Lai Tuyết vui vẻ chạy đến. Ánh mắt Vãn Tình lướt qua Mạc Lăng Thiên trong một tích tắc mà thôi, bởi vì cô nhận ra ánh mắt của Kiều Tân Phàm đang nhìn cô. Vãn Tình nghĩ đến lời thì thầm tối hôm qua của anh, cô không khỏi dời sự chú ý, thấy trong chén của anh trống không, cô ân cần gắp thức ăn cho anh.
Kiều Tân Phàm cười nhạt, rồi nghiêm túc ăn. Vãn Tình thấy anh vui vẻ thì cũng không khỏi mỉm cười, đồng thời cũng không nhìn Mạc Lăng Thiên một lần nào nữa.
“Chúng cháu đi trước ạ.”
Giọng Mạc Lăng Thiên rất trầm, lại thoáng hơi mệt mỏi như thể cả đêm không ngủ vậy. Khi Vãn Tình xoay lại thì chỉ nhìn thấy bóng dáng cao lớn của anh ta dắt Lai Tuyết nhanh chóng bước đi.
“Các cháu từ từ ăn, bà nội đi tản bộ đã.”
Bà Kiều hài lòng nhìn Vãn Tình và Kiều Tân Phàm ăn sáng, bà cũng đứng dậy ra ngoài.Thấy vậy, Lai Phượng Nghi cũng đi theo.
Trong phòng chỉ còn lại Kiều Tân Phàm và Vãn Tình. Vãn Tình đang thích thú ăn mì cay Tứ Xuyên thì lại nghe thấy Kiều Tân Phàm ẩn ý nói:
“Mạc Lăng Thiên thật sự thay đổi rồi!”
Vãn Tình ngẩng đầu nhìn ánh mắt thoáng ưu tư của Kiều Tân Phàm, cô không khỏi phản bác:
“Aanh ta thay đổi hay không chẳng liên quan gì đến em cả, ăn nhanh lên nào.”
Vãn Tình múc một muỗng cay cua đậu hũ đưa lên miệng Kiều Tân Phàm. Ăn xong, anh đưa tay lên xoa mặt Vãn Tình, nói bằng giọng thản nhiên mà chân thành:
“Anh sợ anh ta sẽ cướp mất Hạ Vãn Tình của anh.”
Vãn Tình ngẩn ra, thấy ánh mắt chân thành của Kiều Tân Phàm, lòng cô cảm thấy ấm áp, rồi cô cũng cười nói:
“Từ khi nào mà Kiều Tân Phàm cũng trở nên không tự tin vậy.”
Kiều Tân Phàm nghe xong, anh mỉm cười càng thêm dịu dàng, rồi không nói gì nữa mà chỉ hôn lên trán cô.
“Có thể là khi thật lòng thích một người thì sẽ lo được lo mất.”
Vãn Tình đang chuẩn bị ăn thì cũng dừng lại, nhìn ánh mắt sáng ngời của Kiều tân Phàm, cô hơi đỏ mặt, cười khẽ rồi nói:
“Anh yên tâm đi, bây giờ trong lòng Hạ Vãn Tình chỉ có một mình Kiều Tân Phàm thôi.”
Kiều Tân Phàm bật cười, bữa sáng này lại càng thêm thoải mái. Kiều Tân Phàm không hề nói lời ngọt ngào, nhưng đã khiến Vãn Tình hiểu rằng trong lòng anh, vị trí của cô cũng quan trọng như vị trí của anh trong lòng cô vậy.
Hai người dùng bữa xong thì cửa phòng bệnh đột nhiên lại bị mở ra. Vãn Tình hơi giật mình, cô gái vừa bước vào là Kiều Minh Kiều, cô bé để mái tóc xoăn yêu kiều, đeo kính râm to bản che cả khuôn mặt, hùng dũng bước vào.
“Minh Kiều ~”
Vãn Tình hơi ngạc nhiên nhìn Kiều Minh Kiều. Cô bé tháo kính mát xuống gật đầu với cô rồi hỏi Kiều Tân Phàm:
“Anh hai, anh có sao không?”
Kiều Tân Phàm thấy Kiều Minh Kiều đến, anh cũng hơi bất ngờ, rồi lại thoáng trách móc:
“Anh không sao cả, không phải em đang quay phim sao? Lại lén chạy đến đây à?”
Kiều Minh Kiều cũng không quan tâm Kiều Tân Phàm trách móc, mà thấy anh không sao rồi nên thở phào nói:
“Bị tai nạn mà cũng không cho em biết. Nếu như không phải bây giờ tin tức trên mạng nhanh như gió thì em còn tưởng là mình hoa mắt rồi. Tên Đường Quân đó trước đây còn từng theo đuổi một diễn viên nho nhỏ trong đoàn phim của bọn em. Chẳng phải là người tốt lành gì, bây giờ thì đụng phải đinh cứng rồi nhé, dám đụng đến anh hai.”
“Đều nhờ có chị dâu, nếu không thì đã phải để cho tên khốn đó lộng hành rồi. Dù sao thì em cũng thấy rất kì lạ, anh nằm trên giường bệnh mà làm sao lại có thể ba đầu sáu tay như thế, cả phóng viện mà cũng sắp xếp đúng lúc như vậy?”
Kiều Minh Kiều tò mò ra mặt hệt như một đứa bé. Vãn Tình nghe xong thì không khỏi quay sang nhìn Kiều Tân Phàm, quả thật là cô cũng không chú ý đến những việc này cũng là Kiều Tân Phàm đã sớm sắp xếp cả rồi sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT