Có câu nói là chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm. Ngự chỉ của Mộ Dung Bác giống như mọc ra cánh, rất nhanh truyền khắp triều chính. Cách xa ở Bình Độ quan đám người Hàn Tục dĩ nhiên cũng nhanh chóng nhận được tin tức. Triều đình dường như thay trời đổi đất trong nháy mắt, các loại sự vụ điều quân trước đây của Mộ Dung Lệ cũng bị moi ra.
Ăn cơm Bá Vương, dẫm đạp lên ruộng của dân, trắng trợn cướp đoạt dân nữ, trước đây mỗi tên tướng quân, cũng là binh sĩ dưới quyền của hắn hung hăng nhất. Bây giờ nhắc đến, thực sự là hạ bút thành văn, cũng không cần bịa chuyện hãm hại hắn.
Đương nhiên, những chuyện này cũng đều là chút chuyện vặt vãnh, chuyện chân chính lớn đến mức có thể lay động cái cây to này, vẫn phải bịa đặt thêm một chút.
Người phía dưới đều đang nhìn sắc mặt của Mộ Dung Bác, tuy nói là huynh đệ ruột thịt, thế nhưng thân ở Thiên gia, ở đâu còn huynh đệ. Nhất phẩm Tịnh Kiên vương dễ làm như vậy sao? Gặp vua không bái, đeo kiếm vào điện, huống hồ lại tay nắm trọng binh.
Mọi người còn chưa xuất ra đòn sát thủ, vị Vương gia này tuy rằng hung hăng, thế nhưng chiến công hiển hách của hắn cũng không phải là giả.
Bắt trộm vẫn còn phải tìm tang vật, huống hồ là bắt hắn?
Thế nhưng cũng không phải là không có cách. Từ trước có một người, hắn nuôi một con chó, người trong thôn đều nói chó này sẽ cắn người, hắn không tin. Các thôn dân liền mỗi ngày đánh chó, mỗi ngày đánh chó, rốt cục có một ngày, con chó này há mồm cắn người. Thôn dân cả thôn liền có thể chỉ vào người bị cắn nói — xem đi, con chó của ngươi sẽ cắn người mà.
Lúc này sẽ đánh chết con chó đó, có bằng có chứng, ngươi không có lời nào để nói.
Mộ Dung Lệ tuy rằng có chiến công, thế nhưng bộ hạ của hắn đều ở trong quân, chỗ dựa duy nhất của hắn trong triều, chính là Yến vương Mộ Dung Bác. Xưa nay văn thần cùng võ quan vốn không hợp nhau, huống hồ bây giờ toàn bộ quân quyền đều nằm trong tay hắn và Chu ức. Chức vụ thái úy của Chu ức dần dần chỉ còn trên danh nghĩa, hắn không xuống đài, ai muốn nhét người vào trong quân để nhìn sắc mặt hắn làm việc chứ.
Mà vị Vương gia này, lại là kẻ quen thói mắt cao hơn đầu. Hắn vốn sinh ra đã yêu thích người có bản lãnh, tướng lĩnh tuổi trẻ trong quân đa phần là xuất thân bình dân. Nếu muốn làm việc dưới tay hắn, vậy thì phải thật sự có chút cân lượng. Bình thường tặng trân châu mỹ ngọc, kim ngân châu báu, dùng cái rắm gì được?
Chỉ có hắn ngã đài, các bộ hạ dưới trướng hắn mới có thể thay máu một lần nữa. Vì thế nhất định phải tiếp tục làm, mọi người đều có thịt ăn!
Hiện tại, gậy thứ nhất gõ xong rồi. Gõ tương đối nhẹ, mọi người đều đang chờ phản ứng của con cọp và chủ nhân con cọp. Thế nhưng chư tướng lĩnh trong quân hẳn đã nhận được tin tức, một gậy này, gõ không chỉ một mình Mộ Dung Lệ.
Sau khi Mộ Dung Lệ nhận được ngự chỉ, tất cả tướng quân dưới quyền, phó tướng đều đến rồi. Tòng quân Lục Kính Hi đỡ Trịnh Nghiễm Thành tới, mọi người đều giống như sắp gặp đại địch. Mộ Dung Lệ phất tay, câu nói đầu tiên với Lục Kính Hi là: “Lấy giấy bút, viết phong thư cho Vương phi báo bình an.”
Lục Kính Hi đáp một tiếng, vẫn cứ do dự: “Vương gia dự định ứng đối ra sao?”
Mộ Dung Lệ cười gằn: “Ứng đối? Bản vương là thần dân Đại Yến, đương nhiên là phụng chỉ làm việc.”
Chư tướng trong quân đều cuống lên: “Vương gia! Vương gia trong sạch, tự nhiên không sợ lời đồn đãi. Nhưng trong triều kẻ gian rất nhiều, chỉ sợ lúc này Vương gia hồi triều, ngược lại làm thỏa mãn ý định của bọn họ!”
Mộ Dung Lệ nói: “Các ngươi có cao kiến gì?”
Trịnh Nghiễm Thành mang theo thương thế đứng lên, nói: “Vương gia, tướng ở bên ngoài, quân lệnh có thể không nhận. Tiểu nhân nguyện trở về Tấn Dương, đi đầu gặp mặt bệ hạ. Chờ bệ hạ nhìn thấy vết thương của tiểu nhân, hiểu rõ quân tình Liêu Tây, chắc chắn sẽ hiểu lời nói phiến diện của tên tiểu nhân Tạ Hoài Chi không thể tin tưởng. Sau đó Vương gia lại trở về đế đô, cũng có thể phóng ngựa lời đồn đãi.”
Mộ Dung Lệ nói: “Ngươi bị thương không nhẹ, không thích hợp đi xa, lưu lại tĩnh dưỡng.” Dứt lời, không nghe mọi người khuyên can, khởi hành trở về Tấn Dương.
Mộ Dung Lệ còn chưa tới, quân hàm các nơi phát về Tấn Dương thành liền chồng chất như núi. Bởi vì ý chỉ là truyền Mộ Dung Lệ trở về Tấn Dương đối chất với Tạ Hoài Chi, vì thế quân hàm viết đến vẫn xem như ôn hòa. Phần lớn đều là khuyên nhủ Mộ Dung Bác không thể chỉ nghe lời nói một bên, cũng có người nhắc lại chiến công của Mộ Dung Lệ, vì đó giải vây.
Võ tướng dù sao cũng thẳng thắn, không cong cong vòng vòng giống như quan văn. Mà điều này cũng chính là hiệu quả chư tướng trong triều cần, hầu như các tướng lĩnh toàn bộ nhanh quân đều xin tha cho hắn thế lực to lớn như vậy, Yến vương làm sao có thể không kiêng kỵ?
Lúc Hương Hương biết tin tức này đã mấy ngày sau. Quản Giác sợ nàng lo lắng, có ý định che giấu. Thế nhưng chuyện như vậy, bất luận làm sao cũng không thể kín kẽ không một lỗ hổng. Hương Hương vẫn nghe bọn hạ nhân trong phủ nhắc đến.
Sau đó nàng viết thư cho Quách Dương,Quách Dương vốn đi theo Mộ Dung Lệ tới Liêu Tây, việc này hắn đương nhiên rõ ràng. Sợ tỷ tỷ nghĩ ngợi lung tung, đành nói thật toàn bộ.
Hương Hương biết Mộ Dung Lệ đã trở về Tấn Dương, liền ngóng trông hắn về phủ. Nhưng mà vẫn không có tin tức.
Sau khi Mộ Dung Lệ trở lại Tấn Dương thành thì không còn tin tức gì cả. Chỉ có quân doanh Liêu Tây đưa tới một phong thư, nói là tất cả bình an, không để cho nàng lo lắng. Nhưng là bút tích tòng quân, không phải Mộ Dung Lệ tự tay viết.
Hương Hương đợi mấy ngày, các đại thần trong triều vừa thấy Mộ Dung Lệ giống bị giam lỏng, thầm nghĩ lần đánh chó thứ nhất đã có hiệu quả, liền bắt đầu làn sóng thứ hai.
Lần này, bọn họ thu thập các loại hành vi ác liệt của tướng quân dưới trướng Mộ Dung Lệ đã phát huy được tác dụng. Thậm chí có người còn hỏi thăm về Quách gia huyện Lệnh Chi, xưng rằng Lệ Vương phi hiện tại của Mộ Dung chính là bằng chứng cướp đoạt dân nữ trắng trợn. Lúc trước cưới vợ bé, thậm chí trực tiếp lấy vàng bạc tiễu phỉ để làm sính lễ.
Mà những thứ vàng bạc này, nguyên bản nên cho vào quốc khố.
Ngôn ngữ là một thứ rất kỳ diệu, khi ca ngợi một người, người này có thể là độc nhất vô nhị, anh hùng cái thế chưa từng có. Nhưng nếu hạ nhục một người, người này cũng có thể là tên tham ô, dơ bẩn hèn mọn.
Nhóm công thần tất nhiên cực giỏi môn đạo này, mà tính tình táo bạo Mộ Dung Lệ, để hắn nhất nhất giải thích cho mọi người nghe, còn không bằng cho hắn một đao. Vì thế hắn chắc chắn sẽ coi thường biện giải, đến lúc ấy, tội danh chắc chắn ghi tạc.
Người mưu tính trong chỗ tối đã xếp đặt cực kì vừa vặn, thậm chí ngay cả dân chúng Liêu Tây cũng kéo vài người tới đây, âm thầm chuẩn bị cho cuộc đối chất.
Tất cả chu toàn, chỉ thiếu gió đông.
Hương Hương không biết tình huống, bầu không khí trong vương phủ ngày càng căng thẳng. Thậm chí có người tìm hàng xóm của nàng ở huyện Lệnh Chi, hỏi dò chuyện năm đó nàng bị trắng trợn cướp đoạt, bức bách làm thiếp.
Hương Hương gọi Triệu Vũ tới, hỏi: “Vương gia vẫn không có tin tức gì sao?”
Triệu Vũ sợ nàng lo lắng, vội hỏi: “Vương phi yên tâm, thái hoàng thượng và thái hậu đều khỏe mạnh, sao lại khoan dung cho tiểu nhân quấy phá. Vương gia sẽ không sao đâu.”
Hưong Hương nói: “Cho dù Vương gia không việc gì, chỉ sợ đối với danh tiếng vẫn có ảnh hưởng.”
Triệu Vũ không nói lời nào, trước mắt Mộ Dung Bác vẫn chưa lên tiếng, cũng không ai biết ý tứ Yến vương đến cùng là thế nào. Thế nhưng chuyện gà nhà đá nhau, Mộ Dung thị còn thiếu sao? Nói không chừng…
Hương Hương nói: “Triệu Vũ, ngươi đưa Huyên Huyên và tiểu Kiệt đến chỗ Nhiễm tiên sinh đi.”
Triệu Vũ choáng váng: “Vương phi nương nương! Chuyện này… Trước mắt còn chưa tới mức độ này chứ?”
Hương Hương nói: “Cứ đưa tới trước đi.”
Triệu Vũ cũng không dám trái lời nàng, đành đáp: “Vâng. Thuộc hạ sẽ đi chuẩn bị ngay, Vương phi người cũng thu dọn hành trang đi ạ, chờ tiểu nhân thông báo cho người gác cửa thành xong sẽ tới đón Vương phi cùng quận chúa, tiểu vương gia.”
Hương Hương nói: “Không, ta không đi.”
Triệu Vũ không hiểu, lúc này đưa tiểu quận chúa và tiểu vương gia đi, lẽ nào không phải là vì ngài sợ hãi sao? Tại sao bản thân ngài lại không đi chứ? Hắn do dự nói: “Nhưng hai vị tiểu chủ nhân còn tuổi nhỏ, dọc đường chỉ có nhũ mẫu chăm sóc…”
Hương Hương nói: “Đi thôi.”
Triệu Vũ đáp một tiếng, cũng cảm thấy có gì đó kỳ quái, vừa an bài mọi chuyện, vừa phái người báo với Quản Giác. Quản Giác cũng cảm thấy chuyện đem hai vị tiểu chủ nhân đến chỗ Nhiễm Vân Chu không phải việc xấu. Thừa dịp lúc này còn có thể đi, mau mau đi trước. Nếu thật sự có chuyện gì xảy ra, cũng có thể tính toán được. Nếu không có chuyện gì thì lại đón trở về là xong.
So sánh với nơi này, chỗ của Nhiễm Vân Chu quả thực là nơi an toàn nhất. Trường ngựa nắm trong tay ông ta là một trong những nơi cung cấp ngựa chiến chủ yếu của Đại Yến. Đại Yến sẽ không động đến ông ta ngay lập tức. Mà chuyện làm ăn của Nhiễm Vân Chu trải dài từ nam ra bắc, luôn ngầm qua lại đôi chút với các quốc gia khác. Muốn giấu người lại càng dễ dàng.
Khi Quản Giác tới, Hương Hương đang thu dọn đồ đạc cho nhi tử và nữ nhi. ông ta đứng phía ngoài phòng, khom người, cung kính nói: “Nương nương, Vương gia mấy ngày không có tin tức gì, chỉ sợ là không thể truyền tin tức được. Thời điểm như thế này Vương gia bặt vô âm tín, chỉ có hai loại khả năng. Thứ nhất là Yến vương có chuyện quan trọng khác giao phó, thứ hai là bị giam lỏng. Thế nhưng lấy uy vọng của Vương gia, bất luận làm sao cũng sẽ không bị hãm hại. Vì thế nương nương không cần nóng ruột.”
Hương Hương nói chuyện với ông ta, trong lòng cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Dù sao người bên ngoài tất cả đều chỉ treo một câu nói ‘Vương gia cát nhân thiên tướng’, thực sự không an ủi được trái tim thấp thỏm bất an của nàng. Nàng nói: “Quản Giác, việc này không quan hệ tới Yến vương, thật sự có người muốn hại Vương gia.”
Quản Giác gật đầu, ông cũng là một người thông minh, làm sao có thể không biết chứ?
Nếu như không ai muốn hãm hại Mộ Dung Lệ, Tên Tạ Hoài Chi kia chỉ là một thư sinh không quyền không thế, làm sao có thể trực tiếp cáo trạng đến chỗ Mộ Dung Bác chứ?
Kỳ thực triều thần muốn thế nào không quan trọng, quan trọng chính là Mộ Dung Bác muốn gì. Mà thái thượng hoàng và thái hậu vẫn không lên tiếng, bọn họ rốt cuộc là chống đỡ, hay căn bản không hề biết chuyện?
Hương Hương nói: “Quản tiên sinh, ta tuy có lo lắng, nhưng chuyện này cũng không quan trọng lắm. Từ xưa đánh hổ đều là đi đầu thăm dò, ta chỉ sợ, chuyện lớn thực sự còn chờ ở phía sau. Mấy vị tướng quân không rõ tình huống, nếu như mấy ngày nữa Vương gia còn không có tin tức gì, chỉ sợ bọn họ… Sẽ dẫn Binh trở về thành .”
Quản Giác cũng rùng mình, đến lúc ấy, Mộ Dung Lệ mới xem như chân chính tạo phản . Không phản thì cũng phải mắc tội mưu phản.
Nếu như Mộ Dung Bác vốn không có ý trị tội hắn, hắn sẽ càng không trơ mắt nhìn đám thuộc hạ mang trên lưng tội danh mưu nghịch phản quốc, để rồi bị cách chức thậm chí lưu vong. Hắn chỉ còn đường vác lên cái tội danh này, xin nghỉ, thậm chí bị hoạch tội.
Quản Giác thở dài, bây giờ trong phủ vẫn còn không rõ tình huống, huống hồ là các tướng quân ở biên cương? Bọn họ nóng ruột chỉ sợ cũng không thua gì mọi người trong vương phủ.
Hương Hương giúp đôi nhi nữ gói ghém xong hành trang, Quản Giác ôm tiểu Kiệt ra, Hương Hương ôm tiểu Huyên Huyên, đồng loạt nhét chúng vào xe ngựa. Hai hài tử còn ngủ, tiểu Huyên Huyên mở mắt ra, còn hỏi: “Nương, cha trở về rồi sao?”
Hương Hương mỉm cười: “Còn chưa đâu, bé ngoan mau ngủ đi, đợi cha trở về nương gọi con dậy.”
Tiểu Huyên Huyên dạ một tiếng, nhắm mắt ngủ.
Hai nhũ mẫu cũng theo lên xe, người hầu cũng dẫn theo vài kẻ trung tâm. Hương Hương đứng trước cửa phủ, nhìn xe ngựa rẽ vào ngõ nhỏ rời đi. Phía sau Quản Giác hỏi: “Nương nương không cùng rời đi sao? Nếu nương nương không yên lòng hai vị tiểu chủ nhân, vậy thì cùng đi luôn. Chờ Vương gia trở về, đón cả nương nương cũng không muộn.”
Hương Hương lắc đầu, sau đó nói: “Quản tiên sinh, kỳ thực ta có một biện pháp, có thể tạm thời khiến chuyện này lắng lại.”
Ngày thứ hai, có một chuyện khiến cả Đại Yến quốc chấn kinh.
Lúc đó Mộ Dung Bác đang phê sổ con, cung nhân vội vã chạy đến bẩm, lăn hai vòng trên mặt đất mới run rẩy lắp bắp nói hết chuyện. Bút son trong tay Mộ Dung Bác run lên, mực chảy ra loang lổ nửa bản tấu.
“Ngươi nói cái gì?!” Một người vốn luôn ôn hòa thận trọng, gần như nhào lên tóm lấy cổ áo cung nhân, gào thét!
Cùng ngày, toàn bộ Đại Yến đều lan truyền — Yến vương bắt Tốn Vương giải trừ quân chức, đồng thời khiến Tốn Vương phi uống thuốc độc tự sát.