Thể loại: hiện đại, sủng nặng, có tí sến, nói chung là chỉ là bộ truyện dài đơn giản xoay quanh những rắc rối tình cảm ^^ Số chương: 21 chương + 3 ngoại truyện
"Nếu anh là mây thì em nguyện làm bầu trời, nếu anh là cây thì em chắc chắn sẽ là chậu."
Câu nói ấy đã thu hút hai người xa lạ gặp nhau. Họ tìm thấy nhau, tìm thấy sự ấm áp giữa hai nỗi cô đơn. Một sự ấm áp không một ai có thể diễn tả được..
Cô chấp nhận bị cuốn vào cuộc chiến trong gia tộc để bảo vệ hắn!
Cô chấp nhận từ bỏ thứ mình yêu để mang đến niềm vui cho hắn!
Cô chấp nhận hi sinh tính mạng minh để hắn được bình an!
Nhưng...những điều cô làm liệu một đứa ngốc như hắn có hiểu hay không?
Hắn luôn luôn bám riết lấy cô không buông, luôn luôn xem cô như một người mẹ để che chở... Có liệu.... hắn chỉ đơn giản xem cô là người mẹ ?
Đoạn trích 1:
"Lạc Gia em làm cái gì vậy?"
"Lạc Gia đang bắt kiến nha" Lạc Gia ngây thơ trả lời
"Nha, vậy bắt kiến làm gì?"
Nghe xong , Lạc Gia như nhớ tới điều gì đó. Khuôn mặt phấn nộn nhăn nhó khó chịu,Hậm hực nói.
"Lạc Gia chính là bắt kiến, cho chúng cắn chết cái người cầm tay Đình Đình hồi sáng"
Đoạn trích 2:
"Đình Đình, Đình Đình, Đình Đình ra đây xem Lạc Gia làm được cái gì này"
Lạc Gia thở hồng hộc chạy vào, khuôn mặt lấm lem đầy mồ hôi , tay cầm mấy bông hoa màu trắng đưa tới trước mặt cô
Đình Đình đang cắt tỉa dở chậu hoa trên tay vội buông xuống, chạy đến lau mồ hôi cho hắn. Nhẹ nhàng hỏi:
"Có chuyện gì từ từ nói, chạy nhanh đến đây làm cái gì?"
"Nha, bông hoa này Lạc Gia mới cắt cho Đình Đình, xem đẹp không?"
Cô nhìn bông hoa trên tay hắn, khóe mắt tối sầm. "Hoa này hái ở đâu?"
"Trong vườn nha"
"Vườn nào"
"Vườn của nhà Đình Đình"
"Lạc Gia?"
"Hả"
"Hoa này là Đình Đình cất công trồng một năm mới ra hoa"
"Nha"
"Bây giờ Lạc Gia ngứt đi rồi"
"Nha, vậy Lạc Gia vào gắn lại"
"Ừ, gắn lại không được thì đừng tới gặp Đình Đình nữa"
Vậy là mỗ nam nào đó lo sợ chạy ngược chạy xuôi tìm keo dính, phân bón, đất , bùn làm đủ mọi cách để gắn lại.
Đoạn trích 3:
"Đình Đình, nếu không nghe lời nữa, tôi sẽ giam lỏng em"
"Anh giám, Lạc Gia anh nên nhớ là ai cho anh ý thức, bây giờ anh lại hạn chế tôi đi tiếp xúc với mọi người, ô ô, số tôi thật khổ mà" Đình Đình òa khóc trong lòng Lạc Gia. Đôi mắt hiện lên tia giảo hoạt.
Lạc Gia luống cuống không biết làm thế nào. Đành đau lòng nhìn cô khóc. Nhẹ vuốt vuốt lưng.
"Đình Đình ngoan, Đừng khóc, em muốn gì cũng được, có được hay không"
"Thật không?" cô ngưng khóc ngay lập tức
"Thật" chắc như đinh đóng cột
"Vậy lần sau cũng được đi ra ngoài chứ"
"Không được" Lạc Gia nghiêm mặt lại
"Tại sao?" nước mắt lưng tròng.
"Vì tôi là của em, thể xác tinh thần tôi cũng là của em, em phải chịu trách nhiệm với nó, quan tâm chỉ mỗi nó, không được quan tâm người khác"
Đình Đình câm nín , nhịn cảm giác muốn nổi da gà.
Chú thích: khuyến cáo, đừng nghe phần giới thiệu nó lừa tình