Phạm Hương ngạc nhiên nhìn cô. Rồi nhìn người phía sau lưng cô.

“Hương, con ngồi xuống đi”

“Vâng” Bà Mạnh thân thiết nói với Phạm Hương, ánh mắt nhu hòa, không còn vẻ lạnh nhạt khi nãy. Quay qua trừng mắt nhìn cô.

“Cô là ai?” bà ta nhìn Đình Đình hỏi.

Không phải ban nãy cô nói rồi đó. Đúng là xem thường người khác. Ngay là tên ăn mày nó cũng có ba phần tôn nghiêm. Còn cô lòng tự tôn của cô đã bị giẫm đạp ngay lúc đầu vậy thì cô cũng tự nguyện mặt dày vô sỉ để nói với bà:

“Tôi mới vào đây làm hơn một tháng”

“Nhà này từ khi nào đã cho người lạ bước chận vào”

Vậy Phạm Hương là người quen chắc.

Quả thật vô lí.

Lạc Gia vẫn đứng sau người cô. Tránh để bọn họ đến gần.

Phạm Hương vẫn ngồi đấy. Không chịu giải thích giúp cô dù biết là cô bỏ nhà đi gần một tháng để làm việc.

Thấy cô không trả lời. Cứ nghĩ là xem thường bà. Tức giận gọi:

“Lạc Gia, qua đây ngồi”

Lạc Gia như gặp quỷ. Bấu chặt cô hơn. Người run mạnh mẽ.

Cô ghét bỏ nói:

“Đừng tức giận với cậu chủ”

Bà Mạnh giận đến đỏ mặt. Suốt đời bà cao quý. Nhưng chưa có ai giám nói bà như thế. Bà bỗng nhiên thấy muốn rời khỏi nơi đây càng tốt.

“Như Cao Bá đã nói, Phạm Hương sẽ ở đây với Lạc Gia, cô không cần làm bảo mẫu nữa, xuống phục vụ việc nhà đi”

Chị mà đi phục vụ cho em gái ruột của mình sao. Nực cười.

“Nếu như Phạm Hương chạm vào được một ngón tay của Lạc Gia, tôi sẽ tự nguyện”

“Một người ở như cô mà còn có quyền lên tiếng” bà Mạnh dùng giọng điệu chua ngoa nói.

“Nếu bà muốn đuổi tôi thì tôi không đảm bảo rằng sau này Lạc Gia sẽ sống bình thường.

“Cô...” bà Mạnh nghẹn lời, cô ta ỷ thế Lạc Gia chỉ chạm vào cô mà có cả gan uy hiếp bà.

Phạm Hương bấy giờ mới lên tiếng. Không phải bênh vực người chị của cô mà là bà Mạnh

“Dì, dì khoan tức giận, dễ gây ra nếp nhăn lắm, chi bằng con chạm vào Lạc Gia là được”

Lạc Gia là tên để cho cô gọi sao?? Đình Đình bất mãn bĩu môi.

Phạm Hương cứ nghĩ Đình Đình chạm vào được nhất định cô sẽ chạm vào được. Đi đến gần. Lạc Gia như mất đi lí trí. Kéo Đình Đình vào ôm chặt rồi ném cái ly thủy tinh trúng trán Phạm Hương. Nó khiến cô hoảng sợ ôm lấy cái đầu đau của mình.

Bà Mạnh kinh ngạc chạy đến xoa cho cô. Dùng ánh mắt trách móc về phía hai người.

Đình Đình ở trong vòng tay của Lạc Gia nhìn thấy này. Cười lạnh

“Dì, con không sao đâu, con ở một thời gian chắc chắn Lạc Gia sẽ cho con chạm vào” đôi mắt xinh đẹp rưng rưng nói.

Bà Mạnh tỏ vẻ đau lòng.

“Sao con lại phải chịu uất ức như vậy”

Khuôn mặt tội nghiệp nhìn qua cô rồi nói.

“Chỉ cần chị em con hòa thuận là được rồi”

Đình Đình cười to trong bụng. Hòa thuận.

Suốt mấy năm trời cô luôn coi Đình Đình là quái vật lạ mà tránh xa. Rồi ở đây tình nồng ý mật bảo vì người chị đáng quý này.

Đình Đình không hiểu, tại sao một người có sự nghiệp có tình yêu, có tất cả mọi thứ như cô lại muốn tranh dành sự ấm áp cỏn con này của Đình Đình? Tại sao?

Cô nghiêng đầu nhìn bóng dáng lấp ló ở ngoài.

Rồi quay lại nhìn hai người.

“Tôi đưa Lạc Gia vào phòng” cầm tay kéo cậu đi

“Đứng lại, tôi chưa cho cô đi” bà Mạnh tức giận quát

“ chẳng lẽ phải ở đây đến khi Lạc Gia cắn lưỡi tự tử bà mới cho đi” cô lạnh lùng đáp.

Bà Mạnh nghẹn họng. Quay qua nhìn Phạm Hương:

“Vậy con sẽ ở đây chứ”

Cô kéo Lạc Gia vào phòng. Trước khi vào phòng cô nghe được tiếng “vâng” đầy ngọt ngào toàn dao găm kia của em gái yêu quý.

Quay lại nhìn Lạc Gia. Đưa tay lên áp trên má cậu:

“Sợ không?” cô dịu dàng hỏi.

Lạc Gia không đáp. Chỉ ôm chặt cô

Cô cũng dựa vào hắn. Nhắm chặt mắt.Mặc kệ hiện tại hay tương lai như thế nào. Cô cũng sẽ bảo vệ hắn. Nhất định!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play