Hương Hương không muốn đi suốt đêm, thế nhưng bên ngoài thị vệ đã chuẩn bị mọi thứ, nàng không thể làm gì khác hơn là gói ghém quần áo, đồ ăn cho đứa bé. Xe ngựa chạy suốt đêm chạy ra khỏi tiểu Kế Thành. Hương Hương nghĩ đến hai con chó không có ai trông nom, cũng mang chúng cùng về huyện Lệnh Chi. 

Quách Điền và Quách Trần Thị vốn ngày đêm lo lắng, chỉ lo Mộ Dung Lệ gây bất lợi cho Hương Hương. Đến sáng sớm hôm nay, nhìn thấy Hương Hương trở về, liền vui mừng khôn xiết. Quách Trần Thị vội vàng làm đồ ăn cho Mộ Dung Kiệt, đang bận rộn, bên ngoài lại là một trận náo động, có thị vệ đến bẩm: “Hương phu nhân, thuộc hạ phụng mệnh của Vương gia, mang tiểu Quận chúa đến chỗ của phu nhân.” 

Hương Hương vừa nghe, lần này là thật sự cao hứng, chạy ra ngoài như bay. Bên ngoài lại không phải xe ngựa, Quách Dương mang theo tiểu Huyên Huyên trở về. Con bé không ngồi xe, không chịu cho cậu cưỡi ngựa đi trước nó. 

Lúc này nhìn thấy Hương Hương, nó còn hơi xa lạ, lúc Hương Hương rời khỏi nó, con bé còn chưa bắt đầu nhận thức sự việc. Quách Dương ôm nó tới, trước tiên gọi Quách Trần Thị một tiếng nương. Chỉ lo nó làm tỷ tỷ mình thương tâm, xuống ngựa liền ôm bé lên: “Gọi nương đi!” 

Hương Hương lúc đầu còn trốn tránh, lúc này lại hơi sợ sệt, đứng tại chỗ không dám tiến lên. Tiểu Huyên Huyên nghi ngờ nhìn trái nhìn phải một hồi, hướng về phía Quách Trần Thị kêu một tiếng: “Nương.” 

Mọi người cười to, vừa là hài lòng, lại có chút chua xót.

Hương Hương dắt tiểu Huyên Huyên đi vào trong nhà, Lam Dụ và Bệ Cẩm Bình thay nàng chăm sóc đứa trẻ, vẫn thường nhắc đến mẫu thân với nó. Vì vậy bé con cũng không kháng cự nàng. Quách Điền đi ôm tiểu quận chúa, trong mắt lệ quang lóng lánh: “Lần này là tốt rồi, có thể coi là đoàn viên.” 

Hắn và Quách Trần Thị đều là lần thứ nhất nhìn thấy Huyên Huyên, Huyên Huyên có cái mũi giống Mộ Dung Lệ, đôi mắt giống Hương Hương. So với mẫu thân, lại nhiều hơn mấy phần anh khí. 

Cùng nhau trở lại Quách gia, Quách Trần Thị nhanh chóng thu xếp cơm nước, thật vất vả Quách Dương cũng quay về, người một nhà vừa vặn ăn bữa cơm đoàn viên.

Hương Hương dỗ con trai đi ngủ, tiểu Huyên Huyên không lãng phí một khắc nào, lúc này vừa tới huyện Lệnh Chi, nhìn thấy phong cảnh khác một trời một vực với Tấn Dương thành. Đã sớm chạy đi chơi ở chỗ nào không biết.

Hương Hương mới chuẩn bị ra cửa đi tìm, liền nghe thấy bên ngoài có một trận rít gào: “Tiểu quận chúa! Trời ạ!!”

Hương Hương lao ra, chỉ thấy tiểu Huyên Huyên đang cưỡi một con lợn, phi về phía trước như sao rơi! Con lợn không ngừng hất đầu, muốn hất nó xuống đất. Hai tay con bé nắm tai lợn, còn không ngừng hô “Giá giá!” 

Cuối cùng con lợn húc đầu vào bó củi, nó thì ngã xuống đất bộp một cái. 

Đoàn người vội vã chạy tới, ngay cả bụi đất con bé cũng không đập, đứng lên, lôi kéo Quách Điền nói: “Ông ngoại! Muốn!!” Vừa nói vừa chỉ vào con lợn kia! 

Quách Điền dở khóc dở cười: “Đó là con lợn, không phải ngựa! Không thể cưỡi được!” 

Nó không nghe theo: “Muốn cưỡi cơ!” 

Quách Điền thực sự bó tay, nó nhất định muốn cưỡi con lợn, đành phải lôi con lợn đáng thương ra khỏi đống củi, tròng dây thừng lên để cho nó cưỡi. Tiểu Huyên Huyên cưỡi lợn, uy phong lẫm lẫm đi tới đi lui trong sân. Quách Điền ở phía sau kéo dây thừng dắt lợn, Hương Hương quả thực là muốn té xỉu! 

Mộ Dung Lệ! Ngươi dạy con gái của ta thành thế này à!!

Tấn Dương thành, Mộ Dung Lệ đem một tờ hưu thư trực tiếp đến Tông Chính. Tư Không Lệnh lén báo lại với Yến vương, Yến vương mới biết. Sau đó phái quốc công phủ liền sôi sùng sục, Bệ Thiệu Thành suốt đêm vào cung, quỳ gối trước mặt Yến vương chết cũng không đứng lên.

“Lão thần này đã cao tuổi rồi, còn bị sỉ nhục như vậy, khuôn mặt già nua này của lão thần biết đặt ở nơi nào? Nếu không thì bây giờ thần có dập đầu chết trước mặt bệ hạ, cũng coi như là tận lòng trung một lần cuối cùng vì Đại Yến ta!” Phái quốc công khóc không thành tiếng. 

Yến vương cũng phiền lòng, sai người truyền Mộ Dung Lệ. Mộ Dung Lệ vào cũng không lâu, Mộ Dung Bác cũng tới. 

Mấy người ở trong ngự thư phòng mắt to trừng mắt nhỏ. Yến vương hỏi: “Con trai à, vì sao con lại bỏ vợ? Người Vương phi này là con danh môi chính thú đón vào vương phủ, muốn hưu cũng phải có cái lý do chứ!” 

Mộ Dung Lệ cau mày — lão tử không thích còn đòi lý do gì chứ? Hắn nói: “Vô hậu!” 

Bệ Thiệu Thành tức giận: “Bệ hạ nhất định phải làm chủ cho lão thần, ngài không viên phòng với con bé, nó có thể có hậu được à!!” 

Mộ Dung Lệ hừ một tiếng, Yến vương chỉ cảm thấy đau đầu. Mộ Dung Bác nói: “Lão ngũ, đệ tính toán an trí cô nương nhà người ta như thế nào?” 

Mộ Dung Lệ nói: “Nhận làm nghĩa muội, thỉnh phụ vương ban cho phong hào, lấy danh xưng công chúa, chọn người khác gả đi.” 

Bệ Thiệu Thành vẫn cứ không hài lòng, công chúa làm sao so với được với Vương phi chứ! Đó chỉ là hư danh, không có nửa điểm tác dụng. Nếu là Vương phi, sinh ra con trai chính là Thế tử. Thế tử của Mộ Dung Lệ, ngày sau nói không chừng sẽ kế tục uy danh của hắn ở trong quân, sau này kế thừa vị trí Vương tước, liền lại là một cây đại thụ. 

Mộ Dung Bác nói: “Phái quốc công.” 

Bệ Thiệu Thành nhìn sang, Mộ Dung Bác nói: “Nghe nói Phái quốc công có một cháu gái út, năm nay đã vừa mười hai, tướng mạo đẹp đẽ.” 

Bệ Thiệu Thành vừa nghe, cảm thấy chuyện này ngược lại cũng không tệ. 

Trước đây hắn không muốn cháu gái làm thị thiếp cho Mộ Dung Bác, là bởi vì Mộ Dung Bác trên tay không có binh quyền. Luận thực lực, hắn không tính là gì. Thế nhưng hiện tại thì không giống trước, hiện tại Mộ Dung Bác đã thành Thái tử, dù cho là thị thiếp của hắn, tương lai cũng là phi tần của Yến Vương. Nếu có thể phong thành một trong tứ phi. Bệ gia ngược lại cũng có chỗ nương tựa. Nếu sinh hạ được hoàng tử… 

Mộ Dung Lệ trừng mắt nhìn ông ta — lão chó chết, lão tử nuôi nữ nhi của ngươi ba năm, ngươi không niệm ân đức thì thôi, vẫn còn ở nơi này chào giá trên trời! Ngươi đúng là dám mở miệng! 

Bệ Thiệu Thành không dám nói nhiều với hắn, biết hắn không nói lý, chỉ đành thì thầm nói chuyện với Mộ Dung Bác. Mộ Dung Lệ xoay người đi rồi. Không quá hai ngày Tông Chính liền giải trừ mối quan hệ giữa Tốn Vương phủ và Bệ gia. Bệ Cẩm Bình bị hưu về Bệ phu, gia phong thành Tĩnh Thục công chúa. 

Từ đây hai bên ai đi đường nấy, tự do kết hôn. 

Mộ Dung Lệ trở lại vương phủ, nhìn thấy Lam Dụ đang cùng Mộ Dung Kha luyện kiếm. Bây giờ thấy Mộ Dung Lệ lại đây, Mộ Dung Kha dang hai tay ra chạy tới: “Cha Mộ Dung!” 

Mộ Dung Lệ ôm thằng bé, giơ lên xoay một vòng: “Lại cao lên, cha Mộ Dung của con sắp bế không nổi nữa rồi!”

Lam Dụ nói: “Ngươi hưu Bệ gia cô nương rồi ư?” 

Mộ Dung Lệ trả lời: “Ừm.” 

Lam Dụ cười: “Muốn thành thân với Hương Hương hả?”

Mộ Dung Lệ nói: “Ừm.” 

Lam Dụ tiến lên, yên tĩnh nhìn thẳng vào hắn, sau đó nói: “Lệ ca, ngươi thật sự rất yêu thích nàng chứ?” 

Mộ Dung Lệ không trả lời, lại nói: “Tiểu Kha thì để hắn ghi vào danh nghĩa của ta đi, triều đình sớm có ý định lôi kéo gia tộc Đoan Mộc, lần này Đoan Mộc Chính Dương ám sát Quý Mộc Trạch, lập được đại công, ta thỉnh chỉ xin cho thằng bé một tước hầu cũng là chuyện thường. Nàng ở Đoan Mộc gia, cũng coi như có chút địa vị.” 

Lam Dụ nói: “Ta chưa nói là ta sẽ trở về.” 

Mộ Dung Lệ nói: “Tùy nàng.” Cứ ở lại đây tới khi nào nàng muốn trở về đi. 

Hai ngày sau, Yến vương ban ngự chỉ, tứ phong cho gia tộc Đoan Mộc tấm biển Thiên hạ đệ nhất kiếm, phong nghĩa tử của Mộ Dung Lệ, con trai của Đoan Mộc Chính Dương làm Tiêu Dao Hầu. Đoan Mộc Chính Dương vào triều tạ ân, ở lại Tốn Vương phủ mấy ngày. 

Mộ Dung Lệ không quản bọn họ, chỉ hạ lệnh cho Triệu Vũ giám sát Đoan Mộc Chính Dương, nếu không có sự đồng ý của Lam Dụ, không cho hắn mang Mộ Dung Kha đi. 

Triệu Vũ sợ đến mật đắng cũng muốn phun ra — người của gia tộc Đoan Mộc đấy! Loại tồn tại như Kiếm Thần trong truyền thuyết thế này, cho dù ta muốn ngăn cản, thực sự có thể ngăn được sao… 

Huyện Lệnh Chi, Hương Hương đang đuổi sau mông con gái: “Huyên Huyên, quần áo bẩn rồi, không thể ra khỏi nhà như thế được!!” 

Tiểu Huyên Huyên chạy trốn nhanh như bay, vừa chạy vừa cười khanh khách. Hương Hương thực sự giận đến phát sầu, muốn bắt con bé đánh cho một trận lại không nỡ. Đuổi nửa con ngõ, thật vất vả về đến nhà, liền thấy Quách Điền và Quách Trần Thị sắc mặt nghiêm nghị. Hương Hương cả kinh, hỏi: “Cha, mẹ, làm sao vậy?” 

Quách Điền chỉ chỉ vào trong phòng, Hương Hương ló đầu vừa nhìn, thấy trong phòng bày đôi chim nhạn trói bằng lụa đỏ, lộc, hương thảo, dê các loại Chuyện này… Đây là… 

Giống như sính lễ nhà ai đang cầu hôn vậy. Nàng nhìn về phía cha mẹ, Quách Điền nói: “Tốn Vương phủ để quan môi đưa những thứ đồ này đến, nói là… Bảo là muốn nghênh thú con làm… Tốn Vương phi.” 

Hương Hương như bị giáng một đòn mạnh, choáng váng. Quách Điền và Quách Trần Thị cũng ngây ngốc. 

Nhưng mà tin tức giống như mọc cánh, không lâu sau liền truyền khắp toàn bộ huyện Lệnh Chi. Nghe nói trong thành ra một vị Vương phi, hương thân quê nhà đều sôi trào! 

Quách Điền ngay cả phường đậu hũ cũng không dám đi tới, người một nhà đều mặt mày ủ rũ. Hương Hương lại lo lắng những chuyện khác — Bệ Cẩm Bình đâu? 

Nàng hi vọng Mộ Dung Lệ có thể tự mình tới đây, nhưng mà Mộ Dung Lệ không có đến. Nàng chỉ đợi được người đưa tin. Hương Hương rất kỳ quái: “Vương gia không tới ư?” 

Người đưa tin quỳ xuống vái dài: “Phu nhân, binh sĩ Ngọc Hầu quan đang thay quân, Vương gia đi tới chủ trì, ước chừng ba tháng nữa sẽ quay về.” 

Hương Hương a một tiếng, không biết tại sao hắn đột nhiên đến bẩm báo cho mình. Nhưng người đưa tin lại nói: “Vương gia mệnh thuộc hạ đến đây thông bẩm với phu nhân một tiếng.” 

Hương Hương không biết hắn lại giở trò quỷ gì, không thể làm gì khác hơn là nói: “Ta biết rồi.” 

Người đưa tin vẫn quỳ, cũng không rời đi. Hương Hương hỏi: “Còn có chuyện gì sao?” 

Người đưa tin móc từ trong lòng ra một cây bút lông ngỗng: “Xin phu nhân hồi âm một phong thư, thuộc hạ dễ ăn nói với Vương gia.” 

Hương Hương không rõ: “Nhưng… Nhưng ta cũng không có chuyện gì để hồi âm.” 

Người đưa tin dập đầu thùng thùng trên đất: “Phu nhân, Vương gia nói, nếu không lấy được hồi âm của người, liền đánh gãy chân của tiểu nhân!” 

Hương Hương: “…” 

Nàng không biết Mộ Dung Lệ lại làm sao, không thể làm gì khác hơn là đề bút viết thư cho hắn, nhưng thực sự cũng không có gì hay để viết. Liền viết vài câu tiểu Huyên Huyên rất nghịch ngợm, Kiệt nhi như thế nào như thế nào. Viết khoảng trăm chữ. Người đưa tin không dám nhận, liên tục dập đầu: “Phu nhân, xin người nhất định phải viết thật nhiều, tiểu nhân dập đầu với người!!” 

Dứt lời, liền tiếp tục dập đầu thùng thùng trên đất. Hương Hương vội sai người nâng hắn dậy, lại vắt hết óc, viết ước chừng năm trăm chữ. Người đưa tin lúc này mới nhận lấy giấy viết thư, thiên ân vạn tạ mà đi. 

Hương Hương mạc danh kỳ diệu, mấy ngày sau, người đưa tin lại mang về một phong thư. 

Hương Hương mở, thấy chữ viết rồng bay phượng múa, nét bút mạnh mẽ, là chữ viết của Mộ Dung Lệ. Mặt trên lưu loát, viết — Biệt sau, nhị địa tương huyền. Tuy nói là ba, bốn tháng, ai lại biết là năm, sau năm. Thất huyền cầm không còn lòng mà đánh, thư từ không thể truyền, cửu liên hoàn cũng bẻ gẫy, trông mòn con mắt mười dăm trường đình… 

Mặt sau còn có ngoặc nhỏ, (sợ phu nhân đọc không hiểu, cái này là chép trong thoại bản ra, cụ thể như sau) lần trước sau khi chia xa, ta và nàng hai mảnh trời vẫn liền tâm. Mặc dù nói là ba, bốn tháng… 

Hương Hương: “...”

Bên ngoài người đưa tin còn đang đợi, thấy nàng mang vẻ mặt kì quái, quỳ nói: “Tiểu nhân ngày mai tới lấy hồi âm của phu nhân.” 

Hương Hương thực sự muốn khóc: “Nhất định phải viết à…” 

Người đưa tin thấy nàng dễ nói chuyện, dập đầu nói: “Không được ít hơn năm trăm chữ, trăm ngàn vạn bái tạ người. Tính mạng một nhà già trẻ của tiểu nhân đều nằm trên tay của phu nhân.” 

Hương Hương: “...”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play