Tận mắt thấy mẫu thân tắt thở, hai mắt Đường Phong Hoa đỏ thẫm, không có nước mắt nhưng tựa như muốn chảy huyết lệ, tàn nhẫn đáng sợ. Nàng bất ngờ xoay người, rút bội kiếm của Hiên Viên Triệt, vung lên chém về phía Chu Hữu Thành! Chu Hữu Thành vốn đã bị phế võ công, không hề có khả năng phòng ngự. Chỉ thấy thanh kiếm vẽ ra một vệt máu dài trên lưng ông ta, sống kiếm hõm sâu vào xương sống lưng, cực kỳ rùng rợn.
Sắc mặt ông ta trắng bệch. Nhưng không rên một tiếng, ngay cả tiếng la đau cũng không hề bật ra khỏi miệng. Đường Phong Hoa không chút nào nương tay, rút mạnh kiếm về, máu phun ra, bắn tung tóe lên mặt nàng.
Gương mặt trắng nõn nà nhuộm máu đỏ, giống như quỷ Tu La khiến ai ai cũng khiếp sợ. Nàng lại chém xuống một nhát kiếm, hai vết thương sau lưng Chu Hữu Thành giao nhau, gần như muốn cắt cơ thể ông ta thành hai nửa.
“Phong Hoa!” Hiên Viên Triệt đưa tay ôm chặt eo nàng, giọng nói nặng nề, “Nàng muốn giết lão cũng không sao, nhưng không cần làm bẩn tay của mình.”
Đoạt lại thanh kiếm Huyền băng trong tay nàng, ánh mắt Hiên Viên Triệt lóe sáng. Hắn vung kiếm quét tới, đầu Chu Hữu Thành rơi lăn lóc xuống đất.
Một cái đầu người, hai mắt mở to, cái chết vô cùng kinh
khủng. Nhưng trên khóe miệng lão hình như có ý cười, giống như đang thỏa mãn vì được chết cùng ngày cùng tháng cùng năm với Tiêu Tiêu, hoặc giống như là đang đắc ý vì Phong Tiêu Tiêu chết không thể nhắm mắt.
Trong lòng Đường Phong Hoa làn sóng sợ hãi bốc lên, không rõ là phẫn nộ nhiều hơn hay là đau thương nhiều hơn. Nàng hất tóc dài ra sau lưng, cả người chạy ào đi lao
ra khỏi căn phòng.
Trong thời gian ngắn, ba người thân nhất bên cạnh nàng đã liên tiếp qua đời. Loại đả kích này quá lớn. Tinh thần nàng gần như điên cuồng. Nàng chạy như bay, vừa chạy vừa đá đổ lung tung những thứ xung quanh. Hoa cỏ, cây cối, hòn nam bộ, hồ nước trong Vương phủ bị nàng dùng dải lụa trắng chém bay tất cả. Âm thanh rầm rầm vang lên không ngớt, phàm là những nơi nàng đi qua, liền để lại một vùng đổ nát. Tôi tớ trong phủ kinh hồn bạt vía, chạy trối chết, rất sợ thành cá trong chậu.
Hiên Viên Triệt đuổi theo, đang định bắt kịp và ngăn cản hành vi điên cuồng của nàng. Thì Hiên Viên Minh Hàn bên cạnh ngăn cản hắn, trầm tĩnh nói: “Bệ hạ, để muội ấy trút hết nỗi lòng đi. Áp lực lâu ngày, im lặng lâu ngày đối với muội ấy mà nói không phải là chuyện tốt.”
Hiên Viên Triệt siết chặt đôi tay, bình tĩnh nhìn dải lụa nơi ống tay áo phất điên cuồng của nữ tử. Liên tiếp bị tổn thương, là ai cũng không chịu đựng nổi. Hắn chỉ sợ nàng đau buồn căm phẫn đến cực điểm, mà làm mình bị thương.
Đường Phong Hoa lúc này đã mất đi sự sáng suốt cần có, chỉ cần biết đập phá như cơn gió lốc tàn phá bừa bãi, lực phá hoại rất mạnh. Đình đài lầu các xinh đẹp, tao nhã, mái hiên bị phá ngói bay, lung lay sắp đổ. Nàng điên cuồng ngang dọc, nhưng không có phương hướng và mục đích, mù quáng lao ra khỏi cửa. Miệng hét ra tiếng gào thê lương: “A---- A----”
Những người đang đi trên đường bên ngoài phủ thất kinh, vội che lỗ tai bỏ chạy khỏi đường cái.
Bên ngoài có một người xuống khỏi kiệu, đứng bên ngoài cửa lớn của Vương phủ. Sắc mặt người đó quạnh quẽ, bộ dạng trấn tĩnh.
“Phong cô nương.” Nàng ta khẽ mở đôi môi đỏ mọng, âm lượng không cao, nhưng vẫn truyền vào tai Đường Phong Hoa.
Đường Phong Hoa dừng lại, quay phắt đầu lại. Đôi mắt với những tơ máu dày đặc hung hăng trừng mắt với nữ tử kia.
“Nghe nói bệ hạ đã hạ triều sớm, đến Hàn vương phủ. Chẳng hay Phong cô nương có gặp bệ hạ chưa?” Áo váy lộng lẫy, dung mạo xinh đẹp. Giản Minh Khiết ung dung bình tĩnh, đưa mắt nhìn nàng.
Đường Phong Hoa đi mấy bước tới gần, nheo mắt lại, lạnh giọng mở miệng nói: “Minh phi muốn tìm bệ hạ, cần gì phải hỏi ta?”
Giản Minh Khiết mỉm cười, trả lời: “Ta cũng chỉ đúng lúc nhìn thấy ngươi, mới thuận tiện hỏi một câu. Phong cô nương đã xảy ra chuyện gì, sao lại nóng giận như vậy?”
“Xảy ra chuyện gì?” Đường Phong Hoa cười nhạt, lại bước nhanh đến. Nàng đến sát bên người nàng ta, nhìn thẳng vào mắt nàng ta, giọng nói đè thấp nhưng tàn nhẫn:
“Ngươi đã nhiều lần ra tay với ta. Hôm nay thấy ta bình yên vô sự, có phải rất thất vọng không?”
“Phong cô nương nói gì cơ?” Giản Minh Khiết lui lên một bậc thềm đá, khẽ cười như gió thoảng: “Ta với ngươi không thù không oán, sao ta phải ra tay với ngươi? Hơn nữa, ta ở trong thâm cung nội uyển, không được tự do ngao du giống Phong cô nương. Làm sao phân thân đi tìm ngươi gây phiền phức được?”
Vẻ thô bạo hung tàn trong đáy mắt Đường Phong Hoa đã rút đi, tinh thần dần dần tỉnh táo trở lại, nhếch môi nói: “Lần này ta bình an trở về, ngươi không sợ sao? Năm xưa các ngươi làm việc thật cẩn thận, ta quả thực rất khó tìm được chứng cứ để vùng dậy. Nhưng nếu ta muốn giết ngươi, chẳng qua chỉ là chuyện trong nháy mắt.”
Giản Minh Khiết không có một chút dấu hiệu sợ hãi, bình tĩnh trả lời: “Giết người chỉ là đầu rơi xuống đất, có gì đáng sợ? Điều đáng sợ hơn chính là có nỗi khổ không có chỗ tố cáo, có oan không có chốn dung thân. Kẻ như vậy mới gọi là đáng thương.”
Lời nói của nàng ta quá kỹ xảo, ẩn ý sâu xa, mỗi chữ mỗi câu đều đâm vào tim Đường Phong Hoa. Từ khi bộ binh Giản gia làm nhiệm vụ thất bại, nàng ta đã biết giấy không thể gói được lửa. Phụ thân không cho nàng ta làm bừa. Nhưng nữ tử trước mặt này ngay từ khi xuất hiện, nàng ta đã biết rõ người này nhất định không phải em gái của Đường Phong Hoa. Chỉ có chính Đường Phong Hoa, mới có phong thái khiến người ta kinh hãi.
“Có nỗi khổ không có chỗ tố cáo, có oan không có chốn dung thân...” Đường Phong Hoa lặp lại câu này, nhỏ giọng cười gằn một tiếng. Nàng ngẩng cao đầu, giọng lạnh như băng, “Minh phi nói rất đúng, một chiêu mất mạng thì quá hời với kẻ thù, sống đày đọa mới là thủ đoạn cao tay.”
Đồng tử Giản Minh Khiết hơi co lại, không sợ không hãi nhìn chằm chằm nàng. Vào cung nhiều năm, tứ phi cùng tồn tại, nhưng nàng ta chưa từng để ba phi kia trong mắt. Ngôi vị đế hậu nhất định dành cho nàng ta. Nếu Đường Phong Hoa không xuất hiện, kế hoạch của nàng ta đã không bị đảo loạn. Nữ nhân này, mạng quá lớn!
Hai người đôi co bên ngoài cửa phủ, chỉ khi Hiên Viên Minh Hàn có mặt mời hai nàng vào trong. Đóng chặt cửa son, ngăn cách ánh mắt hiếu kỳ dò xét của những người bên ngoài.
Tới đại sảnh tiếp khách, Giản Minh Khiết uyển chuyển, nhu mì hành lễ, nói với Hiên Viên Triệt: “Bệ hạ, Liêu Thành có tin thắng trận truyền đến. Phụ thân và chúng đại thần vẫn đang chờ bệ hạ hồi cung để bàn bạc kế hoạch tác chiến tiếp theo.”
“Việc quân chính, sao lại do nàng đến đây truyền lời?” Hiên Viên Triệt ngồi ở ghế chủ tọa trên cao, nhàn nhạt nói.
“Thần thiếp vượt quá phép tắc, xin bệ hạ trách phạt!” Giản Minh Khiết bỗng nhiên quỳ gối, ngửa đầu lớn tiếng nói, “Năm vạn tinh binh Giản gia đóng ở đế đô, mặc dù phụ trách bảo vệ Kim Lăng, nhưng là không dùng nhân tài đúng chỗ. Khẩn cầu bệ hạ khai ân, chuẩn cho họ xuất chiến Liêu Thành, đánh Nguyên Triều, đền đáp triều đình!”
Hiên Viên Triệt mặt không biến sắc, giọng điệu vẫn bình thản như cũ: “Bảo vệ đế đô, chức trách trọng đại. Không phải cứ ra chiến trường giết giặc mới gọi là đền đáp triều đình.”
“Hàn Quận vương vốn đã tiếp nhận năm vạn binh Tạ gia, đủ để bảo vệ đế đô an toàn.” Giản Minh Khiết khẽ cắn môi, trong lòng ứ đọng oán khí đè nén lại dồn nén. Bệ hạ đối với Giản thị bọn họ ngoài mặt thì coi trọng, thật ra đang từng bước gọt mỏng binh quyền của bọn họ. Năm vạn quân Giản gia đóng ở đế đô, một nửa binh lực khác phân tán rải rác sắp xếp trong các quân doanh, là sợ bọn họ nắm nhiều binh quyền, cũng là sợ công cao át chủ?
“Nàng tới thỉnh chỉ là ý của phụ thân nàng, hay là ý của chính nàng?” Hiên Viên Triệt thoáng nhăn mày kiếm, vừa hay biểu lộ chút không vui.
“Không liên quan đến phụ thân, là do thần thiếp cả gan!” Giản Minh Khiết quỳ gối trên mặt đất vẫn chưa đứng lên, thấy hắn cũng không có ý bảo nàng ta bình thân. Nàng ta liền quật cường hếch cằm lên, nhìn thẳng vào hắn. Nếu Giản gia có thể tham gia chiến sự, lại lập chiến công, thì đám đại thần ủng hộ phụ thân có thể danh chính ngôn thuận dâng tấu xin lập Hậu. Hắn biết rõ nàng ta một lòng say mê hắn, Giản gia càng không có dã tâm khác, nhưng vì sao hắn phải phòng bị mọi hướng như vậy? E rằng tất cả đều là vì lời hứa “Lục cung vô phi” năm xưa, tất cả đều vì nữ nhân chết rồi còn sống lại này!
“Minh phi nương nương nói sai rồi.” Đường Phong Hoa bắt được tia sáng sắc bén bên khóe mắt của nàng ta. Nàng cong môi cười, nói chen ngang, “Từ xa xưa, phi tần
hậu cung không thể can thiệp chính sự, ngươi lại lớn mật xin thánh chỉ xuất binh, nhưng đó không phải là chuyện của riêng mình ngươi. Giản gia có dã tâm lớn như vậy, Minh phi nương nương vội vã thế kia, chẳng lẽ Giản thị các ngươi đang trù tính kế hoạch, có mưu đồ gì khác?”
“Bệ hạ mình giám!” Giản Minh Khiết không nhìn Đường Phong Hoa, chỉ nói rành mạch với Hiên Viên Triệt: “Giản gia trên dưới trung thành và tận tụy, trời đất chứng giám! Nếu có một chút ý nghĩ phản quốc nào, thì thiên lôi giáng xuống, cả nhà diệt sạch!”
Nàng ta thề độc, khiến Hiên Viên Triệt không thể trách cứ thêm. Dù sao Giản gia quả thực chưa phạm sai lầm, hơn nữa thực lực vẫn còn lớn. Hắn cười nhàn nhạt, nói: “Minh phi bình thân. Chuyện hôm nay đừng nhắc lại nữa. Chuyện triều chính trẫm tự có chủ trương. Nàng hồi cung đi.”
Giản Minh Khiết xách váy đứng lên, trong lòng tự biết bản thân đã quá nôn nóng. Nàng ta cúi người hành lễ, rồi xin cáo lui.
Nàng ta vừa đi, sắc mặt Hiên Viên Triệt liền tối sầm. Hắn chuyển hướng sang Hiên Viên Minh Hàn, nói: “Binh lực Giản thị tạm thời chưa thể động đến, nhưng cấm vệ quân trong cung do Triệu thị thống lĩnh, ắt sẽ thành tai họa.”
Hiên Viên Minh Hàn ngầm hiểu, gật đầu.
Đường Phong Hoa không hiểu chuyện giữa hai người đó, mày nhíu lại, âm thầm suy tính. Một lúc sau, trong đầu chợt lóe sáng, nàng kinh hãi.
“Phong Hoa, ta phải hồi cung rồi. Nàng có muốn vào cung cùng ta không?” Hiên Viên Triệt lo lắng, đi tới trước mặt nàng, nói nhỏ nhẹ: “Nàng đi đường vất vả, lại gặp phải... Hứa với ta, phải tự chăm sóc tốt chính mình, đừng để ta lo lắng, được không?”
Đường Phong Hoa không đáp, im lặng đứng đó, đôi mắt lạnh lẽo như băng, sát khí trầm trọng. Cho đến bây giờ, nàng đã nắm được kha khá sự thật, đợi đến khi nàng tóm gọn kẻ thù năm đó, sau đó sẽ đến Phồn hoa cốc sống một mình, sống đến cuối đời.
Thấy dáng dấp nàng như vậy, Hiên Viên Triệt cầm đôi tay lạnh lẽo không hơi ấm của nàng, thở dài một tiếng rồi nói: “Ta về cung trước để xử lý chính sự, buổi tối sẽ tranh thủ trở lại thăm nàng.”
Đường Phong Hoa vẫn không chịu lên tiếng. Hiên Viên Triệt gửi đến Hiên Viên Minh Hàn một ánh mắt, ý bảo hắn ta trông nom nàng, rồi mới mang theo nỗi lo rời khỏi đó.
Hiên Viên Minh Hàn đưa Đường Phong Hoa về phòng nghỉ ngơi, sai người chuẩn bị thức ăn. Thế mà ngay khi hắn ta vừa chân trước chân sau đó khỏi, Đường Phong Hoa lại nhảy qua khung cửa sổ, lặng lẽ biến mất.
Nàng không thể để bản thân rảnh rỗi, liền một thân một mình lẻn vào phủ tướng quân Triệu thị, nhằm kiểm chứng suy nghĩ trong lòng nàng.
Triệu phủ rộng lớn, nhà san sát. Nàng chưa từng đến đây, nên chỉ có thể đi quanh lén lục tìm kiếm. Đi vào một tòa lầu các đẹp đẽ treo lụa màu khắp nơi. Nàng chỉ thấy mấy nha hoàn đang hầu hạ một phu nhân xinh đẹp. Nàng vốn tưởng không có thu hoạch gì, đang định nhẹ nhàng rời đi thì thấy một người đàn ông trung niên lông mày rậm rạp đi vào lầu các. Nàng lách mình trốn đi, vào một căn phòng trống không người trên lầu hai.
Thật trùng hợp, phu nhân xinh đẹp kia lại kéo người đàn ông trung niên, đẩy cửa tiến vào.
Đường Phong Hoa không kịp nhảy qua cửa sổ, đành phải nhanh chóng chui xuống gầm giường.
“Tướng quân, ngài hạ triều rồi à, có vất vả không? Để thiếp đấm bóp vai cho tướng quân nha?” Tiếng nói của phu nhân xinh đẹp kia êm dịu như nước. Nàng ta ngồi xuống giường với người đàn ông kia, đôi tay trắng noãn đặt lên bả vai hắn, nhẹ nhàng xoa bóp.
“Hiểu Hàn, vất vả cho nàng rồi.” Tiếng đàn ông thô kệch nhưng giọng điệu lại rất dịu dàng. Hắn cầm bàn tay trắng mịn noãn nà hôn một cái, than thở, “Nàng vốn là muội muội của Giản tướng quân, lưu lạc bên ngoài nhiều năm, chưa từng được hưởng cuộc sống an lành. Bây giờ lại tủi thân nàng phải vào phủ bằng cửa hông, không thể cho nàng danh phận. Nàng cố nhẫn nại thêm một thời gian nữa, tương lai ta nhất định sẽ cưới hỏi nàng đàng hoàng, lại lần nữa nghênh đón nàng vào cửa.”
“Chỉ cần có thể ở bên tướng quân, Hiểu Hàn đã cảm thấy mãn nguyện rồi.” Nữ tử ỷ ôi bên tai hắn, mềm mại dựa vào vai hắn, vẻ mặt ngọt ngào.
Đường Phong Hoa ở dưới giường nín thở lắng nghe, đại khái có thể suy đoán được bảy tám phần. Không ngờ một Triệu tướng quân sắt đá này cũng có lúc mềm mỏng, có chuyện phong lưu này. Nữ tử tên Hiểu Hàn này có quan hệ không cạn với Giản gia, nhưng lại không thể đường đường chính chính vào cửa, rõ ràng có điểm kỳ quặc.
Hai người kia triền miên một chập trên giường, tiếng thở dốc ngày càng thô đục. Đường Phong Hoa nghe thấy mà xấu hổ, nhưng lại không thể thoát đi, đành trừng mắt nhìn ván giường.
Mây mưa qua đi, tiếng nói lảnh lót của nữ tử hơi hổn hển, tựa vào lồng ngực trần của người đàn ông, e thẹn nói: “Tướng quân hôm nay kịch liệt như vậy, là vì vội phải vào cung nữa sao?”
Nam tử cười to, nói: “Đây là do ta nhớ nàng, mới nhân lúc rảnh rỗi về nhà một chuyến. Hiện nay hai nước đã khai chiến, bệ hạ lại mới quay về triều, quân vụ phức tạp, thế nào cũng thảo luận chính sự suốt đêm.”
“Tướng quân sẽ ra chiến trường sao? Chiến tranh vô tình, thiếp rất lo lắng...” Nữ tử gác đầu lên bả vai hắn, giọng nói dịu dàng nhưng không vui.
“Yên tâm đi, với tình hình trước mắt, bệ hạ sẽ không phái quân Triệu gia hoặc quân Giản gia ra trận trợ giúp.” Nam tử trả lời, khẽ than một tiếng, “Bệ hạ kiêng kỵ tứ đại gia tộc đã lâu, chỉ tín nhiệm duy nhất Diễm Liệt và Hàn Quận vương. Chỉ e Triệu gia ta sẽ không thể sống yên ổn.”
“Sao lại thế? Quyên nhi không phải chính phi nhất phẩm hay sao? Bệ hạ không có Hậu, chỉ cần Quyên phi sinh hạ hoàng tự cho bệ hạ, thì địa vị Triệu gia sẽ được củng cố, không lo bệ hạ không tín nhiệm.”
“Mặc dù tin tức vô cùng chính xác, rằng đứa trẻ tên Bách nhi kia đã vùi thây dưới biển sâu, nhưng Quyên nhi luôn luôn không được sủng ái. Đúng là vô dụng.”
“Cho nên tướng quân muốn liên kết với huynh trưởng của thiếp?”
Nam tử “ừ” một tiếng, rời giường mặc quần áo rồi vội vã rời đi.
Đường Phong Hoa lại đợi thêm nửa khắc nữa. Phu nhân xinh đẹp kia rửa mặt chải đầu chỉnh tề, thướt tha ra khỏi cửa, nàng mới chui ra từ gầm giường. Xem ra không phải do nàng suy nghĩ nhiều, Giản thị và Triệu thị quả thực liên thủ, có ý đồ gây rối. Và chuyện này, Hiên Viên Triệt đã phát hiện từ sớm, bắt đầu tìm cách ứng phó.
Nhưng còn một chuyện nàng chưa tìm ra, tên cụt một tay mà sư phụ nhắc đến, rốt cuộc là kẻ nào?
Trở lại Quận vương phủ thì trời đã nhá nhem tối. Hiên Viên Minh Hàn phái người đi tìm nàng, thấy nàng trở về mới thở phào một hơi.
“Sư muội! Muội đi đâu vậy?”
“Muội ra ngoài hít thở không khí!”
Thấy sắc mặt bình tĩnh của Đường Phong Hoa, Hiên Viên Minh Hàn thoáng yên tâm, ân cần hỏi: “Muội đã dùng bữa tối chưa? Huynh sai người mang đồ ăn lên.”
Trong phòng ăn, đèn treo trên cao chiếu rọi, ánh sáng màu cam mang đến cảm giác ấm áp. Đường Phong Hoa lại không cảm nhận được, chỉ một mực vùi đầu ăn cơm, ăn không biết mùi vị ra sao.
Hiên Viên Minh Hàn cho người hầu lui ra, ôn hòa nói: “Muội đi đến những đâu?”
Thấy hắn lại hỏi lần nữa, Đường Phong Hoa ngẩng đầu nhíu mày, trả lời thật: “Muội đến phủ Triệu tướng quân một chuyến.”
“Muội đến đó làm gì?” Hiên Viên Minh Hàn luôn luôn ôn hòa nhã nhặn, lúc này âm điệu lại hơi hoảng, nhỏ giọng nói, “Dám tùy tiện xông vào phủ tướng quân, muội không biết là rất nguy hiểm hay sao?”
“Sư huynh, có phải bọn chúng muốn bức vua thoái vị không?” Đường Phong Hoa dứt khoát hỏi thẳng một câu, bốn chữ bức vua thoái vị nói vô cùng rõ ràng.
Hiên Viên Minh Hàn mơ hồ chấn động, một lúc lâu cũng không nói được.
Đường Phong Hoa thấy thế, lười biếng nhếch môi cười khẩy: “Đúng là to gan lớn mật.” Bọn chúng có hành động khác thường, chính là thời cơ của nàng.
“Mọi thứ vẫn còn chưa biết chắc chắn.” Hiên Viên Minh Hàn lời lẽ cẩn trọng, nhận xét khách quan, “Theo huynh được biết, bây giờ bọn chúng chỉ là muốn ép bệ hạ cho phép lập hai Hậu cùng tồn tại, cùng với việc mở rộng binh quyền.”
“Hai Hậu cùng tồn tại?” Nụ cười bên môi Đường Phong Hoa càng sâu, mang theo buốt giá, “Cách nghĩ thật hoàn mỹ.”
“Việc này còn có biện pháp hóa giải khác, không nhất định phải gây chiến.”
“Ồ...”
Đường Phong Hoa kéo dài thanh âm ngạc nhiên, trong đôi mắt trong veo không che giấu những tia mũi nhọn lạnh căm. Cho dù bọn chúng không có can đảm bức vua thoái vị, thì nàng cũng muốn ép bọn chúng phải đi nước cờ đó!