Lúc Mộ Dung Kiệt tỉnh lại, trời đã tối đen. Mở mắt ra không nhìn thấy mẫu thân, nó oa một tiếng rồi khóc to. Mộ Dung Lệ ôm lấy nó, vụng về dỗ dành. Nó vẫn không thèm cảm kích, càng khóc lớn tiếng hơn. Mộ Dung Lệ liền cảm thấy, mẹ nó, cái vụ dỗ trẻ con này còn khó hơn hành quân đánh trận nhiều.
Hương Hương chạy tới, thấy hắn ôm thằng bé, sợ đè vào vết thương của hắn liền vội vàng đón lấy bé con. Nàng đổi tã lót trước, rồi mới cởi quần áo, bắt đầu cho bé bú sữa.
Mộ Dung Lệ quay đầu liếc mắt nhìn, thấy bầu ngực nàng trắng trẻo non nớt, không nhịn được cũng nuốt một ngụm nước miếng.
Hương Hương chờ thằng bé ăn no, vẫn thả nó bên cạnh Mộ Dung Lệ, khẽ nói: “Vương gia ngủ trước đi, thiếp đi giặt quần áo.”
Mộ Dung Lệ ừ một tiếng, dĩ nhiên cũng không biết nên nói gì! Chết tiệt, thời điểm như thế này thì phải nói cái gì?!
Chờ Hương Hương ra giếng giặt quần áo, Mộ Dung Lệ gọi nhỏ: “Lục Kính Hi!”
Lục Kính Hi và Trịnh Nghiễm Thành nhanh nhẹn chạy tới, nhưng tiểu Kiệt vốn đang mơ màng ngủ, lại bị đánh thức, nó mở to đôi mắt tròn vo rưng rưng định khiếu nại. Mộ Dung Lệ sợ nó khóc, vội ôm nó vào trong ngực lắc qua lắc lại. Vừa lắc vừa nói: “Lúc này đến cùng phải nói gì đây?”
Lục Kính Hi rung đùi đắc ý nói: “Lúc này ngài phải nói những lời âu yếm mà nữ nhân thường thích nghe ấy.”
Mộ Dung Lệ cau mày, lời âu yếm — là cái quỷ gì thế?!
Trịnh Nghiễm Thành móc trong lòng ra một tờ giấy viết thư: “May mắn thuộc hạ có chuẩn bị sẵn! Vương gia mời xem!”
Mộ Dung Lệ mở tờ giấy ra, bên trên viết:
“Cao lâu trùng trùng bế minh nguyệt,
Trường đoạn tiên lang cách niên biệt.
Tử tiêu hoành địch tịch vô thanh,
Độc hướng dao song toạ sầu tuyệt.
Ngư trầm nhạn diểu thiên nhai lộ,
Thuỷ tín nhân gian biệt ly khổ…”
(Tương tư khúc – Đới Thúc Luân)
Lầu cao lớp lớp che trăng sáng,
Đau lòng vì suốt năm xa cách chàng.
Tiêu im sáo lặng không nghe tiếng,
Một mình ngồi buồn nhìn ra song cửa ngọc (ngóng chàng).
Cá lặn chim bay chân trời góc biển,
Biệt ly không được tin thư thật khổ.)
Mộ Dung Lệ vừa lắc đứa bé vừa hỏi: “Ngươi xác định nàng đọc hiểu cái này không?”
Trịnh Nghiễm Thành vội vàng lấy trong lồng ngực ra một tờ giấy viết thư khác: “Không quan trọng lắm không quan trọng lắm, ty chức còn có một bản diễn giải. Đảm bảo phu nhân có thể đọc hiểu.”
Mộ Dung Lệ đáp lại cho hai người bọn họ một chữ: “Cút!”
Hai người đang muốn lăn, hắn lại hỏi: “Tại sao lại chọn nơi này?” Biệt uyển cung tốt hơn nơi này nhiều! Nàng lại mang theo con nữa.
Lục Kính Hi vội vàng nói: “Vương gia ngài không biết chứ, ngoại trừ nơi này, còn có chỗ nào là chỉ có một cái giường đây?”
Mộ Dung Lệ vốn định cho hai người bọn họ tí sắc mặt, nghe nói như thế, lại cảm thấy hai tên tòng quân này của mình vẫn thực sự không phải một điểm tác dụng cũng không có. Liền nói: “Cút đi, có lệnh thì tới.”
Hương Hương đi đến nhà bếp, nhìn thấy bên trong củi gạo dầu muối, đủ loại nguyên liệu nấu ăn đều chuẩn bị rất đầy đủ. Trong thùng gỗ còn có đậu tương đã ngâm tốt. Bên trong khu nhà nhỏ cũng được dọn dẹp kĩ càng, ngay cả thớt đá đều cọ đến sạch sành sanh.
Hai con chó mực đi theo nàng, trong lỗ mũi phun khí, Hương Hương vuốt đầu chúng nó nói: “Hiện tại bên ngoài không biết có thể mua được gà hay không, để ta đi xem thử.”
Vừa quay đầu lại, nhìn thấy trong đống nguyên liệu nấu ăn còn có vài con chim trĩ, thỏ rừng tươi. Nàng bèn nhặt vài con cho hai con chó lấp bụng trước. Khi ra cửa, thấy hai bên đã có một số bách tính trở lại quê cũ. Thế nhưng người rõ ràng đã ít hơn nhiều.
Thời gian bốn tháng, cũng không thể để gạt đi được nỗi khủng hoảng vì chiến loạn và bi thương khi mất đi người thân của dân chúng. Những khuôn mặt quen thuộc đều không còn đây. Hương Hương đi qua chỗ lúc trước bày sạp, thấy lều trà không mở cửa. Nàng đến hỏi thăm vài câu, mới biết vợ chồng Trần bá tuổi già sức yếu, đi đứng cũng chậm, không thể chạy trốn. Bị người Hồ giết chết ở nhà.
Thư sinh vẫn còn tốt, hắn luôn luôn mong muốn thi đậu trạng nguyên, bây giờ cũng xếp bút nghiên theo việc binh đao, hiện tại đang làm lính dưới trướng Chu Trác.
Dương lục nương đã được người nhà đón đi, tới giờ vẫn chưa về. Cũng không biết sau này có trở lại nữa hay không.
Trấn ích Thủy giờ đây có một cảm giác cảnh còn người mất.
Càng đáng sợ hơn, giờ đang vào ngày đông giá rét, bách tính trở lại quê cũ cũng là thời kì giáp hạt. May mà Mộ Dung Bác sớm đoán được tình huống như thế, lệnh cho quan phủ phát cho mỗi hộ gia đình ít nhất một chăn bông. Mỗi người ít nhất một cái áo ấm.
Quan phủ mỗi ngày đều mở lều phát cháo, tuy rằng không mong no bụng, nhưng ít ra có thể tránh đói rét mà chết. Phía trên lại thường có thủ hạ của Mộ Dung Bác đi khắp nơi tuần tra, vì thế các nơi châu phủ cũng không dám không tận tâm. Trấn Ích Thủy vẫn chưa xảy ra chuyện “Thây chết cóng ngoài đường”.
Lúc Hương Hương đi ngang qua lều cháo, nhìn thấy thùng cháo kia, trong lòng không nhịn được chút chua xót. Đại Yến cũng đang lâm vào tình cảnh khó khăn, có thể phân ra tinh lực làm những việc này, đã là cực hạn. Thứ cháo kia cũng không thể quá đặc được.
Hương Hương vừa đi vừa xem, những lều phát cháo như thế trong trấn có ba nơi, nàng thở dài, cuối cùng tìm một vòng, đương nhiên không có chỗ nào bán gà sống.
Chờ về đến nhà, nàng còn chưa tiến vào, đã có thị vệ cung kính hỏi: “Phu nhân có gì cần mua, xin hãy ra lệnh.”
Nàng vừa ra khỏi cửa liền có người đi theo, thấy nàng tay không mà về, đương nhiên là không mua được thứ nàng muốn. Lúc này Hương Hương mới nói: “Hai con chó chưa có đồ ăn.”
Thị vệ lập tức khom người nói: “Tổng quản biệt uyển mỗi ngày đều tới đây cho chúng nó ăn, nếu như phu nhân muốn tự mình làm, thuộc hạ sẽ bảo ông ấy…”
Hương Hương vội nói: “Không cần không cần, có người cho chúng ăn là tốt rồi.”
Nàng đi vào trong phòng, Mộ Dung Lệ đang ôm nhi tử chơi. Thằng nhóc này ngủ đến tỉnh, tỉnh rồi lại đi ngủ, lười hơn heo con. Hương Hương thấy hai cha con chơi đến vui vẻ, cũng không để ý đến bọn họ. Sai thị vệ đi ra ngoài hái rau dại. Bên cạnh Mộ Dung Lệ có mười hai thị vệ làm nhiệm vụ. Những người này đều là cao thủ trong việc hái rau dại. Hương Hương rửa sạch chỗ rau rồi cắt sợi, cho muối vào ngâm. Thịt cũng băm vụn, làm thành tương, sau đó rắc lên chỗ rau vừa ngâm.
Sau khi làm xong, thì đưa đến lều phát cháo. Lúc nhận cháo thì cho mỗi người thêm một thìa rau ngâm. Vào thời điểm nhà nhà đói rét như thế này, nàng cũng làm không được những thứ khác, chí ít cũng để mọi người nếm chút dầu mỡ.
Đến buổi tối, Hương Hương nấu một ít cháo. Rau ngâm vừa vặn có thể ăn cùng. Sợ Mộ Dung Lệ ăn không đủ no, nàng lại làm cho hắn một bát canh cá. Khi Mộ Dung Lệ ăn cơm, nàng ôm con, mớm từng chút, từng chút khoai lang nghiền cho nó ăn.
Bên ngoài sắc trời đã tối, trong phòng bắt đầu thắp nến. Ánh sáng nhàn nhạt tràn đầy căn phòng, ấm áp lạ kì.
Mộ Dung Lệ đột nhiên cảm thấy, cảnh tượng này còn hơn xa khói mây đại mạc, tà dương sông dài.
Đối với con người, rốt cuộc “nhà” là thứ gì?
Phong cảnh đẹp đẽ đằng xa, lại càng núi hiểm nước xiết. Tại sao sau khi đi xa, thứ ta quyến luyến nhất vẫn là nơi ta quen thuộc tận đáy lòng, không hề mới mẻ này?
Hắn vươn ngón tay, nhẹ nhàng gãi gãi nắm tay nho nhỏ của Mộ Dung Kiệt. Đột nhiên lần đầu tiên, hắn cảm thấy nếu như Huyên Huyên cũng ở đây thì tốt rồi, một nhà bốn người, cứ như vậy đoàn tụ ở đây.
Chờ cho bé con ăn xong, Hương Hương cũng phát hiện nơi này chỉ có một cái giường. Mộ Dung Lệ thấy nàng không định ngủ, liền nói: “Bản vương đã bị thương thành như vậy, còn có thể làm gì nàng chứ?”
Hương Hương vẫn bất an, hắn đã viết thư thả thiếp, kỳ thực giữa hai người đã chẳng còn quan hệ gì. Nếu cứ ngủ chung một cái giường như thế thì làm thế nào? Chung quy, vẫn phải trở lại những ngày tháng trước hay sao?
Mộ Dung Lệ thấy nàng vẫn do dự, nhấn mạnh: “Lại đây.”
Hương Hương đành phải đi tới, cũng không thay y phục, để nguyên quần áo mà ngủ bên cạnh hắn. Mùi hương quen thuộc chui vào trong lỗ mũi, Mộ Dung Lệ đột nhiên thấy hưng phấn. Hắn nỗ lực áp chế sự kích động của bản thân, mẹ nhà nó, không thể cứ thế trực tiếp làm thịt nàng được!
Thế nhưng hắn quả thật rất muốn, lần đó gần gũi nàng đã là hơn một năm trước. Hắn duỗi duỗi tay, vẫn nhịn xuống . Không, ta không thể làm như vậy.
Hắn thu tay về, ta trăm phương ngàn kế tìm nàng trở về, không phải là bởi vì lão tử muốn nữ nhân.
Mà là bởi vì lão tử nhớ nàng.
Hương Hương tuy rằng rất bất an, nhưng mà ở bên cạnh hắn cũng quen rồi. Không lâu lắm hô hấp dần trầm, từ từ ngủ say. Mộ Dung Lệ đưa tay ra, nhẹ nhàng chạm đến thân thể của nàng. Mẹ nó, thật sự rất muốn.
Hắn lăn qua lộn lại trằn trọc đến tận nửa đêm, quên đi, mình tự xử một lần là được.
Tiếng hít thở bên tai, mùi thơm thoang thoảng trong mũi, tất cả đều biến thành chết dẫn lửa đốt cháy lòng hắn. Tốn Vương gia sống hai mươi tám năm, lần đầu tiên làm cái loại chuyện hèn mọn này.
Vừa làm vừa lén lút liếc nhìn nhi tử nằm bên cạnh — con trai ơi con trai, chuyện này không vẻ vang tí nào. Cha ngươi đây là hết cách rồi, sau khi lớn lên ngươi tuyệt đối đừng có học tập đấy!
Ban đêm Mộ Dung Kiệt đều tỉnh lại hai lần, Hương Hương cũng quen rồi. Mỗi lần hắn ọ ẹ vài tiếng, rõ ràng chỉ là tiếng động cực kì nhỏ, nhưng nàng đều lập tức thức dậy. Đến Mộ Dung Lệ cũng phải khâm phục loại cảnh giác này của nữ nhân. Nếu như áp dụng vào hành quân đánh trận, nào có chỗ cho quân địch mò tới?
Hương Hương ôm con lên, cho bú, đổi tã, lại dùng nước nóng rửa sạch sẽ cái mông nhỏ của nó. Xong xuôi mới để nó ngủ tiếp.
Mộ Dung Lệ liền lẳng lặng mà nhìn nàng, chờ thằng nhóc ngủ, hắn lại không nhịn được, vươn tay ôm gọn lấy Hương Hương. Hương Hương giật mình nhỏm dậy, cơ thể Mộ Dung Lệ nóng bỏng, có loại cảm giác nhiệt huyết sôi trào, hắn vươn mình đè Hương Hương lại. Trong khoảnh khắc đầu chỉ còn dư lại phản ứng theo bản năng.
Hương Hương bị hắn hôn đến không thở nổi, đầu lưỡi thô cuồng kia chiếm lấy từng tấc từng tấc khoang miệng nàng, nàng chậm rãi biết hắn lại đổi ý. Hắn căn bản không muốn thả mình đi. Nụ hôn của Mộ Dung Lệ dần dần sâu xuống, dẫn dắt hai tay của nàng để nàng chạm đến cơ thể của mình. Khi đang đưa tay cởi xiêm y của nàng, đầu lưỡi đột nhiên liếm phải một giọt nước mắt mằn mặn, mang theo cay đắng.
Hắn hơi run lên, sau đó từ từ buông nàng ra. Hương Hương dựng cổ áo bị mở rộng lên, không giãy dụa, không phản kháng, cũng không phối hợp. Mộ Dung Lệ chầm chậm rời khỏi thân thể của nàng, một lúc lâu sau mới khẽ nói: “Ta...” Âm thanh có chút khô khốc, giống như một con chó to xác làm chuyện xấu bị chủ nhân bắt được.
Hương Hương không nói lời nào, hắn cũng không biết nói cái gì. Ba chữ ‘Ta xin lỗi’ đã đến bên mép, kẹt lại, làm thế nào cũng không chịu thoát ra.
Lặng im, trấn nhỏ tối đen, có gió thổi qua nóc nhà, quét xuống lá rụng vang lên tiếng sàn sạt, đêm có vẻ đặc biệt yên tĩnh.
Mộ Dung Lệ nói: “Tại sao nàng không chịu theo ta?”
Hương Hương quay đầu nhìn hắn, Mộ Dung Lệ nói: “Nói cho lão tử nghe, chí ít để lão tử biết được nguyên nhân.”
Hương Hương trầm mặc, nói rồi có ích lợi gì, ngươi sẽ thay đổi ư? Ngươi có thể thay đổi ư?
Mộ Dung Lệ nắm chặt bờ vai của nàng, nói: “Lão tử sẽ cố hết sức để thay đổi.”
Hương Hương né tránh ánh mắt của hắn, Mộ Dung Lệ giận: “Không phải nàng còn nhớ nhung tên cẩu vật Hàn Tục kia đấy chứ?”
Hương Hương tức giận đến không nhịn được nữa, nàng đẩy hắn ra, xoay người nhắm mắt lại, chỉ chừa cho hắn một bóng lưng. Thay đổi? Thay đổi cái rắm, chó không đổi được thói ăn phân!
Mộ Dung Lệ lật nàng lại: “Đồ hỗn trướng, lão tử bảo nàng nói chuyện, nàng dám ngủ à!”
Hương Hương rốt cục không nhịn được, ngồi dậy, nói: “Vương gia nói không đáng tin mà, đúng không?”
Mộ Dung Lệ nói: “Lão tử đường đường nam tử hán đại trượng phu, đỉnh thiên lập địa, lời hứa đáng giá nghìn vàng! Cái gì là nói không đáng tin chứ?!”
Hương Hương nói: “Vương gia đã lập thư thả thiếp, nói xong rồi lại…”
Câu sau còn chưa nói ra, Mộ Dung Lệ đã nói: “Câu nói lúc trước hết hiệu lực, lão tử chính là nói chuyện không đáng tin đấy, có giỏi thì nàng cắn ta!”
Hương Hương tức giận đến loạn run, vừa nghĩ, hắn vốn là con người không tín không nghĩa, cũng đáng phí công tính toán?! Lập tức ngã xuống, xoay người ngủ tiếp. Mộ Dung Lệ giận dữ, lại lật nàng lại: “Ta bảo nàng nói chuyện mà! Lá gan đúng là càng lúc càng lớn, còn dám mạnh miệng!”
Hương Hương ôm chăn xuống giường, không thèm nằm cùng giường với hắn nữa. Mộ Dung Lệ lại kéo nàng lên. Bỗng nhiên nhận ra tay nàng hơi lành lạnh, liền ôm chầm nàng ấp vào trong ngực. Hương Hương giãy dụa mấy lần, biết vô dụng, đành phải bất động.
Mộ Dung Lệ nói: “Nói chuyện thì nói, trời lạnh thế này lộn xộn cái gì chứ ?”
Hương Hương thực sự là lần đầu tiên hiểu cái gì gọi là tú tài gặp quân binh. Đến cùng là ai đang lộn xộn chứ! Lập tức ngậm chặt miệng, không nói lời nào.
Mộ Dung Lệ hỏi: “Nói mau, rốt cuộc lão tử không tốt ở chỗ nào!”
Hương Hương nói: “Ngài thật sự muốn nghe?!”
Mộ Dung Lệ nói: “Phí lời.”
Hương Hương nói: “Được rồi, ta nói.”
Mộ Dung Lệ nói: “Chờ đã!”
Hương Hương ngẩng đầu nhìn hắn, hắn vươn người, cầm giấy bút, giương cằm lên với nàng: “Được rồi, nàng nói đi.”
Hương Hương: “…”