Hương Hương thay quần áo cho tiểu Kiệt, tiểu Kiệt thấy Mộ Dung Lệ nhìn chằm chằm, cũng không dám khóc. Hương Hương thì giận đến bật khóc, vừa lau nước mắt vừa thay quần áo cho con. 

Mộ Dung Lệ ngượng ngùng, nghĩ thầm lão tử cũng không để nó chết đuối có cái gì mà phải khóc. 

Hương Hương nức nở ôm tiểu Kiệt ngồi bên cạnh đống lửa, tuy rằng khí trời ấm áp, nhưng vẫn sợ nó cảm lạnh. Mộ Dung Lệ liếc trộm nàng một cái, ôm nhi tử đến bên cạnh mình. Tiểu Kiệt run cầm cập bò về phía Hương Hương, Mộ Dung Lệ thừa lúc Hương Hương xoay người lấy gia vị, dang tay đánh vào mông nó một cái! 

Phong cảnh của Bàn Long cốc quả thực không tệ chút nào, chờ ăn xong cá nướng, thịt nướng, tiểu Huyên Huyên lại chạy đi nghịch. Còn để Mộ Dung Lệ dạy nó bơi. Dọc theo dòng suối đi xuống, có một cái hồ sâu. Mộ Dung Lệ mệnh thị vệ bảo vệ bốn phía, thật sự đi dạy tiểu Huyên Huyên. Hương Hương ôm nhi tử ở bên cạnh xem. 

Tiểu Kiệt vừa thấy nước sâu như vậy, ngay cả đến gần cũng không dám, chăm chăm ôm chặt cổ Hương Hương. Nó rất yên tĩnh, vẫn lẳng lặng đánh giá thế giới này. Nói chuyện cũng chậm, khi còn bé còn thường thường chóp chép miệng lầm bầm lầu bầu. Hiện tại thì không nói chuyện nhiều.

Nếu như không phải có lúc nó lộ ra dáng vẻ đang nghĩ ngợi, Hương Hương đã thật sự hoài nghi con mình có vấn đề gì. 

Hắn có thể bước đi, thế nhưng không thích đi lại. Đi được vài bước liền đòi người ôm. 

Mộ Dung Lệ nghịch nước cùng nữ nhi, tiểu Huyên Huyên rất thông minh, học cái gì đều cực kỳ nhanh. Lúc này đã chậm rãi bơi chó. Hương Hương nhìn mà hoảng sợ, cái hồ nước kia cũng không biết sâu bao nhiêu. Nước xanh thẳm, sâu không thấy đáy. 

May mắn Mộ Dung Lệ cũng biết vậy nên vẫn ở sát bên cạnh nó, không rời khỏi. 

Mắt thấy nữ nhi đã biết bơi, Mộ Dung Lệ vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy nhi tử đang ôm cổ Hương Hương, nhất thời nổi trận lôi đình: “Nhóc con, ngươi cũng nhảy xuống!” 

Tiểu Kiệt co rụt đầu lại, Mộ Dung Lệ thực sự giận dữ, lúc này muốn đến cướp. Hương Hương vội ôm nhi tử chạy đi. Hai mẹ con đi đến chỗ nước cạn địa phương, Hương Hương nắm bàn tay nhỏ của nó đi nghịch nước, lúc tiểu Kiệt bị Mộ Dung Lệ đạp xuống đã bị dọa mất mật, giờ chết cũng không chịu chạm vào nước. 

Hương Hương cũng hết cách rồi, đứa nhỏ này, sao lại nhát gan như thế chứ! 

Khi trời chiều tà, người một nhà rốt cục khởi hành hồi phủ. Tiểu Huyên Huyên chơi mệt rồi, nằm trong xe ngựa ngủ. Tiểu Kiệt cơ bản là cái gì cũng không chơi, lúc này ngồi ở bên cạnh tỷ tỷ, không khóc không nháo. 

Mộ Dung Lệ ôm Hương Hương cưỡi ngựa, Hương Hương dựa vào ở trên người hắn, hơi nhắm con mắt. Giờ là lúc mặt trời ngả dần về tây, chim muông về tổ, ánh tà dương dịu dàng. Cánh tay của hắn từ phía sau ôm lấy Hương Hương, nắm chặt dây cương. 

Không biết tại sao Hương Hương lại nhớ tới cảnh tượng lần đầu tiên theo hắn rời khỏi huyện Lệnh Chi. 

Tiếng vó ngựa nhẹ nhàng gõ xuống mặt đường, nàng nhắm mắt lại, chậm rãi ngủ. Mộ Dung Lệ ôm lấy nàng, đột nhiên nhớ tới câu nói nhuyễn ngọc ôn hương ôm đầy cõi lòng. Thì ra cổ nhân nói không ngoa. 

Có thể là Mộ Dung Bác thông cảm Mộ Dung Lệ vừa tân hôn, mấy tháng này đều không giao việc gì cho hắn. Công việc mỗi ngày của Mộ Dung Lệ, ngoại trừ xã giao với quan chức bên ngoài, chính là dạy nữ nhi mắng nhi tử.

Tiểu Huyên Huyên thì dính hắn như da trâu, nhi tử lại sợ hãi ẩn núp như quái vật. Trong phủ mỗi ngày náo loạn.

Ngày đó, trời còn chưa sáng, Hương Hương mở mắt ra, thấy Mộ Dung Lệ đã rời giường, đang mặc quần áo. Nàng vội vàng ngồi dậy: “Vương gia?” 

Mộ Dung Lệ nói: “Ta phải tới Liêu Tây, nàng cứ ngủ đi.”

Hương Hương lại rời giường giúp hắn mặc quần áo, nói: “Đang yên lành đi Liêu Tây làm cái gì?” 

Mộ Dung Lệ giáo huấn: “Không được phép tìm hiểu quân vụ!” 

Hương Hương nổi giận, cũng lười nói nhiều với hắn, chờ mặc quần áo cho hắn chỉnh tề, liền thu thập hành trang cho hắn. Mộ Dung Lệ thấy nàng thật sự không định nói nữa, lại giận: “Nàng cũng không hỏi một chút xem lão tử đi bao lâu à!” 

Hương Hương tức giận: “Thiếp thân không dám thăm dò quân vụ!!” 

Mộ Dung Lệ hừ một tiếng: “Nếu như không có chuyện gì, chừng hai tháng sau ta sẽ trở lại.” 

Hương Hương vốn đang giận dỗi, được nghe lời này, không khỏi nói: “Lại phải đánh trận sao?” 

Mộ Dung Lệ đã nghĩ, quân vụ cái chó gì, cũng không phải chuyện quan trọng, nói: “Một nhánh quân khởi nghĩa, ta qua xem một chút. Có thể chiêu an thì chiêu an, nếu là không thể chiêu an, phỏng chừng vẫn phải trấn áp.”

Hương Hương thở dài, không muốn cãi nhau với hắn vào lúc này, yên lặng gói ghém quần áo, thuốc trị thương cho hắn. 

Mộ Dung Lệ ôm lấy nàng, ấn ấn vào trong lồng ngực, khẽ nói: “Trong thời gian này nàng đừng có mang thai lão tam đấy!” 

Hương Hương vừa bực mình vừa buồn cười, cái này có tùy vào ta sao? Mộ Dung Lệ còn nói: “Thế nào cũng phải có một đứa chọn lúc lão tử ở nhà mà sinh chứ!” Cái cảm giác muốn làm cha này là thế nào đây? 

Hương Hương bật cười: “Nếu thật sự có bầu, Vương gia không muốn sao?” 

Mộ Dung Lệ sờ sờ bụng dưới bằng phẳng của nàng, ngược lại nâng cằm nàng lên, hôn sâu. Sau đó nói: “Vẫn để nuôi đi, đám nhãi con không hiểu chuyện, lão tử cũng không thể so đo với bọn chúng được.” 

Hương Hương tựa trong ngực hắn, nghe nhịp tim mạnh mẽ của hắn, lần đầu tiên vừa nghĩ đến hắn lại phải rời khỏi nàng, trong lòng dâng lên một chút lưu luyến. 

Nàng không biết, rốt cuộc mình có nhớ nhung người này không, hay chỉ luyến tiếc hắn đối xử tốt với mình suốt mấy ngày nay. Tình cảm của con người, phức tạp đến không phân biệt nổi thành phần. Hắn là cha của các con nàng, là nam nhân nàng chung giường chung gối suốt mấy năm, là phu quân của nàng. 

Giữa hai người, cũng không có loại tình cảm trăm luyến ngàn mộ, lòng như đứt khúc. Thậm chí lần đầu tiên gặp mặt cũng hoàn toàn không có cái gì gọi là vừa gặp đã thương. Thế nhưng ngay cả hai cái cây sống chung một chỗ lâu dài, đều sẽ giao hòa phấn hoa của nhau. Huống hồ là hai con người? 

“Vương gia xuất môn ở bên ngoài, mọi sự hãy cẩn thận.” Nàng khẽ nói, nếu như thật sự muốn biết được trong đó có bao hàm thứ gì hay không, có thể là sự ỷ lại đối với nam nhân mạnh mẽ, sự cảm kích đối với người đã chiếu cố cả nhà mình, sự lo lắng đối với phụ thân của bọn nhỏ.

Còn gì nữa không? Còn có người ngày đêm ngủ ở bên cạnh mình, đột nhiên chia xa, cảm giác khó chịu và cô quạnh ấy? 

Mộ Dung Lệ nói: “Lão tử biết, nếu mệt thì giao trẻ con cho nhũ mẫu chăm sóc. Không cần tự làm mọi chuyện. Nhưng nàng ở nhà thì phải tuân thủ nữ tắc, nếu lại để lão tử biết nàng quyến rũ những tên tiểu bạch kiểm khác, lão tử không tha cho nàng!” 

“Chàng!!” Hương Hương tức giận đến giậm chân! 

Bên ngoài có thị vệ khẽ nói: “Vương gia, xe ngựa đã chuẩn bị xong.” 

“Biết rồi.” Mộ Dung Lệ đáp một tiếng, bỗng nhiên ôm lấy Hương Hương ép chặt vào lồng ngực, tay vừa buông ra, người đã ra khỏi cửa. Hương Hương giao hành lý của hắn cho thị vệ. Bóng dáng cao lớn vĩ đại của Mộ Dung Lệ dần dần đi xa trong bóng đêm. 

Hương Hương không ra cửa lớn vương phủ đưa tiễn, nhưng lại đứng yên thật lâu trước cửa phòng ngủ. 

Hắn… Hắn lại đi rồi. Khi người nhà đều ở bên thì không cảm thấy gì, đến khi đột nhiên có một người phải rời đi, chiếc giường bên trong nơi hắn từng ngủ, ngay cả hơi ấm còn sót lại dần lạnh lẽo, đều là phiền muộn. 

Mộ Dung Lệ đến Liêu Tây, liền gửi tới phong thư đầu tiên. Lúc không có quân tình khẩn cấp, bình thường một tháng trong quân gửi về Tấn Dương hai phong quân hàm. Có lúc một phong. 

Hương Hương nhận được thư, nàng mở ra, lần này có lẽ bận rộn hơn, bên trên chỉ viết hai câu — lão tử đến nơi rồi. Rảnh rỗi làm cho lão tử chút cá khô. 

Nghĩ dáng vẻ người kia nói chuyện, Hương Hương không khỏi cong khóe miệng. 

Mộ Dung Lệ lần này thật sự bận rộn, tin tức quan chức Liêu Tây báo cho Mộ Dung Bác, xưng là quân khởi nghĩa của hơn một vạn nông dân. Thế nhưng đến nơi này mới biết, bởi vì quan thứ sử khấu trừ lương thực cứu tế của triều đình, Liêu Tây chết đói không ít người. Bách tính thực sự không vượt qua nổi, liền chiếm đoạt kho lương của quan lại, còn giết không ít phú hộ. 

Cuối cùng tình thế ngày càng ác liệt, bọn họ tính toán bị triều đình bắt được cũng là cái chết, không bằng liều cho cá chết lưới rách, nói không chừng còn có một con đường sống. 

Mộ Dung Lệ nhận được tin tức một nhóm nhỏ dân chúng khởi nghĩa, liền lấy mục tiêu an ủi động viên làm chủ yếu.

Cho tới khi đến nơi này, trước tiên phái người giao thiệp với thủ lĩnh nghĩa quân, nỗ lực hoà đàm. Nhưng mà quân khởi nghĩa quân một bên giao thiệp cùng sứ giả của hắn, một bên phẫn thành lưu dân tập kích lương thảo phía sau đại doanh. 

Mộ Dung Lệ làm sao không biết những thủ đoạn này được, nhưng thấy là lưu dân, bắt được cũng lại thả ra. Như vậy ba, bốn lần, vẫn không trực tiếp xung đột, liền tổn hại một hai ngàn binh sĩ. 

Quân khởi nghĩa vốn có chút sợ hãi uy danh của hắn, bây giờ cảm thấy tên Vương gia này cũng chỉ đến như thế thôi. Đêm đó, quân khởi nghĩa đột nhiên nhân màn đêm tập kích, Mộ Dung Lệ lúc này mới giận dữ, song phương buông tay đại sát. Dù sao chỉ là một đám dân đói, làm sao là đối thủ của quân chính quy được, một trận chiến kết thúc, chiến tổn so với lần đầu tiên đâu chỉ gấp mười lần.

Hơn ba vạn quân khởi nghĩa mất mạng tại chỗ. Mối thù này, có thể coi là đã kết sâu. Thủ lĩnh nghĩa quân lại kích động dân chúng, xưng rằng Yến quân cướp đốt giết hiếp, không có điều ác nào không làm. Lại do trước đây thanh danh của quan thứ sử quá kém, dân chúng liền tin nghĩa quân dễ như ăn cháo. 

Khắp cả vùng Liêu Tây, đàn bà, trẻ con đều tham dự tác chiến. 

Mộ Dung Lệ vốn là không muốn động đao binh với bách tính của mình trên quốc thổ đại Yến, cũng không muốn đả thương người già, trẻ nhỏ. Thế nhưng khi người già, trẻ nhỏ ngụy trang thành kẻ yếu đâm chết hai tên quân y của hắn, thậm chí ngay cả Trịnh Nghiễm Thành đều bị một đao chọc ra ruột, hắn liền đồ sát thành Dương Nhạc Liêu Tây suốt một ngày. 

Tin tức truyền quay lại, cả Tấn Dương khiếp sợ. 

Thủ lĩnh quân khởi nghĩa tên là Tạ Hoài Chi, trước đây là một thư sinh văn nhân. Hắn tự cho là mình tài trí hơn người, nhưng hàng năm đều thi rớt. Liền nhận định quan chức triều đình ngu ngốc, không nhìn được nhân tài. 

Lần này dựa vào việc quan lại khấu trừ lương thực cứu tế, hắn kích động một nhóm dân chúng kết thành nghĩa quân, muốn Liêu Tây trở thành khu tự trị độc lập. 

Nhưng mà thông qua lần tác chiến này, hắn mới biết Yến quân không phải là loại binh lính yếu nhược. Có mấy lần thành công nhỏ nhoi trước, hắn quả thực đã tự so với Gia Cát Lượng, cảm giác mình không chỉ tài trí hơn người, lại cả dụng binh như thần. 

Giờ Mộ Dung Lệ dùng nửa canh giờ đã đánh hạ trại của hắn, dùng ba ngàn người giết sạch 3 vạn loạn dân máu tươi tại chỗ. 

Lúc này hắn đã hiểu có phần thắng hay không, nhưng đây là sai lầm của bản thân hắn sao? Đây đương nhiên chỉ là bởi vì đám phế vật kia vô dụng, đao không đủ nhanh mà thôi. 

Mộ Dung Lệ phá tan cửa thành Liêu Tây, hắn trốn về phía Diệp Nguyên, sau khi nghe nói Mộ Dung Lệ đồ thành, ngay lập tức xin hàng triều đình. 

Mộ Dung Lệ không đuổi theo hắn, vốn không coi ra gì, nếu như không có hắn, loạn dân nơi này hoàn toàn có thể chiêu an. Hắn phá thành rồi đồ thành, chấn động toàn bộ Liêu Tây, sau đó bắt đầu phát lương, những kẻ đồng ý quy thuận triều đình, chuyện cũ sẽ bỏ qua. Có kẻ nào không muốn, cầm lấy vũ khí, lại đây một mình đấu cùng bọn lão tử. 

Ngay khi Liêu Tây đã được bình định, Tạ Hoài Chi trốn đến Tấn Dương thành, hướng về Mộ Dung Bác tìm kiếm che chở. Cũng đem chuyện Mộ Dung Lệ ở Liêu Tây “Làm ác” thêm mắm thêm muối, nói toàn bộ ngay trước mặt cả triều văn võ. 

Sau khi Mộ Dung Lệ phá tan quận Liêu Tây, giết chết gần một vạn nghĩa quân phản kháng. Thảm trạng đó tự nhiên không cần nhiều lời. Hắn lại dẫn theo mấy tên lưu dân giỏi ăn nói, người người khóc ròng ròng. 

Triều thần oán giận, lại thêm oán cũ tích tụ từ mấy năm nay với Mộ Dung Lệ, từ lâu đã bất mãn, nhất thời dồn dập dâng tấu, thỉnh cầu bãi miễn Mộ Dung Lệ, triệu hồi đế đô chịu tội! 

Có câu nói rằng tường đổ do người đẩy, những trâu bò rắn rết bị hắn ức hiếp mấy năm này, không biết từ nơi nào toàn bộ đều xông ra. Tham tấu trước mặt Mộ Dung Bác chồng chất như núi. 

Mộ Dung Bác hơi hơi do dự, hết thảy đại thần đều quỳ xuống chờ lệnh — người như Mộ Dung Lệ, nếu như ngươi đắc tội hắn, tốt nhất phải giết chết hắn. Nếu như không cẩn thận không giết chết nổi, thật ngại quá, hắn quay đầu lại chắc chắn sẽ giết chết ngươi. 

Mộ Dung Lệ vừa mới yên ổn Liêu Tây, đem lương thực cứu tế thiên tai phân phát toàn bộ xuống, ngự chỉ của triều đình đã đến tay hắn. Hắn bị giải trừ quân chức ngay tại chỗ, tức khắc trở về Tấn Dương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play