Cuộc sống của hai người dần ổn định. Hai tuần sau cô lại bắt đầu dạy hắn trồng hoa.

“Lạc Gia, trước khitrồng cây mới, cậu nhớ cho đất và phân vào trước nhé” cây lấy tay chỉ vào đất với phân ở một bên nói chậm nhẹ.

“Mẹ” Lạc Gia nghiêm túc trả lời.

Cô nhẹ mỉm cười. Cứ mỗi lần cậu hiểu hay làm cái gì đó. Cậu đều gọi “mẹ“. Chỉ duy nhất một mình cô được hưởng thụ cái cảm giác nghe cậu gọi

Thật sự rất ngọt ngào!!!

“Cậu cho một ít vào, để cây hoa lên, rồi cầm nước đi tưới”

Cô chậm chạp là từng động tác một. Đối với người mới tập trồng cây thì nên biết rõ cơ bản những bước này. Còn cái khó hơn thì để sau này làm quen đã rồi tính.

Lạc Gia có thể cảm nhận được sức sống của cây, thì đó cũng là một cái duyên.

Cô nhìn người đang bận rộn làm theo những bước cô dặn, dù có vụng về chậm chạp nhưng đối với cậu đó cũng là bước ngoặt rất lớn rồi.

Áp dụng chế độ ăn cô vạch ra, người cậu đã trắng trẻo, có tí thịt một chút. Mà quan trọng là chiều cao cậu tăng rất nhanh mới đó mà đã cao hơn cô cái đầu. Cô đang nghi ngờ có phải chiều cao lâu nay của cậu ta bị ức chết nên giờ mới phát triển không đây.

Cô nhìn cậu đến thất thần. Nếu đôi mắt cậu không ngây thơ và vô hồn thì giờ cậu chính là người rất đẹp trai. Được xem là thần tượng của các cô gái.

Nếu cậu có ý thức thì cô sẽ có cảm giác là không xứng với cậu.

“Mẹ..”Lạc Gia lung lay tay Đình Đình để cho cô nhìn vào mặt cậu. Khuôn mặt Lạc Gia ửng hồng chỉ vào cái cây không ra hình dạng bên kiatỏ vẻ cậu đã làm xong rồi.

Cô nhìn ra cây bên kia, khóe miêng giật giật.

“Tốt..tốt Lạc Gia ngoan lắm” cô gượng cười xoa xoa đầu hắn

Lạc Gia nghiêng đầu nhìn cô thật lâu.

Rõ ràng là cậu thấy rõ cô đang cố gắng nói. Rất khó chịu nha!!!

Thấm thoắt lại trôi qua hai tuần nữa. Cuộc sống của cô rất tốt. Cả ngày có Cao Bá phục vụ đồ ăn, lại dạy cho học trò trồng hoa, rảnh thì đọc tiểu thuyết rồi search google nghe nhạc. Cuộc sống như này cô còn cần gì hơn?

Đình Đình đang ở ngoài vườn đọc sách, Lạc Gia đang loay hoay trồng cây. Cao Bá đi vào vẻ mặt ngưng trọng.

“Đình Đình, chúng ta nói chuyện một lát được không”

Cô nghiêng đầu nhìn Lạc Gia rồi gật đầu. Ý bảo ông ngồi xuống.

“Hơn một tuần nữa là đến ngày sinh của cậu chủ”

“Cái này thì có gì quan trọng sao?” cô nghiêng đầu nghiêm túc hỏi

“Hằng năm thì Bà Mạnh, anh trai của cậu chủ sẽ đến đây”

“Vậy ông chủ đâu”

Cao Bá lại nói,

“Ông chủ bị bệnh, không thể đi xa được”

“À” cô gậy gù hiểu, chờ Cao Bá nói tiếp.

“Cô có thể giúp cậu chủ gặp bà Mạnh không?”

Cô biết ngay mà, mỗi lần có việc nhờ cô ông ta sẽ đến nói chuyện thật nghiêm túc.

“Hằng năm khi bà Mạnh đến đây thì sao”

“Cậu chủ sẽ chỉ nhốt mình trong phòng trước rồi không chịu gặp ai đến khi họ đi” Cao Bá thở dài.

Cô phát hiện ra vấn đề khó hiểu. Vội hỏi.

“Lạc Gia chỉ nhốt mình vào trong phòng thì làm sao biết được họ đã đi”

“Tôi cũng không biết, hình như ai có ý tốt, ý xấu hay là người như thế nào cậu chủ đều biết” chính vì lí do đó. Khi cậu chủ thân thiết với cô ông cũng an tâm mà không phản đối

Làm ơn bớt mê tín đi, cậu ta đâu phải thần thánh trong thần thoại Hy Lạp.

Cô ngán ngẩm mở quyển sách ra đọc “ vậy thì cứ như mọi năm, nhốt cậu ta ở trong phòng đi”

“Lần này không được, Bà chủ nói trước là dẫn một người đến làm bạn với cậu chủ, nếu hợp thì cưới luôn dù sao cậu chủ cũng đã lớn rồi” Cao Bá nghiêm túc, thần sắc ngưng trọng.

“Ừ, sao cũng được” cô lạnh nhạt đọc sách.

“Cô không lo lắng tí nào sao” Cao Bá nghi ngờ hỏi.

“Ừ”

“Vậy tôi đi trước” Cao Bá thở dài lắc đầu đứng dậy rời đi. Ông đã nghĩ rằng giữa cậu chủ và cô nảy sinh tình cảm. Nhưng không phải vậy. Chắc ông đã nghĩ nhiều rồi.

Đợi khi bóng lưng Cao Bá dần mất đi. Cô mới gấp quyển sách đang đọc rồi quay đầu lạnh nhạt nhìn Lạc Gia.

Nhanh như vậy sóng gió đã đến rồi ư?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play