Mộ Dung Lệ đánh ngựa, vội vã phi ngựa từ biên cảnh Tĩnh, Lương trở về Bình Độ quan. Nhất định phải trốn thoát trước khi Tây Tĩnh còn chưa kịp phản ứng lại, bằng không với lượng nhân thủ mỏng manh của hắn, cũng không thể cứng đối cứng với Tây Tĩnh được. 

Nhiều người lắm miệng, dễ làm hành tung bại lộ. Bản thân hắn mang theo công chúa trốn đi trước. Những ngự lâm quân còn lại đã sớm chuẩn bị kỹ càng thân phận, ban đầu ẩn nấp ở dân gian. Chờ tiếng gió yếu đi, mới từ từ trở về. 

Ngựa phi nhanh như bay, Mộ Dung Lệ cũng muốn trở lại sớm một chút, nữ nhân trong nhà vốn có lá gan nhỏ xíu, đừng có suy nghĩ lung tung mới được. 

Bởi vậy tiểu công chúa đang suy nghĩ điều gì, hắn cũng không có thời gian để quan tâm. Trên đường cũng biết mua cho nàng chút đồ ăn, bản thân thì gặm lương khô cho qua chuyện. Ngọc Nhu ăn bánh bao thịt, không nhịn được lén nhìn hắn. Điều này vẫn vì trước đây Hương Hương từng nói, không chờ nàng cơm nước xong đã chạy đi là không tốt. Hiện tại Vương gia ít nhất biết nữ nhân ăn cơm rất chậm, hiểu rằng phải đợi người ta chốc lát. Nhưng nét mặt tràn đầy thiếu kiên nhẫn cũng không giấu được. 

Ngọc Nhu cơm nước xong, lần thứ hai lên ngựa, ngồi chung một con ngựa với hắn. Nàng cũng rất dịu ngoan, còn hỏi: “Ngươi là người Yến ư?” 

Mộ Dung Lệ không nói lời nào, nàng ngẩng khuôn mặt phúng phính nhìn hắn: “Ngươi muốn dẫn ta tới nơi nào?”

Mộ Dung Lệ trả lời bằng hai chữ: “Câm miệng!” 

Không biết tại sao, Ngọc Nhu cũng không quá sợ hắn. Có thể là bởi vì dọc đường hắn đều ôm mình cưỡi ngựa. Hoặc là bởi vì dáng vẻ hắn mồ hôi đầm đìa, quần áo đều ướt rất khiến lòng người rung động. Lần đầu tiên trong đời nàng tiếp xúc với một nam nhân gần như thế, phản ứng đầu tiên dĩ nhiên là đỏ mặt. 

Mà nam nhân này dọc đường cũng không có nửa điểm phi lễ, dù cho ngủ đêm ngoài dã ngoại, hắn cũng không nhìn thêm nàng một chút. 

Nàng tự dưng cảm thấy rất an tâm, có lòng nói nhiều mấy câu với hắn. Mặt hắn tối sầm lại, đều không trả lời. 

Đêm nay lại phải ngủ bên ngoài. Mộ Dung Lệ muốn chạy trốn ra khỏi biên cảnh Tây Tĩnh, đương nhiên phải chọn những đường nhỏ thưa thớt mà đi. Giờ cũng chỉ đốt một đống lửa, ném lương khô và nước cho Ngọc Nhu, mình thì dựa vào gốc cây ngủ gật. Không biết tại sao, mỗi lần Ngọc Nhu liếc hắn một cái, tim liền đập nhanh hơn mấy phần. 

Nàng cũng không quá vì tương lai của mình lo lắng — so với việc gả tới Tây Lương, đi chỗ nào cũng không đáng kể. Dù sao hiện tại nàng có trở lại Tây Tĩnh đi chăng nữa, cũng chỉ là một công chúa đã mất thuần khiết, trở thành trò cười của hoàng thất Tây Tĩnh, trở lại thì phải làm gì chứ? 

Rất nhiều nữ nhân trên đời này, vận mệnh do trời chứ không phải do người. Công chúa thì sao. 

Lấy lại bình tĩnh vốn có, nàng nuốt chút thịt khô, lại uống một chút nước. Nàng liếc mắt nhìn Mộ Dung Lệ đang nhắm mắt dưỡng thần, khẽ nói: “Ngươi muốn dẫn ta trở về Yến đô sao?” 

Mộ Dung Lệ nói: “Lão tử độc câm ngươi thì ngươi mới có thể im lặng được đúng không?” 

Ngọc Nhu rụt cổ lại, lúc này mới yên tĩnh. 

Hai người đồng hành đến ngày thứ tư, rốt cục tiến vào địa phận nước Yến. Mộ Dung Lệ cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn chưa giảm chậm hành trình. Ngược lại, gần như là cả ngày lẫn đêm chạy tới Tấn Dương. Tin tức Mộ Dung Lệ trở về thanh, rất nhanh truyền khắp thành Tấn Dương. Hắn vẫn cứ phi ngựa trên phố, liều mạng về thẳng vương phủ. 

Ngọc Nhu chỉ cảm thấy con ngựa kia phi như gió lốc, nàng gắt gao nằm nhoài trên lưng ngựa, cảm giác thân thể tinh tráng của người phía sau nhẹ nhàng sát qua da thịt của mình. 

Ngựa dừng lại trước cửa vương phủ, đám người Quản Giác vội vàng ra nghênh tiếp. 

Trước đây cũng không nhận được tin tức, làm sao biết hắn nói trở về thì trở về. Mộ Dung Lệ ném roi ngựa cho Quản Giác, tung người xuống ngựa, thuận lợi xách luôn Ngọc Nhu công chúa xuống. 

Trong phủ hạ nhân đều ở đây, hắn nhìn quét một vòng, hỏi: “Vương phi đâu?” 

Quản Giác trong lòng bộp một tiếng, thì ra ngài ấy còn chưa biết chuyện của Vương phi sao? Cũng không dám nhiều lời, vội đáp: “Người ở trong phủ ạ, phỏng chừng cũng đang đi ra đây. Vương gia trở về vội vàng, bên tiểu nhân cũng mới vừa nhận được tin tức…” Vừa nói chuyện vừa đánh giá Ngọc Nhu — gia, ngài đây là… 

Đang nói chuyện, liền thấy Hương Hương từ bên trong đi ra, vài ngày không gặp, nàng lại gầy hơn một chút. Mộ Dung Lệ nhanh chân tiến lên, lập tức ôm người vào trong ngực. Hương Hương thấy hắn bình yên vô sự, trái tim vẫn căng thẳng thoáng chốc liền thả lỏng hơn nửa. 

Giờ đây lại bị hắn ôm chặt vào lòng, thâm tâm nảy lên một tia ngọt ngào vui sướng. Nàng hơi thẹn thùng đẩy hắn một cái, sẵng giọng: “Nhiều người đang nhìn đây này.”

Mộ Dung Lệ sao thèm để ý những chuyện này, tay khẽ sờ soạng trên lưng nàng, cau mày: “Lão tử nhét nàng nuôi trong phủ, không béo mập thì thôi, còn gầy đi nữa! Đám hạ nhân cũng thật đáng chết, chăm sóc kiểu gì thế!” 

Mấy tên hạ nhân, nha đầu sợ đến mức một tiếng cũng không dám ho he. Chỉ lo hắn nóng giận xách tất cả đi đánh cho một trận. 

Mộ Dung Lệ ôm Hương Hương, hỏi: “Có nhớ lão tử không ?” 

Hương Hương xấu hổ đến mức đỏ chót, Mộ Dung Lệ thấy khuôn mặt nhỏ kia như quả táo chín, không nhịn được ôm người vào nhà — ngược lại cũng không vội vã tiến cung, làm một trận rồi đi. 

Hương Hương giẫy giụa muốn xuống, hắn không buông, bọn hạ nhân đều đang nhìn, nàng cũng không nháo loạn được, chỉ đành để mặc hắn ôm. Bất thình lình quay đầu lại, nhìn thấy cửa phủ còn một cô nương khác đang đứng thẳng cười tươi rói. Hương Hương hơi run, cô nương kia cũng đang nhìn nàng, trên người còn mặc giá y đỏ như lửa.

Hương Hương cúi đầu, lại… Lại nạp người vào phủ sao?

Trong lòng nàng ngũ vị tạp trần. Thật ra giờ nàng cũng đã thấy thỏa mãn rồi, dù sao toàn bộ Đại Yến này, có vương công quý tộc nào mà không tam thê tứ thiếp? Hắn đường đường nhất phẩm Tịnh Kiên vương, mang nữ nhân về phủ là chuyện không thể nào bình thường hơn. 

Chỉ là không biết tại sao, trong phút chốc niềm vui sướng vì nhìn thấy hắn đều phai nhạt. Hương Hương chán nản nghĩ, có thể chính mình vốn không phải là vợ hiền. Thống trị hậu cũng giống như vương hậu Tô Tinh, nàng không làm được. 

Mộ Dung Lệ hai ba bước đã ôm nàng vào thư phòng của mình, rồi buông nàng xuống chiếc giường nhỏ phía trong. Sau đó đưa tay cởi phục của nàng. Hương Hương nào ngờ được hắn lại muốn làm chuyện như vậy giữa ban ngày ban mặt, vội vàng đưa hai tay cản lại. Giọng Mộ Dung Lệ hơi ấm ách: “Ngăn cái gì, thời gian không nhiều, để cho lão tử làm một lần trước đã.” 

Nói xong liền cởi quần, Hương Hương cuống lên: “Chí ít phải đi tắm trước đã, người chàng toàn là mồ hôi này…”

Mộ Dung Lệ quả thực nhớ nàng đến điên rồi, làm sao quan tâm được nhiều như vậy, chỉ đè người lên: “Không còn thời gian đâu, lát nữa còn phải tiến cung.” Hắn còn phải giao nữ nhân kia cho hoàng huynh. Không chừng còn biến thành hoàng tẩu đấy, chậc. Điểm này đúng là không thể không khâm phục huynh ấy, lão tử mới nuôi một người mà đã ngày đêm lo lắng, huynh ấy nuôi một đống, cũng không sợ chết no nữa. 

Hương Hương còn muốn nói thêm gì, hắn đã cầm thương lên ngựa. Nàng ôm cổ hắn, Mộ Dung Lệ cho nàng một cái hôn sâu. Trong lòng nàng cũng không nói lên được là cảm giác gì, ngay cả thân thể cũng tràn đầy ham muốn. 

Mồ hôi Mộ Dung Lệ tuôn như nước, nhưng cảm giác vô cùng tốt đẹp, cúi đầu nhìn thấy dáng vẻ đăm chiêu của nàng, nhất thời giận dữ — đồ hỗn trướng! Nàng lại dám thất thần! 

Con mẹ nó, nàng lại dám thất thần vào lúc này hả! 

Hương Hương không biết tại sao hắn đột nhiên nổi điên, Quản Giác vốn đang sai hạ nhân chuẩn bị nước tắm, kết quả vừa đến thư phòng, liền nghe thấy động tĩnh bên trong. Suy nghĩ một chút, vẫn nên an bài chỗ ở cho tân phu nhân trước đi. 

Tuy rằng Mộ Dung Lệ không nói gì, nhưng có bao giờ hắn mang người về phủ lại thèm thông báo cho kẻ khác chứ. 

Hừm, Mê Điệt hiên không tệ, tân phu nhân có thể ở chỗ ấy. 

Hắn sai người mang Ngọc Nhu đến Mê Điệt hiên nghỉ ngơi, đang chuẩn bị để người đi chọn mua đồ dùng hằng ngày của tân phu nhân, liền thấy Mộ Dung Lệ nổi giận đùng đùng đi ra từ thư phòng. Quản Giác chợt cảm thấy không ổn, Vương phi còn chưa đủ dập lửa sao? 

Mộ Dung Lệ nhìn quanh một vòng, giận dữ hỏi: “Nữ nhân kia đâu?!” 

Quản Giác mau mau nói: “Đã an bài tân phu nhân ở Mê Điệt hiên ạ. Có điều tất cả đồ dùng vẫn phải chọn mua…”

Chưa nói xong, Mộ Dung Lệ đã nổi trận lôi đình! Nhấc chân đá một cước qua, khiến Quản Giác ngã lăn xuống đất: “Phu nhân cái rắm! Người đâu!” 

Đi Mê Điệt hiên tìm vị Ngọc Nhu công chúa kia, kéo nàng ta trực tiếp tiến cung. Ngọc Nhu ngửi được trên người hắn có một loại mùi vị rất ám muội, tự nhiên là khí tức sau khi hoan hảo. Nàng chưa gả cho người ta, cũng không hiểu, chẳng qua chỉ cảm thấy đặc biệt kỳ dị. 

Mộ Dung Bác nghe nói hắn trở về thành, biết hắn đi tới vương phủ trước tiên, ngược lại yên tâm. Độc của Hương Hương có thuốc giải, không xem như chuyện lớn, hắn trở lại thấy người không có việc gì, nên không đến nỗi nổi trận lôi đình. Mộ Dung Lệ vẫn đang suy nghĩ chuyện khác, mẹ nó, thật vất vả lão tử mới trở về một chuyến, kẻ hỗn trướng này thậm chí ngay cả lúc cá nước thân mật cũng thất thần được! 

Đến cùng là đang suy nghĩ chuyện gì? 

Chẳng lẽ còn đang nhớ nhung tên cẩu vật Hàn Tục kia?!

Tên cẩu vật Hàn Tục cũng đúng là đáng chết, nhiều năm như vậy mà không cưới vợ nạp thiếp, chẳng lẽ còn tơ tưởng nữ nhân của lão tử? 

Càng nghĩ càng thấy đáng chết! 

Đến lúc cho hắn lấy vợ rồi, nếu không cứ như cóc nhếch miệng thế, lão tử không an lòng. Có điều thuộc hạ của lão tử, cũng không thể vơ bừa chỉ cần là nữ nhân thì lấy, làm sao cũng phải tìm một người xứng đôi. 

Chớp mắt, nhìn thấy nữ nhân đang đi theo phía sau mình.

Ồ… Đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu. (Đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, đến khi đắc được chẳng tốn công) 

Tiến vào cung, Mộ Dung Bác đã sớm chờ hắn. Lúc này thấy hắn đi vào, phía sau còn mang theo một nữ nhân, không khỏi ngẩn ra, sau đó hiểu được, hỏi: “Đây chính là Ngọc Nhu công chúa của Tây Tĩnh sao?” 

Ngọc Nhu đương nhiên cũng rõ ràng vị trước mắt này là ai, người ở dưới mái hiên, lúc này cũng chỉ phải hành lễ nói: “Yến vương thánh an.” 

Mộ Dung Bác ra hiệu cho nàng ngẩng đầu lên, thấy tướng mạo cũng không tệ lắm, hỏi Mộ Dung Lệ: “Trong phủ đệ còn chưa lập trắc phi, nếu không liền…” 

Mộ Dung Lệ đáp: “Không.” Gọn gàng nhanh chóng. 

Lão tử mới nuôi một người, đến giờ vẫn còn nháo loạn, không rỡ trong đầu kẻ hỗn trướng này đang suy nghĩ gì. Còn muốn thêm một kẻ nữa? Lão tử có bệnh à! 

Mộ Dung Bác cau mày, Mộ Dung Lệ còn nói: “Có điều thần đệ có một bộ hạ, tuổi đã không nhỏ, chưa cưới vợ. Nếu hoàng huynh thật sự có ý định, không bằng gả nàng ta cho hắn.” 

Mộ Dung Bác hỏi: “Là ai? Nàng dù sao cũng là công chúa Tây Tĩnh, bảo mã không nên phối với yên nát mới được.”

Mộ Dung Lệ nói: “Hàn Tục.” 

Mộ Dung Bác ngẫm lại, gật đầu: “Hàn tướng quân cũng là nhân tuyển tốt.” 

Mộ Dung Lệ cũng tán thành, là không tệ, trước tiên nhét nữ nhân cho hắn, miễn cho hắn cứ tơ tưởng nữ nhân của lão tử. 

Đáng thương Ngọc Nhu công chúa, một câu cũng nói không lên lời, người xa lạ trước mặt đã định đoạt chuyện đại sự cả đời cho nàng. 

Mộ Dung Lệ vẫn ở trong cung, trời cũng tối rồi, còn không thấy hắn hồi phủ. Đám hạ nhân trong vương phủ sôi nổi bàn tán — chủ tử mình lần này dẫn cái vị công chúa gì gì đó vào cung, không phải là muốn thỉnh phong trắc phi chứ? 

Đương nhiên, những câu nói này không dám để lọt vào tai Hương Hương. Cho dù phong trắc phi thì như thế nào, người ta là chính phi, ngay cả tiểu quận chúa, tiểu vương gia cũng có. Cũng không uy hiếp được địa vị của nàng, sợ là sau này trong phủ sẽ náo nhiệt hơn một ít. 

Kỳ thực Hương Hương có nghe được, vốn biết rõ ràng chính mình không nên suy nghĩ nhiều. Nhưng không biết tại sao, vẫn thấy khổ sở. 

Mãi đến khi thời gian cơm tối qua đi, Mộ Dung Lệ rốt cục hồi phủ. Ngay lập tức đi đến Tẩy Kiếm các, phát hiện hai đứa nhỏ đều không ở đây. Hỏi Quản Giác, mới biết Hương Hương đã đưa người đến chỗ Nhiễm Vân Chu. Hắn hơi run: “Đưa tới làm gì?” 

Quản Giác cẩn thận từng li từng tí một nói tất cả những chuyện phát sinh ở Tấn Dương mấy ngày qua, Mộ Dung Lệ nổi trận lôi đình: “Nàng uống thuốc độc? Mẹ nhà nó uống độc làm cái gì!” 

Lập tức nhanh chân đi vào trong vườn, Hương Hương đang thêu hoa lên một cái áo ngắn, Mộ Dung Lệ đã đến đây, giật đồ quăng xuống đất. Hương Hương lấy làm kinh hãi, hắn cả giận nói: “Lão tử là một nam nhân đỉnh thiên lập địa, cần nàng uống thuốc độc tranh thủ sự đồng tình của kẻ khác à? Có phải đầu óc nàng hỏng rồi không?!”

Hương Hương bị mắng ngẩn ra, sau đó phản ứng lại, Mộ Dung Lệ chưa tiêu cơn giận: “Nếu nàng thật sự có chuyện gì, còn hi vọng người khác tới chăm sóc đám nhãi con nàng bỏ lại hay sao?” 

Hương Hương mắt thấy hắn thật sự giận điên rồi, đám hạ nhân cũng không có một kẻ dám nói chuyện. Nhất thời nói: “Chàng muốn đánh thì đánh đi, có phải chàng sớm nghĩ muốn đánh chết ta, để chàng mang người mới về làm chính phi phải không?” 

Trái lại Mộ Dung Lệ sửng sốt, cái gì thế này? 

Nước mắt Hương Hương rơi xuống: “Ta chỉ là một tiểu dân, trứng chọi đá. Chàng đánh chết ta là được rồi!” 

Mộ Dung Lệ thả tay xuống, cả giận nói: “Nói bậy cái gì đó!” Lão tử có động đến đầu ngón tay nàng sao? 

Hương Hương khóc nói: “Chàng đi bao nhiêu ngày, ngay cả thư cũng không gửi một lá về nhà. Thật vất vả về đến nơi liền muốn đánh muốn giết, không phải là có người mới, nhìn ta không thuận mắt nữa sao!” 

Mộ Dung Lệ bị chọc tức giận, nói thêm gì nữa chứ, cãi nhau cùng nữ nhân rất vô vị. Hắn cả giận nói: “Không phải lão tử đã sai người gửi còn gì? Câm miệng!” 

Hương Hương không để ý tới hắn, chỉ ngồi khóc. Lửa giận trên đầu Mộ Dung Lệ chậm rãi nhỏ dần, vẫn cứ cả giận nói: “Khóc cái rắm mà khóc!” Giọng nói vẫn nhỏ hơn. 

Bọn hạ nhân mắt thấy hắn nổi trận lôi đình vọt vào, chỉ lo đã xảy ra chuyện gì. Bây giờ vừa nhìn điệu bộ này, chà chà, đúng là con cọp giấy mà. Khẽ hừ một tiếng, đều tản đi, ai làm việc nấy. 

Mộ Dung Lệ ôm lấy nàng, Hương Hương quay đầu không để ý tới hắn. Cái áo kia vẫn còn vứt trên đất, Mộ Dung Lệ thấy người đều đi hết, cũng không giữ cái giá của Vương gia nữa, coi như không có chuyện gì xảy ra nhặt lên, ngay ngắn đặt lên bàn. Hương Hương lúc này mới lau lau nước mắt, hỏi: “Khát không?” 

Mộ Dung Lệ nói: “Phí lời!” 

Hương Hương liền rót rượu trái cây cho hắn, rồi cắt hoa quả ướp lạnh. Sau đó để hạ nhân chuẩn bị nước nóng. 

Mộ Dung Lệ nằm ở trong bồn tắm, giai nhân dùng đôi tay nhỏ xoa bóp cho hắn. Hắn thoải mái thở ra một hơi dài, Hương Hương hỏi: 

“Muội muội mới tới... Tên gì, được phong vị gì?” 

Quên đi, không khổ sở nữa. Hắn muốn nạp người thì tùy hắn đi. Ta có tiểu Kiệt và Huyên Huyên, làm sao mà không phải sống. Nàng coi như nghĩ rõ ràng. 

Mộ Dung Lệ nói: “Cái gì phong vị chứ, hoàng huynh vô ý, vừa vặn Hàn Tục còn chưa cưới vợ bèn thưởng cho hắn.”

Hương Hương hơi run, Mộ Dung Lệ mở mắt ra nhìn nàng, đột nhiên hiểu được: “Nàng cho rằng là cái gì?” 

Hương Hương cúi đầu, không lên tiếng. Mộ Dung Lệ nổi giận, mẹ nó lão tử mặc dù là một đường mang về, nhưng một đầu ngón tay cũng không chạm qua! Cái dáng vẻ cá chết này của nàng là có ý gì!! 

Hương Hương thấy hắn nghiến răng nghiến lợi, mặt nổi giận dữ vẻ, khóe miệng hơi cong, không biết tại sao lại bật cười. 

Mộ Dung Lệ đang muốn phát hỏa, Hương Hương cúi đầu, môi mềm nhẹ nhàng phủ lên môi hắn. Lửa giận vô tận của Mộ Dung Lệ đột nhiên toàn bộ bị ép xuống. 

Nàng hôn hắn. Mộ Dung Lệ khẽ vuốt lưng nàng, thầm nghĩ, quên đi, lão tử là nam nhân, có thể tính toán với nữ nhân của mình chứ? 

Quên đi. 

Hương Hương nhẹ nhàng bóp vai cho hắn, thấy trên eo một vết máu, không khỏi nói: “Nơi này… Bị thương?”

Mộ Dung Lệ xem đều chẳng muốn xem: 

“Cắt một chút da ấy mà.” 

Chút xíu này cũng gọi là bị thương? Không có kiến thức.

Hương Hương tắm cho hắn xong, chờ thay quần áo, mới cầm thuốc mỡ bôi cho hắn. Mộ Dung Lệ miễn cưỡng ôm nàng, nói: “Vương huynh lấy ba quận quanh Bình Độ quan làm đất phong phân cho ta, nàng có nguyện rời khỏi Tấn Dương, tới sống ở biên thành không?” 

Hương Hương tựa trong lồng ngực của hắn, bàn tay thon dài mềm mại như hành non nhẹ nhàng vẽ lên những vết sẹo đan xen trên người hắn, nói: “Vương gia và bọn nhỏ ở nơi nào, ta đương nhiên cũng ở chỗ đó.” 

Mộ Dung Lệ ừ một tiếng, cũng không nghe ra được đây chính là lời tâm tình. Chỉ nói: “Sau này nàng sẽ không phải lo lắng đề phòng nữa.” 

Thì ra, hắn cũng biết nàng ở Tấn Dương không an lòng sao? Hương Hương kề sát gò má vào ngực hắn, trong lòng nảy lên một loại bình tĩnh và hạnh phúc nhàn nhạt. Nàng nói: “Ta chỉ sợ hãi, sợ Vương gia vì đại nghĩa quốc gia, ngay cả đầu lâu cũng hiến dâng.” 

Mộ Dung Lệ ôm con người mềm mại không xương vào trong lồng ngực, hừ lạnh: “Nói láo.” Lão tử vì đại nghĩa hiến thân, để nàng đi vụng trộm với tiểu bạch kiểm à? Lão tử có bệnh chắc! Suy nghĩ một chút, còn nói, “Nàng sau này đừng tiếp tục đầu mày cuối mắt cùng cái tên cẩu vật Hàn Tục kia đó.” 

Hương Hương giẫy giụa lên, cả giận nói: “Ta nào có!”

Mộ Dung Lệ lại ôm nàng vào lồng ngực, một lúc lâu sau mới nói: “Đừng tiếp tục gặp hắn.” 

Hương Hương ngẩng đầu lên, nhìn thấy trên mặt hắn, vẻ mặt đặc biệt thật lòng. Mộ Dung Lệ cảm giác được ánh mắt của nàng, cúi đầu, khẽ nói: “Đừng tiếp tục gặp hắn.” Âm thanh rất nhỏ, chăm chú, cũng dẫn theo một tia khẩn cầu. 

Hương Hương không khỏi đáp: “Ừm.” 

Mộ Dung Lệ lại ghì nàng vào trong lồng ngực, ừ, nữ nhân của lão tử, từ đầu đến chân, từ trong đến ngoài, mỗi một sợi tóc, đều là của lão tử… Phải bảo vệ cả đời. Hắn nhắm mắt lại, từ từ ngủ giữa mùi hương nhàn nhạt trên tóc nàng.

Lòng bàn tay Hương Hương vuốt nhẹ lên vết thương trên người hắn, một lúc lâu sau, tựa đầu lên hõm vai hắn, ngủ.

Tháng sau, Tốn Vương phủ dời đến Mã Ấp thành ở Bình Độ quan. Hàn Tục phái binh sĩ xây phủ, Hương Hương mang theo bọn nhỏ tạm thời sống trong quân. 

Ngày đó, Mộ Dung Lệ xuất môn, Hương Hương dỗ bọn nhỏ đi ngủ, nàng ra Bạch Lang hà giặt quần áo. Lúc đi qua đồng cỏ lau, nghe thấy có tiếng bước chân. Nàng dừng lại, khẽ nói: “Hàn tướng quân.” 

Cách cỏ lau rậm rạp, giọng nói của Hàn Tục vẫn trong sáng như trước: “Vương phi nương nương.” 

Hương Hương cười yếu ớt: “Tướng quân gần đây vẫn khỏe chứ? Nghe Văn tướng quân nói ít ngày ngươi sẽ thành thân với Ngọc Nhu công chúa, vẫn chưa chúc mừng tướng quân.” 

Giọng của Hàn Tục âm truyền đến từ bên kia cỏ lau: “Tạ Vương phi nhớ đến, thuộc hạ tất cả đều tốt.” 

Hương Hương gật đầu, nói: “Tướng quân, bảo trọng.”

Hàn Tục nhẹ giọng nói: “Nhất định.” Nàng cũng phải bảo trọng. 

Hai người cách bụi lau sậy, đi ngược chiều, bước chân xa dần. Hương Hương bưng quần áo đi tới Bạch Lang hà, Hàn Tục trở lại quân doanh. 

Hắn lập lời thề độc trước mặt Mộ Dung Lệ, đời này sẽ không gặp mặt Hương Hương nữa. Từ lúc phát hạ lời thề, hai người nửa đời sau nếu có gặp nhau, hoặc cách bức rèm che, hoặc do hạ nhân truyền lời. 

Chưa từng gặp lại. 

Có lần Hương Hương tình cờ đi ngang qua chợ Ngư Ma ở Mã Ấp thành, sẽ nhớ tới lúc trước khi nàng giơ lên một viên ngọc thạch trong suốt màu đỏ, bên trong xuyên thấu ra, là thiếu niên ngọc thụ lâm phong kia. 

Chim én bay về chốn cũ, người có khoẻ hay không. 

Đáng tiếc năm tháng phai nhòa bể dâu, há có thể không có việc gì? Hàn Tục và Hương Hương của năm đó, từ lâu đã biến mất. Đương nhiên sẽ có tiếc nuối, đương nhiên sẽ có người hoài niệm từ bỏ đường cũ bước nhầm vào phong quang. 

Nhưng một đời người, cũng không phải mỗi đoạn tình cảm đều có kết quả. 

Ngày mùa thu đầy rẫy trái ngọt cùng ngày xuân muôn hoa rực rỡ, đều không uổng công sống một lần. Kẻ trí giả sẽ bỏ qua nỗi tiếc nuối văn chương, mà lưu lại những vẻ đẹp đơn thuần mà nhỏ bé kia, ấp ủ thành niềm nhớ nhung, ghi khắc suốt một đời người. 

Cảm tạ vì đã từng gặp ngươi, với ánh thiều quang rực rỡ nhất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play