Mộ Dung Lệ nhúng bút lông vào nghiên mực, vẻ mặt nghiêm túc như đang nghe quân báo. Hương Hương vốn không thèm đến xỉa, giờ lại thấy hơi sợ sệt — hắn sẽ không thẹn quá thành giận chứ?
Tuy rằng từ lúc quen biết tới nay, hắn chưa từng động thủ đối với mình dù là một lần. Thế nhưng không có gì là tuyệt đối cả. Nhìn mấy người Quản Giác, Hàn Tục động một chút là bị hắn đánh…
Nhưng Mộ Dung Lệ lại thật sự đang đợi, Hương Hương không thể làm gì khác hơn là nói: “Vương gia sẽ không trách tội nô tỳ chứ?”
Mộ Dung Lệ trợn mắt: “Bảo nàng nói thì cứ nói, sao lại lảm nhảm nhiều thế? Tha nàng vô tội!” Bản vương là người thế nào chứ, sao có thể tính toán với nữ nhân nhà nàng?
Hương Hương liền nói: “Vương gia không đọc thư nhà thiếp gửi.”
Mộ Dung Lệ ghi lại, sau đó lão tử có đọc mà, Ân, chỉ là hơi chậm một chút.
Hương Hương nói: “Vương gia ra ngoài, bỏ Tiểu Huyên Huyên ở phủ Chu Thái úy, quên mang con về.”
Mộ Dung Lệ hơi đỏ mặt, ghi lại. Mẹ nó, khi đó lão tử vừa mới làm cha, chưa kịp chuẩn bị xong!
Hương Hương nói: “Vương gia vứt nô tỳ lại cổ đạo tấn kế, Vương phi quan trọng hơn nô tỳ.”
Mộ Dung Lệ ghi lại, sau đó nhíu mày, chuyện này… Lão tử cũng không thể vứt tẩu tử lại giữa đường được! Ừm, sau này cũng không bỏ nàng lại.
Hương Hương nói: “Vương gia không săn sóc, không chờ nô tỳ cơm nước xong đã chạy đi.”
Mộ Dung Lệ ghi lại, thầm nghĩ nữ nhân đúng là thù dai bỏ mẹ, chút chuyện nhỏ này mà cũng nhớ kỹ. Nàng chưa ăn no thì nàng phải nói chứ! Ách… Được rồi, mở ngoặc ghi chú lần sau đợi nàng ăn cơm xong mới được đi tiếp đóng ngoặc.
Hương Hương nói: “Vương gia mang mẹ con Lam trắc phi trở về, ôm Kha thiếu gia vào cửa. Không ôm Huyên Huyên. Coi trọng Kha thiếu gia hơn Huyên Huyên.”
Mộ Dung Lệ ghi lại, nghĩ thầm vẫn chưa xong à! Không được phải nhịn xuống. Cái này cũng không phải là ai quan trọng hơn, chỉ là thằng nhóc kia mới đến mà.
Hương Hương nói: “Vương gia hứa hẹn với Lam trắc phi, nói đời này chỉ yêu một mình nàng ấy. Lam trắc phi… quan trọng hơn nô tỳ.”
Mộ Dung Lệ ghi lại, cái này… chỉ là không muốn nàng ta rời đi. Một nữ nhân, lại mang theo con nhỏ, chẳng lẽ muốn nàng ta quay về Ngọc Hầu quan nhặt ngọc mà sống sao?
Hương Hương nói: “Lam trắc phi bảo Vương gia thả thiếp, Vương gia liền đuổi ta ra ngoài phủ. Bởi vậy Vương gia đã hiểu chưa, kỳ thực ta đối với Vương gia, không hề quan trọng.”
Mộ Dung Lệ chậm rãi ghi nhớ, nói: “Sau này sẽ không như thế.”
Hương Hương nói: “Nếu như Vương gia thật sự nhớ đến ba năm ân tình, xin Vương gia thả ta đi đi. Vương gia sẽ có đầy nhà cơ thiếp, sẽ có trai gái thành hàng. Nhưng những thứ mà trong mắt Vương gia coi như nhỏ nhặt không đáng kể, lại chính là tất cả của nô tỳ.”
Mộ Dung Lệ choáng váng, sau đó nói: “Không.”
Hương Hương cúi đầu, một lúc lâu nói: “Đêm đã sâu, Vương gia nghỉ ngơi đi.”
Một đời này, vốn không có thứ gì là ta có thể lựa chọn, ta nên nhận ra điều này từ lâu. Sớm biết như vậy, hà tất phải giãy dụa vô ích.
Nàng không muốn nói tiếp, Mộ Dung Lệ ngồi lên giường, ôm nàng lên. Nàng rất thuận theo, Mộ Dung Lệ luôn có cảm giác khó chịu. Hắn nói: “Nàng có nơi chốn nào tốt hơn ư? Hay là có ý định đời này đều ở cùng với cha mẹ nàng?”
Hương Hương không nói lời nào, Mộ Dung Lệ nói: “Ở lại bên cạnh ta.”
Hương Hương chôn đầu, Mộ Dung Lệ nhẹ nhàng hôn một cái lên đỉnh đầu của nàng.
Sáng ngày thứ hai, Mộ Dung Lệ còn không rời giường, đột nhiên bên ngoài có người gõ cửa. Hương Hương đi mở cửa, vui mừng phát hiện người đến lại là thư sinh trước đây. Nàng cười nói: “Nghe người ta nói ngươi đi làm Binh, đúng là cao hơn, đen hơn nhiều. Không thi trạng nguyên nữa ư?”
Mặt thư sinh đỏ lên, nói: “Ta đến thăm Trần bá và thím… Bọn họ đã chết…” Hai người đều có chút âm u, thư sinh nói: “May mắn giờ chiến tranh đã kết thúc, ta dự định trở về tiếp tục đi học, sang năm lại thi trạng nguyên.”
Hương Hương quả thật rất khâm phục hắn, trước đây bày sạp bói toán, viết chữ dùm, cũng không nhìn ra hắn có cốt khí như thế. Nàng hỏi: “Làm sao ngươi lại tìm được đến đây?”
Thư sinh nói: “Trước đây… vẫn muốn đến tìm nàng, chỉ là lo lắng nàng cảm thấy không tiện.”
Hương Hương sững sờ, thư sinh nói:
“Quách nương tử, nàng xem thế gian này rất vô thường. Con người vẫn đang yên lành, cũng không biết lúc nào lại tan thành cát bụi. Nếu như… Nếu như sang năm ta thi đỗ, ta… ta trở về cưới nàng được không?”
Mặt Hương Hương đỏ ửng lên, sau đó liền nghe phía sau có người cả giận nói: “Lão tử thấy đời này ngươi cũng không thi đỗ nổi đâu!”
Hương Hương vừa quay đầu, liền nhìn thấy sắc mặt Mộ Dung Lệ biến thành màu đen — chẳng trách không chịu đi cùng lão tử, hoá rai là nàng ở đây trêu hoa ghẹo bướm!
Thư sinh cũng sững sờ, nhìn Hương Hương, lại nhìn Mộ Dung Lệ. Hương Hương đi ra mở cửa, xiêm y vẫn xem như chỉnh tề. Mộ Dung Lệ trên người chỉ tùy tiện khoác lên một cái áo lông mỏng, bên trong còn ăn mặc màu trắng trung y và nội khố. Vừa nhìn chính đã biết là mới rời giường.
Hương Hương cũng không biết phải làm sao, Mộ Dung Lệ bước hai bước tới trước mặt thư sinh, dáng vẻ như gấu đen quyết đấu. Dường như một cái tát là đập hắn thành thịt vụn vậy.
Thư sinh một câu cũng không nói ra được, trước đây hắn cũng đã gặp Mộ Dung Lệ, Hương Hương nói đó là ca ca của nàng mà!!
Hương Hương kéo Mộ Dung Lệ lại, nói: “Ngươi mau đi đi!” Mấy người các ngươi, cứ nhất định phải thổ lộ ngay trước mặt hắn sao!
Thư sinh vừa nhìn, không dám tiếp tục trì hoãn, lòng bàn chân lau một vệt dầu, chạy.
Mộ Dung Lệ quả thực là nổi giận: “Đồ hỗn trướng!” Vung tay lên, định đánh. Đột nhiên nhớ ra điều gì, nhanh chóng thu tay lại, đổi thành ngón tay, chỉ vào nàng mắng: “Mỗi ngày đều câu dẫn nam nhân! Lão tử thấy nàng muốn chết đúng không!”
Hương Hương tức giận đến không nhịn được nữa, bèn mặc kệ hắn, xoay người trở về phòng nhỏ. Mộ Dung Lệ giận quá, đúng là không đem lão tử vào trong mắt mà! Từ phía sau ôm lấy eo nàng, nhấc bổng nàng lên. Hương Hương kinh hô một tiếng, hai bàn chân nhỏ không ngừng giãy dụa, lại không chạm tới mặt đất.
Mộ Dung Lệ mang nàng vào trong nhà, một tay đóng cửa lại, một tay đè nàng ở trên tường.
Hương Hương đang muốn nói chuyện, đột nhiên hắn cúi người xuống, bịt kín môi nàng. Nàng hơi run run, nụ hôn của hắn dài lâu mà dịu dàng, đầu lưỡi xẹt qua, mang theo ngứa ngáy đến kì lạ. Hương Hương không nói lời nào, Mộ Dung Lệ thấp giọng hỏi: “Một mình lão tử, nàng ăn không đủ no à?”
Hương Hương giận đến mặt đỏ bừng, nghĩ thầm chính ngươi không quản được thứ kia của mình thì có! Tìm bừa cái lí do làm gì chứ!
Mộ Dung Lệ đúng là không quản được thật, thế nhưng lý trí của hắn vẫn còn. Hôn xong, hắn lại ôm nàng vào trong ngực, cứ như thế đứng một cách yên tĩnh.
Lúc đó là ngày đông sáng sớm, khí trời kỳ thực rất lạnh. Nhưng trong lồng ngực của hắn lại vô cùng ấm áp. Hương Hương đột nhiên nói: “Vương gia.”
Cơn giận của Mộ Dung Lệ còn chưa tan đâu, hắn cả giận nói: “Nói!”
Hương Hương nói: “Vết thương của ngài…” Hình như không nghiêm trọng lắm.
Mộ Dung Lệ nghe vậy, lập tức ư một tiếng, sau đó nói: “Tiên sư nó, không nói thì không cảm thấy gì! Mau đỡ lão tử nằm xuống giường.”
Hương Hương liền thấy rất kỳ quái, lần này thái y không thường đến khám, nhưng hắn cũng không để mình thay thuốc cho.
Nàng đỡ Mộ Dung Lệ lên giường, Mộ Dung Lệ nằm xuống, lại sờ sờ mặt con trai, sau đó nói: “Còn sớm, lại ngủ cùng ta một chút.”
Hương Hương nói: “Vương gia…”
Mộ Dung Lệ kéo nàng vào trong lồng ngực, khẽ nói: “Tay lạnh cóng cả rồi.” Khi nàng mang thai không tĩnh dưỡng tử tế, lúc trong tháng lại càng không yên ổn, giờ thỉnh thoảng tay chân vẫn lạnh lẽo. Có Mộ Dung Lệ thì đỡ hơn nhiều, hắn máu nóng, không bao lâu sau đã ủ ấm tay nàng.
Đến buổi trưa, bên ngoài lại có người gõ cửa. Mộ Dung Lệ thiếu kiên nhẫn, sợ Hương Hương tỉnh lại, đơn giản đưa tay bịt tai của nàng. Ai mà đáng ghét như thế chứ!
Người bên ngoài gõ một lúc, đột nhiên có thị vệ ở ngoài cửa bẩm báo: “Vương gia, Thái tử điện hạ tới.”
Mộ Dung Lệ biết lần này không thể không rời giường. Lập tức đứng dậy mặc quần áo, Hương Hương lúc này mới tỉnh, Mộ Dung Lệ nói: “Nàng ngủ của nàng đi!”
Hương Hương sao có thể ngủ tiếp được chứ, cũng rời giường theo.
Khi Mộ Dung Lệ đi ra ngoài, Mộ Dung Bác đã ngồi ở trước bàn vuông. Hắn cũng không hành lễ, bước thẳng đến ngồi bên cạnh, Mộ Dung Bác cố nén cười, nói: “Đại ca bận bịu như con quay, thế mà đệ lại ở đây lười nhác.”
Mộ Dung Lệ nói: “Huynh là Thái tử, ngày lo trăm việc là chuyện đương nhiên. Đệ là tướng quân, không có chiến sự huynh còn muốn để đệ đi xâm lược nước khác sao? Muốn đi cũng được, trước tiên phát quân lương tới đây.”
Mộ Dung Bác dở khóc dở cười: “Được rồi được rồi, ta nghèo, ta vô dụng, ta không bỏ ra nổi quân lương, được chưa?!”
Mộ Dung Lệ nói: “Tới đây có chuyện gì?”
Mộ Dung Bác vừa nhìn, đây là quấy rối chuyện tốt của hắn, trong lòng khó chịu ấy mà. Liền nói: “Không phải là ta được làm đông cung Thái Tử sao, tới đây để cho đệ xem một chút uy phong Thái tử của đại ca ta.”
Mộ Dung Lệ: “...”
Bị hắn nghẹn cho một câu như thế, tốt xấu thái độ là khá hơn một chút, hỏi: “Phụ vương làm sao?”
Huynh đệ hai người đều ngồi xuống, câu được câu không nói chuyện. Mặc dù là quân thần, nhưng ăn nói tùy ý đã quen. Hương Hương đốt chậu than đem tới, lại đi chuyển tiểu bếp lò. Mộ Dung Lệ thấy, muốn chửi mẹ nó, đám hạ nhân lão tử nuôi chết hết rồi à! Sau đó tiến lên vài bước, nhấc cái bếp lò tới, hỏi Hương Hương: “Để chỗ nào?”
Hương Hương chỉ chỉ bên cạnh, hắn thả xuống, lúc này mới tiếp tục nói chuyện với Mộ Dung Bác.
Hương Hương xách siêu nước nóng, lại đi tới nhà bếp. Mộ Dung Bác nói: “Xem ra hôm nay đại ca có thể ở đây ăn cơm trưa.”
Mộ Dung Lệ hừ một tiếng, huynh đúng là da mặt dày đến ăn chực chứ gì. Quả nhiên Mộ Dung Bác cười nói: “Buổi sáng đi đến lều phát cháo, nhìn thấy Hương Hương làm rau ngâm, nếm thử một miếng đã nghĩ tới bữa trưa ngày hôm nay.”
Mộ Dung Lệ nói: “Có cái thư sinh…” Vừa quay đầu, hỏi thị vệ của mình, “Tên gì?”
Thị vệ nhanh nhẹn đáp: “Thưa Vương gia, họ Thiệu, tên là Thiệu Kính Trai.”
Mộ Dung Lệ hừ lạnh, nói: “Sang năm khoa thi không được tuyển!”
Hừ, người qua đường A ngay cả cái tên cũng không có, cho ngươi trở về cưới nữ nhân của lão tử!
Bên cạnh Hương Hương nghe xong, tức giận đến mặt cũng đỏ: “Ngài!”
Mộ Dung Lệ cả giận nói: “Lão tử làm sao?!” Bắt nạt gian phu của nàng, nàng không vui hả? Lão tử chính là ỷ thế hiếp người đấy, làm sao nào?
Hương Hương quả thực là tức giận đến một câu cũng không nói ra được, trong lòng âm thầm mắng nhiều lần, hai con chó vẫn bám theo nàng, quấn quýt bên chân. Hương Hương thầm lẩm bẩm chó còn thông minh hơn người, thế mà cũng làm tướng quân…
Mộ Dung Bác rất hứng thú xem hai người cãi nhau, Hương Hương cắt thịt ba chỉ thành miếng, lấy tôm bóc vỏ, lòng vịt, dạ dày, cá, đậu hũ rửa sạch cắt nhỏ rồi hầm nhừ. Trước cho tỏi, ớt, lá hương diệp, hạt tiêu và dầu vào đảo thành màu đỏ rồi vớt ra.
Thịt ba chỉ cũng cho vào dầu từ từ chiên, chín tới thì đổ ra. Cuối cùng cho chỗ hương liệu vừa làm, thịt vào cùng nhau xào. Thêm chút gia vị.
Mộ Dung Lệ cùng Mộ Dung Bác uống rượu, Hương Hương lại làm sườn xào chua ngọt, chính là xương sườn rửa sạch, chặt nhỏ rồi ướp đều. Chanh bào hết vỏ ngoài. Một phần cắt sợi, một phần ép nước. Sau đó chảo nóng đổ dầu vào, cho xương sườn đã ướp sẵn vào rán đến khi hai mặt vàng ươm, mới rưới nước canh lên. Thêm một ít muối cùng đường. Để một lúc cho ngấm mới múc ra đĩa.
Lúc xếp lên đĩa thì rưới một thìa nước tương lên sườn, sau đó rắc một ít sợi chanh. Mùi vị chua chua ngọt ngọt, vừa thơm vừa ngon miệng.
Còn có dưa muối nàng tự ngâm, Mộ Dung Bác và Mộ Dung Lệ liền rượu cũng không uống, vùi đầu ăn cơm. Hương Hương ngồi bên cạnh Mộ Dung Lệ, Mộ Dung Bác ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hương Hương chỉ ăn dưa muối. Bản thân nàng kỳ thực không ăn được cay, thế nhưng Mộ Dung Lệ ăn rất đậm vị, vì thế Hương Hương bỏ rất nhiều ớt trong nồi.
Mộ Dung Lệ cũng phát hiện, hỏi: “Sao nàng lại không ăn?” Rồi gắp mấy đũa to vào bát của Hương Hương, Hương Hương nhìn con tôm đỏ tươi kia, cả miếng dạ dày, mặt tức đến đỏ bừng. Mộ Dung Lệ hừ một tiếng, xem đi, lão tử rất chu đáo nhé!
Hương Hương chỉ ăn một miếng, liền cảm thấy cay quá! Đỉnh đầu cứ như có lửa bốc lên! Mộ Dung Bác muốn cười, thế nhưng hắn không nhịn được. Cùng Mộ Dung Lệ chạm chén, Mộ Dung Lệ uống một hớp, quay đầu lại đưa miệng Hương Hương: “Đến, uống một hớp đi.” Mùa đông rét lạnh, uống một hớp rượu ấm áp thân thể.
Hương Hương không muốn uống, nhưng thực sự là quá cay, liền khẽ nhấp một ngụm. Rượu do Mộ Dung Bác mang tới, là rượu ngon. Mộ Dung Lệ lấy cái chén, uống một hơi cạn sạch. Lại rót một ly, vẫn cứ đút nàng mấy ngụm. Hương Hương cảm thấy rượu kia cũng không tệ lắm, không cay như trước, rất vào miệng, uống xong con thấy thơm ngọt.
Mộ Dung Lệ thấy nàng thích, lại rót thêm một chén cho nàng.
Hương Hương chậm rãi uống, chỉ chốc lát sau đã uống hết phân nửa. Mộ Dung Lệ nói với Mộ Dung Bác: “Mấy ngày nữa đệ tới Ngọc Hầu quan xem xem, không biết bọn Trầm Ngọc Thành xử đám người phế Thái tử thế nào rồi.”
Mộ Dung Bác nói: “Rễ cũng nhổ lên rồi, còn sợ gì mấy cái lá cây. Có điều để đi xem xem cũng được, nếu trong quân có tướng lĩnh trẻ tuổi, nhìn có thể đề bạt thì cũng cố gắng vun bón một hồi.”
Đang nói, đột nhiên chỉ tay về chỗ bên cạnh Mộ Dung Lệ: “Ấy ấy!”
Mộ Dung Lệ quay đầu nhìn lại, vừa vặn nhìn thấy Hương Hương gục đầu xuống bát.
Mộ Dung Lệ cũng choáng váng, này, tửu lượng này, thực sự là kinh thiên địa khiếp quỷ thần! Mẹ nó, nàng không thể uống ít một chút sao! Vội vội vàng vàng nâng Hương Hương, may mắn bát của nàng khá sạch sẽ, chỉ có trên lỗ mũi dính ít dầu. Mộ Dung Lệ lau cho nàng rồi ôm người vào nội thất.
Trên giường con trai của hắn đã tỉnh rồi, thấy mẫu thân không ở đó, chỉ yên tĩnh lay động con ngươi đen láy, không khóc quấy. Mộ Dung Lệ đỡ Hương Hương nằm lên giường, luôn mồm nói: “Gọi đại phu!” Nàng say thành thế này rồi, kiểu gì cũng phải tỉnh lại để uống thuốc!
Mẹ nó, có một chút rượu, nữ nhân rốt cuộc có tác dụng gì chứ!!
Hương Hương nằm ở trên giường như đống bùn nhão, nhẹ giọng nói thầm: “Huyên Huyên.”
Mộ Dung Lệ hơi run, nói: “Ngày mai sẽ đón nó tới.”
Hương Hương nói: “Ừm.” Trên mặt còn mang theo một nụ cười hạnh phúc.
Mộ Dung Lệ đến gần — say đến thế rồi, lão tử hôn một chút chắc chắn nàng cũng không biết đâu. Hắn đè trên người nàng, mạnh mẽ hôn một trận, sau đó mới thì thầm hỏi: “Tại sao không chịu ở bên lão tử?” Lão tử làm sao, còn mạnh hơn tên thư sinh mềm oặt kia nhiều!
Hương Hương mơ mơ màng màng, nói: “Không… Không muốn làm thiếp.”
Mộ Dung Lệ hơi run, từ từ ôm sát nàng. Cảm thấy hơi thở của nàng dần dần bình tĩnh, hắn nói: “Được.”
Thái y tới, thấy chỉ là say rượu thông thường, cũng chỉ xông hương xuân hỗ trợ thanh thần tỉnh rượu mà thôi.
Mộ Dung Kiệt bên cạnh vốn đẽ sớm tỉnh rồi, nương không tới đây thì thôi. Bây giờ nương đã tới, mà lại không ai để ý đến nó, không khỏi ọ ẹ vài tiếng, thấy vẫn không có ai quan tâm, liền oa một tiếng bật khóc. Mộ Dung Lệ ôm nó lên, tiểu tử thúi, con còn dám khóc à!
Hắn vừa ôm một cái, thẳng nhóc lại càng khóc lợi hại!
Mộ Dung Lệ quả thực là sầu đến đầu cũng phình to, hắn học Hương Hương lột quần của con ra. Một luồng tanh tưởi xông lên khiến hắn như muốn phun hết cả bữa tối ra. Hắn tìm nửa ngày mới tìm được đống tã lót Hương Hương đã hong khô, luống cuống tay chân làm sao cũng không thay được.
Mẹ nó, nhũ mẫu đâu rồi! Ai mang nhũ mẫu tới đây đi!
Mộ Dung Kiệt khóc đến mức cả khuôn mặt đỏ bừng, cả người uốn éo giãy dụa. Mộ Dung Lệ cả giận nói: “Ai đang ở đây thì lăn mẹ nó ra đây! Thay tã cho con trai lão tử mau!”
Nhất thời, mười hai tên thị vệ mặt mang khăn, lưng thẳng tắp xuất hiện, sau đó có người đi lấy nước nóng, có người cầm khăn lau mồ hôi...
Đúng rồi, vẫn không có sữa, nhưng là lúc này Hương Hương say rồi, ai cho nó bú chứ! Không bú sữa còn có thể ăn cái gì đây!!
Bên cạnh có thị vệ nói: “Vương gia, tiểu nhân đi ra ngoài tìm sữa ngựa!”
Tiếng khóc bén nhọn tựa hồ muốn xuyên thủng đầu óc, Mộ Dung Lệ nói: “Nhanh đi đi!”
Trời ạ, trẻ con quả thực chính là ma quỷ! Ai tới dỗ nó cho lão tử!!
Thật vất vả rửa sạch sẽ, sữa ngựa cũng đem tới. Mộ Dung Lệ sai người hâm nóng, liền chuẩn bị cho nó ăn. Thị vệ bên cạnh vội vàng nói: “Vương gia, cẩn thận nóng!!”
Thử nhiệt độ mấy lần, cảm thấy gần được rồi, lại bón một thìa, Mộ Dung Kiệt chép miệng — bón nữa đi!
Một đám người chơi đùa đến kiệt sức, Tiểu vương gia cuối cùng cũng tạm coi như hài lòng. Mộ Dung Lệ đuổi hết người xuống, dang tay chân hình chữ đại nằm uỵch xuống giường, còn mệt mỏi hơn cả đánh hạ thành Tấn Dương.
Này, thằng nhãi, con ăn no chưa? Hắn sở trường nhất là chơi đùa với con trai, vươn mình ôm nó lên, hôn thật kêu lên mặt nó. Không ôm được người lớn, thì đành ôm đứa bé đi.
Hai cha con đầu to cùng đầu nhỏ chạm vào nhau, chỉ chốc lát sau đã ngủ.
Hương Hương ngủ đến tối, mở mắt ra, nhìn thấy hai cha con đang ngủ ngon lành. Nàng thở dài, thấy tã của con bọc lộn xộn, lại ôm tới, thay một lần nữa. Lúc đang đặt đứa bé lên trên giường, Mộ Dung Lệ đột nhiên ôm lấy nàng.
Hương Hương nói: “Vương gia tỉnh rồi ư?”
Mộ Dung Lệ hôn môi lên trán của nàng, nói: “Bản vương phải trở về Tấn Dương một chuyến, nàng có nguyện cùng đi không?”
Hương Hương nói: “Không được, ta…”
Mộ Dung Lệ nói: “Vậy nàng và con trở về huyện Lệnh Chi trước. Hai ngày nữa ta sẽ tới đón các nàng.”
Hương Hương há miệng, nghĩ nói cũng vô dụng, đơn giản đành thôi.
Mộ Dung Lệ là người có tác phong sấm rền gió cuốn, ngay bấy giờ liền đứng dậy, tức tốc chạy về Tấn Dương. Thị vệ cũng mang xe ngựa tới, đón mẹ con Hương Hương trở về huyện Lệnh Chi.
Hương Hương quả thực không làm gì được hắn — bây giờ là buổi tối đó, chuyên gì mà nhất định phải lên đường ngay lập tức thế? Là… Lại có quân tình sao?
Ồ, chờ chút, vết thương của hắn —