Tháng năm là tháng dễ chịu, khí trời hờ hững, hoa cỏ dưới đất nở rộ. Tiểu Huyên Huyên đòi ra khỏi thành chơi, Mộ Dung Lệ liền mệnh Quản Giác chuẩn bị xe ngựa, mang theo toàn gia xuất môn đạp thanh.
Bên ngoài Tấn Dương thành có Bàn Long cốc, có núi có nước, có thể ngắm cảnh cũng có thể săn thú. Là một địa điểm không tệ.
Hương Hương biết hai đứa bé cũng đi cùng, liền chuẩn bị thêm chút đồ ăn ngon.
Ngày xuất môn, thời tiết rất đẹp. Hương Hương ôm Mộ Dung Kiệt ra khỏi cửa, liền nhìn thấy Tiểu Huyên Huyên đang một mình cưỡi trên con ngựa lớn lông đỏ thẫm. Con bé mới bốn tuổi mà! Ngay cả bàn đạp cũng không dẫm tới!
Hương Hương kinh hô một tiếng: “Vương gia, mau nhìn nữ nhi chàng kìa!!”
Mộ Dung Lệ quay đầu liếc mắt nhìn, nói: “Không hổ là nữ nhi của lão tử, ha ha ha ha, đi!”
Cha và con gái giơ roi đánh ngựa, móng ngựa như mưa, chạy như bay. Hương Hương tức giận: “Huyên Huyên! Mau xuống cho nương!!”
Đương nhiên là con bé không nghe thấy, đáp lại nàng chỉ là một làn bụi mù mịt. Hương Hương ôm con trai lên xe ngựa, trong lòng rất lo lắng . Nhưng biết có nói cũng vô dụng, nên không mở miệng. Cúi đầu liếc mắt nhìn đứa con trong lồng ngực, Mộ Dung Kiệt cũng yên tĩnh nhìn nàng. Nàng thở dài, đặt con xuống để nó tập đi. Thằng bé vịn thành xe, giống như người sợ ngã, cẩn thận từng li từng tí một đi mấy bước.
Ngoài xe lại nổi lên một trận tiếng vó ngựa, Hương Hương nhấc màn xe, thấy Mộ Dung Lệ đi rồi lại quay lại. Phía sau tiểu Huyên Huyên theo sát hắn, vừa chạy vừa cười: “Cha! Con muốn bắn con hồ ly làm áo choàng cho nương.”
Hương Hương tự nhủ cô nãi nãi con tha cho ta đi!
Mộ Dung Lệ giục ngựa tới, đưa tay về phía nàng, nói: “Cung!”
Hương Hương lúc này mới phát hiện bên trong xe không biết khi nào đã có một bộ cung tí hon. Mộ Dung Lệ ném cung nhỏ cho tiểu Huyên Huyên, tiểu Huyên Huyên hoan hô một tiếng, lại giục ngựa phi về phía trước. Hương Hương nhìn vậy trái tim cũng muốn nhảy ra ngoài, Mộ Dung Lệ nói: “Không cần lo lắng.”
Hương Hương nói: “Huyên Huyên mới bốn tuổi, Vương gia chàng lại để con bé ngày ngày múa đao lộng thương…”
Mộ Dung Lệ không để ý chút nào: “Nữ nhi của lão tử, múa đao lộng thương là bản năng.” Lại đi đến nhìn, thấy Mộ Dung Kiệt đang vịn thành xe cẩn thận bước từng bước một, nhất thời trợn mắt: “Hỗn trướng, thế này thì cả đời có học được đi lại không?!” Nam tử hán đại trượng phu, hơn một tuổi rồi, đi đường cũng phải để vịn tường! Lão tử xem ngươi là muốn ăn đòn!
Mộ Dung Kiệt bị dọa sợ hết hồn, nhanh chóng buông thành xe, lập tức ngã quỳ trên mặt đất. Nhất thời nước mắt lưng tròng, Mộ Dung Lệ cả giận nói: “Ngươi khóc đi, hôm nay dám khóc cho lão tử xem!”
Mộ Dung Kiệt muốn khóc lại nhịn xuống, đưa tay ra về phía Hương Hương. Muốn xin trợ giúp, nhìn sang Mộ Dung Lệ, lại không dám. Hương Hương tức giận đến mức tóc cũng dựng thẳng lên. Lập tức thả rèm cửa sổ xe ngựa xuống, đứng dậy ôm con trai.
Mộ Dung Lệ giận dữ, tự mình vén rèm xe lên, tức giận mắng: “Không cho ôm, tự mình bò dậy cho lão tử! Nam nhân mà không có dáng vẻ của nam nhân, nhát gan như thỏ đế! Sao ngươi không đầu thai thành nữ nhân thế! Không đúng, tỷ tỷ ngươi còn có dáng vẻ đàn ông hơn ngươi!”
Hương Hương tức giận đến không nhịn được nữa, cứ ôm con trai vào trong lồng ngực, Mộ Dung Lệ còn ở bên ngoài hét, như một con hồ ly đang tỏ vẻ ta đây: “Lăn ra đây, lão tử dạy ngươi cưỡi ngựa!”
Mộ Dung Kiệt nức nở không dám khóc thành tiếng, Hương Hương thực sự là phật tổ cũng có lúc phát hỏa, lập tức cũng không nhịn được nữa: “Mộ Dung Lệ! Con vẫn chưa tới một tuổi, bước đi đương nhiên phải từ từ học! Chàng vừa sinh ra thì cái gì cũng biết làm à!!”
Mộ Dung Lệ bị rống đến choáng váng, hết thảy thị vệ xung quanh đều nhìn sang — oác, Vương gia bị người ta rống vào mặt?
Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, Mộ Dung Lệ sửng sốt một chút, sau đó liếc mắt nhìn một lượt bốn phía. Đám thị vệ tôi tớ cấp tốc thu hồi ánh mắt, đàng hoàng trịnh trọng giả câm vờ điếc, việc ai nấy làm. Mộ Dung Lệ lúc này mới trừng Hương Hương, cả giận nói: “Nam nhân nói chuyện, lúc nào đến phiên nữ nhân xen mồm hả!”
Hương Hương cúi đầu dỗ nhi tử, căn bản không thèm để ý đến hắn. Hắn lắc mình đi vào trong xe, Hương Hương vẫn sợ hết hồn, ôm nhi tử hơi rụt về phía sau. Mộ Dung Lệ vừa duỗi tay ra lại rút về, ngồi xuống bên người nàng.
Hương Hương cũng biết không nên rống giận với hắn, dù sao hắn cũng là Vương gia, làm sao có thể khiến hắn lúng túng ngay trước mặt thuộc hạ được? Nhưng nàng thực sự không nhịn được. Có thể bởi vì tiểu Huyên Huyên là nữ nhi, hắn dung túng con bé đến đáng sợ. Làm gì cũng đúng. Tiểu Kiệt là nhi tử, hắn lại ghét bỏ đủ điều, cái gì cũng thấy ngứa mắt. Thằng bé chậm nói, hắn mắng. Thằng bé đi chậm, hắn cũng mắng.
Khiến cho con bây giờ nhìn thấy hắn liền trốn, như chuột thấy mèo vậy.
Thế mà hắn vẫn không cảm giác được, mỗi ngày vẫn bới lông tìm vết.
Hương Hương vẫn có biện pháp đối phó hắn, lúc này thấy vẻ mặt hắn đầy tức giận, khẽ nói: “Ta biết chàng ghét bỏ nó.”
Mộ Dung Lệ vốn đang trưng bộ mặt tức giận, lúc này lại đần ra — lão tử ghét bỏ nó cái gì chứ?
Hương Hương nói: “Lúc thằng bé sinh ra chàng có biết không? Những tháng ngày sống trong ngọn núi có bao nhiêu kham khổ chàng có biết không? Chàng thân làm cha, có lúc nào từng xem qua một chút, hỏi qua một tiếng…”
Mộ Dung Lệ vừa nghe liền đầu hàng, nỗi tức giận như quả bóng hơi bị đâm xẹp, hắn nói: “Ta…” Tại sao đột nhiên lại nhắc tới chuyện này chứ? Hai việc này có quan hệ gì sao?!
Hương Hương nói: “Con ta tự sinh, chàng ghét bỏ nhưng ta không chê. Một mình ta nuôi là được rồi!”
Mộ Dung Lệ bất tri bất giác nhỏ giọng, nói: “Lão tử ôm con trai mình một cái còn không được à?” Dứt lời liền nhấc Mộ Dung Kiệt từ trong lòng Hương Hương ra, để hắn ngồi trên đầu gối của mình. Thấy ánh mắt của thằng bé hơi rưng rưng, không khỏi lại nổi giận hơn. Vừa nhìn Hương Hương bên cạnh, khẽ cắn răng, nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt nó: “Nhi tử ngoan!” Đồ hỗn trướng nhà ngươi, ngồi cũng không thể ngồi à?! Rụt đầu rụt cổ như thế, ngươi là vương bát à?
Hắn hít sâu một hơi, cố gắng ôn hòa nói: “Lão tử dẫn thằng bé đi cưỡi ngựa.”
Hương Hương thấy hắn thật sự tiêu hòa khí, mới nói: “Hừm, Vương gia cẩn thận chút.”
Mộ Dung Lệ đem nhi tử ôm đi ra ngoài, bên ngoài gió ấm phất qua. Mộ Dung Kiệt ngồi ở trên ngựa, bị dọa sợ đến mức tóm chặt lấy yên ngựa, nhúc nhích cũng không dám. Mộ Dung Lệ quả thực giận mà không có chỗ phát tiết: “Đồ vô dụng! Ngươi sợ cái gì!” Tỷ tỷ của ngươi ở trên lưng ngựa thì vui vẻ nhảy tưng nhảy loạn đó!
Tiểu Kiệt nắm chặt lấy yên ngựa, thấy đã cách mẫu thân rất xa, liền khóc cũng không dám. Không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt lại, nhìn cũng không dám nhìn.
Mộ Dung Lệ tức giận — ngựa còn chưa bắt đầu chạy đâu! Mới đi có mấy bước! Thằng nhóc hỗn trướng này!
Hắn đơn giản giơ roi đánh ngựa, tuấn mã vung hai chân trước lên, hí dài một tiếng, nhanh chân lao đi. Sắc mặt Mộ Dung Kiệt trắng bệch, cuối cùng quay đầu, oa địa một tiếng, ói ra đầy người Mộ Dung Lệ.
Mộ Dung Lệ: “…”
Chuyện này… Thằng nhãi này thực sự là con ruột của lão tử sao?!
Hắn vào trong xe ngựa thay quần áo, Hương Hương thấy tiểu Kiệt sắc mặt trắng bệch, vội vàng lấy nước cho nó súc miệng, rồi thay một bộ quần áo sạch sẽ. Thấy hai cha con này toàn thân bốc mùi chua thối, Mộ Dung Lệ lại sắc mặt tái xanh, cũng không dám hỏi chuyện gì xảy ra.
Tiểu Kiệt lại ói ra một hồi lâu, rốt cục từ từ ngủ trong lòng Hương Hương. Mộ Dung Lệ phiền muộn, cái thứ này, đâu chỉ hỗn trướng, quả thực là vô cùng hỗn trướng!
Thật vất vả đến được Bàn Long cốc, xe ngựa dừng lại. Hương Hương ôm tiểu Kiệt xuống xe, thấy tiểu Huyên Huyên đã bận rộn cùng mấy thị vệ. Ngựa được cột ở bên dòng suối cho ăn cỏ, một vùng đã được dọn dẹp ra đến, trải chiếu trúc sạch sẽ lên.
Hương Hương thấy tiểu Kiệt ngủ ngon, liền thả nó lên chiếu, đắp cho nó một cái chăn nhỏ.
Mộ Dung Lệ đi tới dạy nữ nhi đắp bếp, tiểu Huyên Huyên nghịch đến mức hai tay đầy bùn, vô cùng thích thú.
Tâm tình của Hương Hương cũng không tệ, trong suối có cá bơi. Hương Hương đưa tay tóm lấy, con cá kia quẫy đuôi, uốn thân chạy thoát khỏi tay nàng, đuôi cá bắn lên một vốc bọt nước. Nàng xoa mặt, lại đi bắt khác một con khác. Đột nhiên bên cạnh có một cây xoa nhọn đâm tới, lập tức xiên trúng một con cá.
Hương Hương quay đầu, nhìn thấy Mộ Dung Lệ đã xắn hết ống quần và tay áo lên, hắn cũng lội xuống nhặt lấy cây xoa. Bên trên còn ghim một con cá trắm đen béo mập. Hương Hương ném cá vào trong thùng, hắn lại phóng xoa xuống, lần này là một hòn đá hạ hai con chim, xiên trúng hai con.
Tiếng cười như chuông bạc của tiểu Huyên Huyên từ xa xa truyền tới. Khóe miệng Hương Hương cũng mang theo nét cười, bắt mấy lần cũng không bắt được cá, bèn không bắt nữa, nàng đẩy tảng đá ra, thấy bên trong có một con cua lớn màu đỏ tía! Nàng vui mừng kêu lên, giơ con cua lớn gọi tiểu Huyên Huyên, hai mẹ con đều mừng rỡ.
Mộ Dung Lệ ở bên cạnh nàng xiên cá, có lúc quay đầu, nhìn thấy nàng nhấc gấu quần tìm cua trốn trong đống đá vụn. Nụ cười trên mặt đơn thuần mà tốt đẹp, giống như con trẻ.
Tiểu Huyên Huyên cũng phát hiện chỗ mẫu thân chơi rất vui, liền chạy tới cùng nàng bắt con cua. Chỉ chốc lát sau, trong thùng liền nhiều hơn mấy con cua cá. Cuối cùng tiểu Huyên Huyên bắt được một con lươn, to như ba ngón tay.
Con bé hớn hở giơ lên trước mặt Hương Hương, Hương Hương sợ quá ngã đùng vào trong nước. Tiểu Huyên Huyên cười đến chết đi sống lại, bị Mộ Dung Lệ đạp một cước vào mông, nhất thời ôi chao một tiếng, cũng lao xuống nước, giống như chó con nhúng nước.
Mắt thấy cá trong thùng đã gần đủ rồi, Mộ Dung Lệ ném cây xoa lên trên bờ: “Lão tử đi săn thú.”
Tiểu Huyên Huyên cũng vội vã ném con lươn xuống: “Con cũng đi, con cũng đi!”
Mộ Dung Lệ nói: “Đi!”
Hương Hương đuổi tóm chặt lấy hai cha con: “Sao được! Thay quần áo trước đã!”
Hai người đi vào trong xe ngựa thay quần áo, Hương Hương liếc mắt nhìn tiểu Kiệt đang ngủ say, cũng cảm thấy tính cách của đứa con trai này thực sự khác biệt một trời một vực với tỷ tỷ nó. Chờ Mộ Dung Lệ mang theo tiểu Huyên Huyên đi ra ngoài săn thú, Hương Hương để thị vệ dựng giá nướng lên, lửa đốt đỏ rực, tiểu Kiệt mới tỉnh ngủ.
Hương Hương dắt nó đi vài bước bên cạnh dòng suối nhỏ, nó rất cẩn thận không giẫm vào bùn nhão, tránh làm bẩn giầy. Hương Hương dụ nó nghịch nước, nó cũng không đi, chỉ sợ sẽ ngã xuống.
Nhìn dáng vẻ cẩn trọng của thằng bé, Hương Hương dùng sức nhịn cười — Nhóc con, con nên vui mừng là cha lên núi săn thú rồi đi. Nếu để cho hắn nhìn thấy, còn không tức chết sao.
Nàng ngồi bên cạnh tiểu Kiệt, mình thì chậm rãi mổ cá. Tiểu Kiệt dùng tay nhỏ nghịch cá trong thùng gỗ trước, đám cá đó đã bị xiên chết rồi, cũng không nhúc nhích. Nó cảm thấy hiếu kỳ, lại chọc chọc một con khác. Hương Hương cảm thấy nên để lá gan của nó lớn hơn một chút, cũng không ngăn cản. Cuối cùng nó chọc vào một con cua, nhất thời oa một tiếng, khóc lớn — bị kẹp vào tay rồi!
Hương Hương vội vàng gỡ càng cua ra: “Đừng khóc đừng khóc…” Vừa dỗ dành vừa thổi thổi, thấy không chảy máu, chỉ hơi hồng hồng, lại dỗ nửa ngày.
Tiểu Kiệt bị dọa một lần, không dám tiếp tục thò tay vào thùng mò cá nữa.
Hương Hương làm hết đám cá, rồi mới rửa sạch tay, ôm nó tới bên mép nước. Thằng nhóc vung vẩy tứ chi, làm sao cũng không dám chạm nước. Hương Hương nhỏ giọng dỗ: “Tiểu Kiệt ngoan, đừng sợ. Con sờ thử xem, nước không biết cắn người đâu…”
Mộ Dung Kiệt vẫn gắt gao dán vào nàng như bạch tuộc, há mồm khóc lớn, không chịu xuống nước. Hương Hương hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn là ôm nó đặt lên một tảng đá khô ráo nhô lên giữa dòng nước. Từ từ vẩy nước chơi với nó.
Cứ thế không biết qua bao lâu, rốt cục tiểu Huyên Huyên cũng đi về cùng Mộ Dung Lệ. Mang theo nữ nhi, Mộ Dung Lệ cũng không dám đi vào trong núi sâu săn gấu săn hổ gì. Hai người chỉ săn chút gà rừng, thỏ rừng, còn có một con nai con.
Tiểu Huyên Huyên la hét gọi mẫu thân lại đây xẻ thịt hươu, Hương Hương cười đáp một tiếng, đang nói chuyên với nhi tử, Mộ Dung Lệ đã đi nhanh tới. Tiểu Kiệt vừa thấy hắn lại đây liền rúc vào lòng Hương Hương, Hương Hương vội vã nói: “Chớ sợ chớ sợ, chúng ta đi lên bờ nhé.”
Đang muốn ôm nó lên, Mộ Dung Lệ nói: “Nàng lên trước đi, ta chơi cùng nhi tử một chút.”
Hương Hương vẫn không quá yên tâm, Mộ Dung Lệ nhíu mày — lão tử trông con, nàng không yên lòng cái gì?
Hương Hương đành phải đáp một tiếng, xoay người lên bờ đi theo Tiểu Huyên Huyên xẻ thịt nai con. Mộ Dung Lệ nghiêng người nhìn một chút, thấy nàng thật sự đi rồi. Lập tức dùng thân thể che chắn tầm mắt của nàng, nhấc chân đá một cước, đùng một tiếng, Mộ Dung Kiệt vẫn ngồi trên tảng đá giữa dòng nước bị cha nó đạp vào trong nước.