Đến khi hắn tới gần, cô dựa đầu vào ngực rắn chắc của hắn. Thở dài.
“....”
hắn đứng yên cho cô dựa. Hắn biết cô hiện tại rất phiền lòng. Mà không biết lý do vì sao. Như vô thức tay cứng ngắt đưa lên ôm chặt cô.
Cô nằm yên trong vòng tay của hắn, không nói gì, im lặng lâm vào trầm tư.
Cô thích sự độc chiếm, cô chỉ thích mỗi mình Lạc Gia gọi cô, Lạc Gia chỉ có thể cho cô đến gần. Nhưng điều này có tồn tại mãi không. Lạc Gia ngốc nhưng chưa chắc con của hắn đã ngốc, với người hai mươi lăm tuổi như hắn thì yêu đương sinh con là chuyện bình thường. Nhưng xuất thân của Lạc Gia không nhỏ nên sinh con đẻ cái càng sớm càng tốt...
Lạc Gia tiếp nhận nổi sao, hắn không làm được. Hắn ngây thơ, trẻ con lại ngốc nghếch. Chuyện này hắn không làm được.
Nhưng nếu như hắn gặp được người làm hắn động tâm thì sao!!!
Cô sẽ rời xa hắn....
Nhưng cô sẽ không cho hắn có cơ hội động tâm! Sẽ không!
“Lạc Gia, cậu là của tôi” cô vô thức nói.
Lạc Gia nghiêng đầu không hiểu.
Chân mày cậu nhíu chặt. Đình Đình mới là của Lạc Gia chứ.
Kể từ hôm đó. Hai người sinh hoạt bình thường, nhưng chỉ có điều Lạc Gia có vẻ thông minh hơn. Trồng cây cảnh rất nhanh lại thuần thục. Gần sát đến ngày sinh nhật của hắn. Cô tự tay mình ngứt bông hoa cô yêu thích nhất, kết hợp với tinh dầu làm túi thơm bỏ vào trong gấu bông tặng hắn.
Lạc Gia vui vẻ nhận lấy.
--- --- đường phân cách---- -----
Ánh nắng rạo rực chiếu xuyên qua cửa sổ. Cô khó chịu ngồi dậy.
Hôm nay là một ngày đáng ghét. Ông trời biết Bà Mạnh đến cho nên để ánh nắng gay gắt làm thủng lốp xe bà cũng nên.
Lạc Gia như cảm nhận được áp lực. Ngồi bật dậy, trên trán còn lấm tấm mồ hôi. Bổ nhào vào người cô. Hốt hoảng kêu:
“Mẹ“..
Cô ngạc nhiên nhìn. Sao Lạc Gia lại như thế này, chẳng lẽ cậu cảm nhận được hôm nay có vấn đề.
Chẳng lẽ điều Cao Bá nói đều là sự thật!!
“Không sao, không sao, có Đình Đình đây rồi” cô vỗ vỗ mặt cậu ta trấn an.
Lạc Gia vẫn run sợ đứng sau người cô.
“Lạc Gia ngoan,không có chuyện gì”
Đình Đình vỗ đầu hắn.
Đột nhiên Lạc Gia cúi đầu, núp sau lưng cô. Tiếng Cao Bá vọng vào:
“Đình Đình, cô chuẩn bị đi, bà chủ sắp đến”
“Tôi biết rồi” cô lạnh nhạt trả lời rồi xoay người đối diện với Lạc Gia.
“Lạc Gia có thương Đình Đình không?”
“Mẹ...“.Cậu nói là có.
“Vậy đi vào thay quần áo đẹp, rồi mạnh mẽ đi ra ngoài chứng tỏ cậu đủ khả năng bảo vệ Đình Đình, được chứ”
Đình Đình thần sắc nghiêm túc nói
Lạc Gia suy ngẫm hồi lâu, tiêu hóa hết lời nói của cô.
Lạc Gia rất thương Đình Đình!
Lạc Gia muốn ở bên Đình Đình!
Lạc Gia muốn Đình Đình cười với Lạc Gia!
Lạc Gia bảo vệ Đình Đình!
Đúng, chính là ý như vậy. Lạc Gia nghiêm túc gọi.
“Mẹ...”
Cô mỉm cười, hắn đã đồng ý rồi.
Tại phòng khách, Lạc Gia và Đình Đình hai người ngồi nghiêm chỉnh trên ghế đón khách.
“Cạch” tiếng mở cửa đi vào.
Bà Mạnh thân một trong phục đỏ, bên ngoài khoác thêm một lớp áo bông màu trắng, tóc màu nâu vàng hoe được búi lên cao, làn da trắng nõn kết hợp với đôi mắt phượng. Nhìn đã đủ biết bà cao qúy đến cỡ nào. Cô định đứng dậy chào hỏi thì nhìn thấy người đằng sau. Một thân trang phục ôm sát. Mái tóc thả bồng bềnh, dáng người rất chuẩn, khuôn mặt lại được trang điểm kĩ xảo xinh đẹp vừa ngây thơ lại vừa kiêu hãnh. Nhưng khuôn mặt này rất quen thuộc với cô.
Làm cô bất ngờ hơn nữa là cô không ngờ rằng, người sẽ sống chúng với Lạc Gia lại người đó, em gái cô. Phạm Hương!!!!!
Cô đứng hóa đá tại chỗ.
Lạc Gia thấy cô như vậy, nắm chặt tay cô sợ hãi.
Cô hoàn hồn lại. Đi đến trước mặt Bà Mạnh,
“Chào bà, tôi là Đình Đình, được xem như là bảo mẫu của cậu chủ”
Bà Mạnh liếc nhìn cô một cái. Lạnh lùng không nói,đến ghế ngồi xuống.
“Chị” Phạm Hương kinh ngạc kêu lên. Cô chỉ lạnh nhạt “ừ” rồi nói.
“Mời ngồi”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT