Đây là một vụ lộn xộn hiếm thấy của những người nhà giàu, nên tự nhiên sẽkhiến cho mọi người chú ý. Ngay cả các cậu ấm trẻ tuổi bất cần đời nàycũng phải tò mò.
Một là nhà họ Kiều gia thế đáng nể, luôn rất ít có những tin lộn xộn.
Hai là điệu bộ ra lệnh của bà Kiều, chuyện bà ấy cố chấp muốn ngăn cản,khiến cho người ta cảm thấy lộn xộn không tưởng tượng nổi.
Nhưnghiển nhiên là đương sự cũng không hy vọng chuyện này bị xé ra to, khingười phụ nữ bên cạnh bà Kiều nói xong, bà Kiều đã mở miệng:
“Các vị, thật sự xin lỗi, tiệc đính hôn hôm nay tạm thời dừng lại, có chỗ nào thất lễ mong quý vị thông cảm.”
Bà Kiều nói như vậy chính là ra lệnh đuổi khách, nhưng đây là những ngườimà Kiều Tân Phàm thành tâm mời, làm sao nói đi là đi được.
“Đây là lựa chọn cá nhân của cháu, bà nội sao phải ra sức phản đối?”
Giọng Kiều Tân Phàm như một dòng nước lạnh lẽo, tạo một cảm giác không thểxâm phạm. Giờ phút này trên mặt anh không hề có dáng vẻ muốn thỏa hiệpvới sự ngăn cản của bà Kiều, điều này hiển nhiên đã chọc giận bà ấy.
“Tân Phàm, chẳng lẽ con phải để cho mọi người nhìn thấy hết việc riêng củanhà họ Kiều hay sao? Con làm như vậy thật sự đã khiến bà thất vọng rồi.Nếu con còn muốn để lại mặt mũi cho nhà họ Kiều, cô Hạ và ông bà thịtrưởng Hạ thì con không được tùy hứng như vậy!”
Bà Kiều nói xong, quả nhiên vẫn thấy vẻ lạnh lùng không khuất phục trên mặt Kiều Tân Phàm buông lỏng xuống.
“Các vị, thật xin lỗi, xin mời các vị về trước, ngày khác tôi sẽ giải thích sau.”
Kiều Tân Phàm như thế, tất nhiên là mọi người hiểu rõ, tò mò chuyện lộn xộncủa người khác cũng không thể không nể mặt chủ nhà. Nhưng dù nhà họ Kiều cố ý giấu diếm thì cũng không thể qua mặt được người khác, có người đãsớm nhận ra người phụ nữ bên cạnh bà Kiều.
“Đây chẳng phải là cô gái từng có tin đồn với ông Kiều sao? Nghe nói là mối tình đầu của ông ta”
Một câu này không phải ai cũng nghe hiểu, cũng không phải mọi người đều biết, nhưng Vãn Tình vừa nghe thì cũng đã đoán ra được.
Người phụ nữ vừa mở miệng nói không ai khác chính là Lai Phượng Nghi, mẹ của Lai Tuyết.
Mái tóc Lai Phượng Nghi đen nhánh uốn xoăn vén sau tai, cái trán đầy đặn,hai hàng lông mày như ánh trăng, đôi mắt thon gọn, sống mũi cao, khuônmặt trái xoan, bộ sườn xám màu vàng kim ôm vừa vặn lấy cơ thể, lộ radáng vẻ thướt tha của người phụ nữ trung niên.
Nhìn đôi mắt tuynhỏ nhưng mê người của bà ấy ang đầy vẻ u buồn mà quyến rũ, lại đang áynáy nhìn Kiều Tân Phàm, còn anh đã sớm nhìn đi chỗ khác.
LaiPhượng Nghi vừa nói ra câu này, Vãn Tình còn chưa kịp đoán ra vì sao lại có thể khiến Kiều Tân Phàm tức giận đến vậy thì đã thấy khuôn mặt củangười đàn ông bên cạnh bà Kiều đã biến sắc.
“Phượng Nghi, chuyện này không phải là lỗi của em.”
Dù là một người không biết gì về chuyện trước kia, nhưng cũng lập tức hiểu ra sự che chở của Kiều Qúy Vân dành cho Lai Phượng Nghi. Còn Vãn Tìnhcũng đã biết vì sao hôm ấy Lai Tuyết lại đi cùng Kiều Qúy Vân, càng hiểu được vì sao ba năm sau khi Lai Tuyết gặp lại cô, cô ta lại mạnh mẽ,kiêu ngạo đến thế. Thì ra là cô ta đã sớm không phải là một Lai Tuyếtdựa vào mẹ một tay nuôi lớn của ngày xưa, cô ta đã có một gia cảnh vữngvàng như thế rồi.
Bỗng nhiên lời Kiều Tân Phàm từng nói quanh quẩn trong tai cô: Cũng không phải là hận thù, mà là chưa bao giờ ưa.
“Tân Phàm, cho dù con hận dì thì cũng không nên lấy hôn nhân của bản thân ra đánh cược để chọc tức cha của con. Nếu con không nhận dì, con hận dì,dì không có gì để nói cả, nhưng sao lại có thể mang hạnh phúc của chínhmình ra để khiến cha con khổ sở?”
Lai Phượng Nghi không để ý đếnsự quan tâm của Kiều Qúy Vân, ánh mắt lo lắng cùng lời nói thấm thía của bà ấy có vẻ như rất chân thành. Vãn Tình nhớ rõ rằng Lai Tuyết từng nói mẹ cô ta là người phụ nữ dịu dàng, hiểu chuyện nhất trên thế giới này.Lúc này đây quả nhiên không hề sai.
Nhưng theo Vãn Tình thấy thìLai Phượng Nghi như vậy lại là kẻ khiến người khác chán ghét. Cô đã đạikhái hiểu được nội tình sau khi gắn từng sự việc lại.
Kiều TânPhàm là vì tức giận cha mình ở cùng với Lai Phượng Nghi, cho nên mới cố ý lấy một cô gái từng ly hôn như cô, đơn giản là để gây khó dễ cho LaiPhượng Nghi sao?
Nghĩ đến đây, Vãn Tình không nhịn được rút taylại, nhưng Kiều Tân Phàm không cho cô cơ hội bỏ chạy, mà càng nắm chặthơn, chặt đến phát đau, đến mức lòng cô cũng phải tức giận.
KiềuTân Phàm có ý gì? Rõ ràng là một trò chơi lừa mình dối người, vì sao lại còn muốn tỏ ra thâm tình? Chẳng lẽ anh không biết lấy cô là khiến côđau khổ sao? Như vậy kế hoạch trả thù của anh mới có thể thành công sao?
“Mẹ, cha là thật lòng yêu mẹ, đây không phải là lỗi của mẹ. Là anh ta~ biếtrõ rằng hôm nay con gả cho Mạc Lăng Thiên, mà vẫn cố ý lựa chọn đính hôn vào hôm nay!”
Lai Tuyết cất giọng, rốt cuộc Vãn Tình cũng chú ýđến gương mặt bất mãn của cô ta. Hiển nhiên là trước đây cô ta cũngkhông quen Kiều Tân Phàm, mà lần đối mặt với anh này giống như là gặp kẻ địch, rất là không vui vẻ gì.
Đây là một vở kịch hài sao? VãnTình xem như hiểu được vì sao Kiều Tân Phàm lại chậm chạp không nói ranguyên nhân, cô cũng hiểu được vì sao Kiều Tân Phàm lại lựa chọn cùngngày đính hôn, anh xem cô là một quân vờ trong trò chơi trả thù của anhsao? Anh để tôn nghiêm của cô ở đâu?
“Tân Phàm, con không cần mặt mũi thì nhà họ Hạ vẫn cần. Con làm như vậy là xem thường thị trưởng.Đừng trách bà nội không cảnh tỉnh con, mau xin lỗi thị trưởng Hạ, bằngkhông ta tuyệt đối không tha cho con.”
Bà Kiều quả nhiên khôngcho phép cuộc hôn nhân như thế này, bà phản đối mãnh liệt đến thế khôngvì lý do gì khác, mà chính là vì cô từng có một đời chồng, hơn nữa lạicòn là vợ trước của Mạc Lăng Thiên.
Tất cả ngọn nguồn nằm ở chỗ này.
Khi ánh mắt Vãn Tình đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Mạc Lăng Thiên, côxem thường, phẫn nộ trong lòng đã tích tụ đến cực điểm, cô cố gắng khiến cho bản thân không sợ hãi, nhưng cả người cô lại vì thế mà run rẩy.
“Kiều Tân Phàm, anh buông ra.”
Vãn Tình cúi đầu ra lệnh, giọng cô đã bắt đầu run rẩy, cô không còn có thểkiềm chế được nữa. Kiều Tân Phàm dựa vò cái gì mà sau khi tổn thươnglòng tự tôn của cô mà vẫn còn nắm chặt lấy cô, khiến cho cô không thểchạy trốn. Anh ta còn tỏ ra thật lòng, anh không biết rằng biểu diễn như thế này quá giả tạo hay sao?
Nhưng dường như Kiều Tân Phàm không nghe thấy mệnh lệnh của cô, vẫn nắm chặt lấy tay cô như cũ. Ánh mắt anh tàn khốc nhìn chằm chằm Lai Phượng Nghi, nói:
“Tôi vĩnh viễn không bao giờ chấp nhận một người đàn bà đã hại chết mẹ tôi!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT