Trong khoang thuyền, Đường Phong Hoa nằm trên giường, lông mày nhíu chặt, dường như vô cùng khó chịu. Hiên Viên Triệt lấy thuốc hoa Khiên Ngưu cho nàng nuốt xuống, rồi ở bên cạnh chờ đợi.

Đường Phong Hoa khép hờ mắt nhìn xung quanh, chợt thoáng nhìn tay hắn đặt bên mép giường. Ống tay áo hơi cuộn lên, để lộ ra một vết sẹo hư hư thực thực. Nàng vươn tay kéo tay áo hắn lên trên, cánh tay rắn chắc lộ ra hoàn toàn. Lòng nàng đột nhiên chấn động!

“Đừng nhìn!” Hiên Viên Triệt rất nhanh kéo ống tay áo xuống, phủ kín cánh tay.

“Là vì chế thuốc cho ta sao?” Đường Phong Hoa ngẩng mặt nhìn hắn, thấp giọng hỏi: “Đau không?”

“Không đau.” Giọng nói của Hiên Viên Triệt bình thản, giống như cái đó chỉ là một vết thương do không cẩn thận bị kiếm róc một miếng, không đáng nhắc đến.

Đường Phong Hoa nhắm mắt lại, nhất thời không nói gì. Sao có thể không đau? Rõ ràng đã xẻo một miếng thịt lớn. Chẳng biết lúc đó máu thịt đầm đìa, đau thấu tâm can ra sao. Vùng bị thương trên cánh tay của hắn, ngay cả gân cũng bị lồi cả ra. Trên tay lõm xuống một lỗ, chỗ thiếu thịt đó cũng lồi thêm thịt nữa. Hình dạng quái dị, nhìn mà giật mình.

“Cần gì phải thế?” Nàng gần như nói khẽ giống than vãn, “Sư phụ tặng ta chân khí, bệnh tim sẽ không dễ dàng tái phát. Thật ra ngươi không cần làm như vậy.”

“Lúc đó không cách nào đoán trước nàng sẽ gặp lại sư phụ nàng, cũng không cách nào nhận định ông bằng lòng cứu nàng.” Thần sắc Hiên Viên Triệt thản nhiên, đôi mắt đen dịu dàng mà sâu sắc, không có một tia hối hận cùng oán thán. Vô Tà đã từng nói, bệnh tim của Phong Hoa rất nghiêm trọng, mặc dù có nội lực bảo vệ nhưng e rằng không chống đỡ được mấy năm. Những chuyện hắn có thể làm cho nàng không nhiều lắm. Chuyện này vốn là hắn thiếu nợ nàng.

Đường Phong Hoa lại lần nữa nắm tay hắn, nhẹ nhàng vén tay áo lên cao. Lòng bàn tay nàng xoa lên chỗ vết thương đã bắt đầu đóng vảy, động tác dịu dàng hiếm có. Nàng không phải là người lòng dạ sắt đá, sự áy náy của hắn, thâm tình của hắn, nàng hiểu rõ nhưng mà ngẫu nhiên những cảm xúc đó liền bị bản thân đè nén xuống. Một nhát kiếm xuyên tim khi đó, nàng nhớ quá rõ, cũng có lẽ trong tiềm thức nàng sợ tựa như chim thấy cung gặp cành cong cũng thấy sợ. Nàng sợ khi nàng tha thứ, thì lại bị tổn thương.

“Nếu như nàng có thể tha thứ cho Hoa Vô Hoan...” Hiên Viên Triệt cúi mắt nhìn nàng, nhẹ nhàng gạt mấy sợi tóc xõa rũ rượi trước trán nàng. Hắn chỉ nói thế rồi dừng lại, không mở miệng nữa.

Đường Phong Hoa xưa nay thông minh, chỉ cần nói một nửa, nàng đã biết hắn muốn nói cái gì. Vô Hoan đã hại chết Bách nhi, mặc dù hắn không cố tình nhưng cũng đã tạo thành vết thương thật lớn cho nàng mà không cách nào bù đắp nổi. Nhưng lòng hận thù của nàng đối với Vô
Hoan cũng không quá nặng nề, ngược lại ghi hận đối với Hiên Viên Triệt nhiều năm.

Là vì sao? Là do yêu quá nhiều, hận càng sâu ư?

Mọi người đối với người mình yêu luôn luôn có rất nhiều đòi hỏi, thậm chí khá khắt khe. Càng gần gũi, càng quan tâm, càng đối xử nghiêm khắc. Không ngờ nàng cũng không tránh khỏi tầm thường, giống như bao nữ tử trên thế gian này.

“Phong Hoa, khi đó nàng có nhắc đến phần mộ trong Phồn hoa cốc...” Ánh mắt Hiên Viên Triệt tối đi vài phần, xẹt qua một tia thống khổ. Bách nhi đã không còn, nếu ở Phồn hoa cốc thật sự có một phần mộ của đứa trẻ chết non. Thì ông trời sao lại đối xử với Phong Hoa tàn nhẫn như vậy? Không để lại cho nàng một tia hi vọng nào.

Đường Phong Hoa không lên tiếng, im lặng đưa khuôn
mặt mình gối lên lòng bàn tay dày rộng của hắn. Đây là lần đầu tiên nàng chủ động như vậy. Có lẽ mấy ngày qua đã trải qua bao nhiêu tai nạn sống chết, khiến lòng nàng mệt mỏi đau đớn chịu không thấu, nên không khỏi biểu lộ ra mấy phần yếu đuối.

Bàn tay kia của Hiên Viên Triệt vuốt ve tóc mai của nàng, cúi đầu hôn lên tóc nàng, nói nhỏ nhẹ: “Bất luận xảy ra chuyện gì, nàng còn có ta. Bất luận nàng muốn hay không muốn, ta đều ở bên cạnh nàng.”

Đường Phong Hoa hàm hồ “ừ” một tiếng. Khóe mắt ẩm ướt, một giọt nước mắt lặng lẽ rơi vào trong chăn. Nàng cả đời này, rất ít khi khóc. Từ nhỏ nàng đã quật cường bướng bỉnh, cho rằng rơi lệ là chuyện chỉ những kẻ mềm
yếu mới làm. Thế nhưng, có phải nàng càng kiên cường thì ông trời càng cho nàng nhiều thử thách hay không? Nếu như nàng mềm yếu đi một ít, dựa vào sự sủng ái của nam nhân mà sống, thì cuộc sống sẽ thoải mái hơn rất nhiều không? 

“Đợi khi thuyền trở lại Liêu Thành, ta sẽ khởi hành quay về đế đô.” Bàn tay của Hiên Viên Triệt vẫn vỗ về mái tóc dài của Đường Phong Hoa, không hề dừng lại, từ tốn lại mang chút ôn nhu vuốt từng cái từng cái, tựa như lời an ủi không lời. Hắn lại hỏi: “Nàng cùng ta trở về được không?” Ở lại Liêu Thành, nàng chỉ biết ngóng biển nhớ con, đau khổ không giảm đi, mà còn ngược lại đau buồn càng tăng.

“Mẹ ta và em trai ta ở đó, ta trước sau gì cũng phải quay trở lại.” Đường Phong Hoa buồn rầu trả lời: “Ta không hi vọng Mạch Sâm đi trên con đường không có lối lui giống Vô Hoan. Hận thù sẽ hủy hoại con người ta mà họ không tự nhận ra được.” Đây cũng là đạo lý mà mới đây nàng mới lĩnh ngộ được. Nàng tự nhận bản thân mình không cực đoan, song nhìn thấy hành vi của Vô Hoan, nàng bỗng nhiên sợ hãi. Có khi nào, một ngày nào đó nàng cũng sẽ bước vào đường cùng, bị cô lập hoàn toàn, phải chết thê thảm hay không?

Giọng nói của nàng thoang thoảng vô lực, không giống sự lanh lẹ mạnh mẽ thường ngày. Lòng Hiên Viên Triệt dâng lên cảm giác yêu thương không nỡ. Ánh mắt càng thêm thâm tình, dịu dàng lẳng lặng rơi vào một bên mặt thanh tú của nàng.
Nàng không phải nữ tử hay tỏ ra yếu kém, không thích ra vẻ yếu đuối để lấy lòng nam tử. Nhưng hắn yêu nữ tử như vậy, không chỉ yêu mà còn khâm phục và tôn trọng. Chỉ có hiểu rõ con người của nàng mới có thể yêu nàng sâu sắc, từ đó không cách nào quên được. Có thể, tình cảm của Vô Hoan đối với nàng cũng là dạng không thể tự kiềm chế như thế, mới có thể cam tâm dùng cái chết để tạ tội, chỉ hi vọng lưu lại một chút ấn tượng sau cùng trong lòng nàng.

Một đêm này, thuyền lao nhanh trên biển lớn. Một căn phòng trong khoang thuyền có sự dịu dàng và đau xót hòa lẫn vào nhau, sâu kín bao phủ, lặng lẽ xâm nhập vào nhân tâm.

***

Nhờ sự bố trí cẩn thận của Diễm Liệt, chặng đường quay về đế đô Kim Lăng vô cùng thuận lợi. Đường Phong Hoa giao quân Bách Thắng cho Diễm Liệt. Những hán tử ý chí kiên cường và dũng cảm đó đều là những nhân tài quân sự, nếu vì nàng mà phải mai một thì thật đáng tiếc. Nàng không tư lợi, chỉ muốn họ có thể phát huy hoài bão ẩn sâu trong lòng họ. Lần này Kim Triều đánh Nguyên Triều, chắc chắn sẽ đánh lâu dài. Nếu như có thể mở rộng
quốc thổ, tương lai của tướng sĩ quân Bách Thắng nhất định sẽ được phong hầu tấn tước, trở thành trụ cột vững chắc của triều đình. Triều đình Kim Triều cũng có thể thay đổi cơ cấu, nội chính càng ngày càng trong sạch. Ngày triều đại hưng thịnh, quốc thái dân an cũng không còn xa nữa.

Hiên Viên Triệt vô cùng khen ngợi cách làm của nàng. Nàng không chỉ có thực lực dẫn quân tác chiến, mà còn rất có tầm nhìn chính trị, nhìn xa trông rộng. Nếu có nàng cùng nắm chặt tay sóng vai cùng hắn, thì ngày thiên hạ thống nhất, bách tính thái bình đã ở trong tầm tay.

Mười ngày sau, bọn họ về đến đế đô.

Đường Phong Hoa không theo Hiên Viên Triệt vào cung, đến vương phủ của Hiên Viên Minh Hàn.

“Sư muội! Muội đã về rồi!” Trong phòng khách, tiếng nói hiền hậu vang lên không giấu nổi kinh ngạc mừng rỡ.

“Sư huynh, vất vả rồi.” Đường Phong Hoa đi đường mệt mỏi, song tinh thần rất tốt. Nàng cong môi cười tươi với Hiên Viên Minh Hàn, “Thời gian qua huynh phải thay mặt giải quyết việc triều chính, không mệt muốn chết rồi chứ?”

Hiên Viên Minh Hàn mặc một bộ quần áo thường ngày giản dị. Khuôn mặt ôn hòa của hắn lại có mấy phần uể oải. Hắn giật giật ấn đường, trả lời: “Bất tại kỳ vị, bất mưu kỳ chính[1]. Bây giờ huynh mới biết bệ hạ một ngày bận ngàn chuyện, cảm thấy không phù hợp với cuộc sống của mình.” 

[1] Bất tại kỳ vị, bất mưu kỳ chính (不在其位,不谋其政): đây là câu nói của Khổng Tử. Giải nghĩa không ở chức vị nào, không mưu tính việc chính trị của chức vị đó.

Nghe hắn nói rất tủi thân, Đường Phong Hoa mỉm cười, nói: “Hắn còn muốn truyền ngôi vị đế vương cho huynh. Xem ra huynh vui vẻ với cuộc sống an nhàn, chẳng màng ngồi lên ghế đế vương rồi.”

Hiên Viên Minh Hàn vội xua tay, giống như đang nhìn thấy củ khoai lang nóng phỏng tay: “Vẫn nên để bệ hạ tiếp tục cực khổ đi. Huynh không có dã tâm này, cũng không có năng lực đó.”

Đường Phong Hoa chỉ cười không nói. Hắn không phải là không có năng lực, mà là nhìn rõ trò đời. Nếu hắn có dã tâm đó thì đã không được hoàng đế toàn tâm tín nhiệm. Hắn là người thông minh thật sự.

Người hầu trong phủ dâng trà nước bánh ngọt, lanh lợi lui ra ngoài. Trong phòng khách, hai người ngồi xuống, một người đứng hầu sau lưng Đường Phong Hoa cúi đầu giấu tâm tình trong đáy mắt, vẻ mặt buồn bã. 

“Phi Vãn, ngươi trên đường luôn hầu hạ ta, chưa từng được nghỉ ngơi, không nên giữ lễ, ngồi xuống đi!”  Đường Phong Hoa bỗng nhiên mở miệng, quay đầu nhìn Tần Phi Vãn.

Tần Phi Vãn sửng sốt. Nàng ta ngước mắt lên, theo bản năng liếc mắt nhìn Hiên Viên Minh Hàn, lại mau chóng cúi đầu xuống, lúng ta lúng túng nói: “Không cần. Cô nương, Phi Vãn không mệt.”

Sắc mặt Hiên Viên Minh Hàn vẫn không đổi, mà còn lạnh lẽo đảo qua chỗ Tần Phi Vãn.

“Nếu như ta đoán không sai, hai người đã biết nhau từ trước?” Đường Phong Hoa hiếm khi nhiều chuyện như thế này, mỉm cười hì hì. Nàng ra vẻ tò mò hóng hớt, hỏi: “Quen hồi nào? Làm sao quen nhau? Nói cho ta nghe một chút được không?” Đã gặp bao nhiêu chuyện sinh ly tử biệt, vui buồn ly hợp, nàng rất hi vọng người bên cạnh nàng có thể có kết cục tốt.

“Không quen.” Hiên Viên Minh Hàn hờ hững trả lời, mơ hồ mang theo một ít lạnh nhạt.

Tần Phi Vãn bỗng ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn hắn.

“Tần cô nương, lẽ nào chúng ta biết nhau sao?” Hiên Viên Minh Hàn liếc mắt sang, đôi môi cong lên khẽ trào phúng. 

“Vương gia nói không quen, vậy đương nhiên là không quen.” Tần Phi Vãn ổn định tinh thần, bình tĩnh trả lời, không kiêu ngạo cũng không nịnh nọt, hết sức đúng mực.

“Ha!” Hiên Viên Minh Hàn khẽ cười một tiếng, từ chối cho ý kiến.

Đường Phong Hoa thấy bầu không khí giữa hai người khá kỳ quái, trong lòng biết ắt hẳn có một nút thắt chưa được cởi ra. Nàng dứt khoát tiễn Phật phải tiễn đến Tây Thiên[2], đành nói: “Lần trước bệ hạ bị thương, sư huynh và Phi Vãn đều nhắc đến Tuyết linh đan. Muội nghĩ hẳn không phải chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên?”

[2] Tiễn Phật phải tiễn đến Tây Thiên đồng nghĩa với “đã giúp thì giúp cho trót”.

Sắc mặt Hiên Viên Minh Hàn khẽ động, ánh mắt tối sầm đi, trầm giọng nói: “Huynh từng có một viên Tuyết linh đan, phải trăm cay nghìn đắng mới tìm được, dùng để cứu mạng nữ tử trong lòng của huynh. Thật không biết chuyện này có quan hệ gì với Tần cô nương?”

Cơ thể Tần Phi Vãn chấn động, đụng vào lưng ghế của Đường Phong Hoa, tiếng cạch nhỏ vang lên. Nàng ta nghe thấy bốn chữ “nữ tử trong lòng”, đáy lòng đột nhiên đau đớn. Hắn đã từng yêu nàng sao? Cho dù nàng có mang bộ mặt giả xấu xí bên ngoài, hắn cũng không để ý chút nào sao?

“Nếu có hiểu lầm, chi bằng ngồi lại nói rõ ràng một lần đi.” Đường Phong Hoa đứng lên, âm điệu nhẹ nhàng, nhưng hàm chứa cảm thán, “Đợi đến khi khúc mắc biến thành bế tắc, không tháo gỡ được nữa, chỉ biết hại mình
hại người.”

Nói xong, trước khi ra khỏi phòng nàng nói, “Sư huynh, mẹ muội ở trong phủ của huynh à? Muội tìm quản gia dẫn đường là được. Phiền huynh ở lại đây thay muội dùng bữa với Phi Vãn.”

Nàng vừa đi, trong phòng khách liền vắng lặng như tờ, lặng ngắt đến độ một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.

Tần Phi Vãn đứng cứng ngắc tại chỗ cũ, nhìn vào đôi mắt đã xuất hiện trong giấc mơ của nàng ta không chỉ một lần, bao lời muốn nói đến bên miệng, há miệng nhưng không nói được gì.

“Ngươi có gì muốn nói với ta sao?” Hiên Viên Minh Hàn phá vỡ không khí im lặng trước, lạnh lùng mở miệng.

Tần Phi Vãn im lặng một lát, đột nhiên lên tiếng: “Cha
ta và mẹ ta đều đã chết.”

Hiên Viên Minh Hàn nhíu mày, lời này của nàng ta là có ý gì? Năm đó, nàng ta đã nói mình là cô nhi, được một kiếm khách nhận nuôi. Ngày ấy nàng ta bị kẻ thù truy sát, đúng lúc gặp được hắn, hắn nhân tiện cứu nàng. Thấy nàng không có nơi để đi, liền cho nàng ở tạm trong phủ.

“Ta từ nhỏ đã theo cha luyện võ. Tính khí cha nóng nảy, động một tí là đánh chửi. Đến khi ta mười lăm tuổi, liền lén bỏ nhà đi. Lúc đó quân khởi nghĩa chiêu binh, không giới hạn nam nữ, vì vậy ta nhập ngũ.” Tần Phi Vãn cúi gằm mặt, mặt đối diện với mặt đất, từ từ kể: “Sau đó xảy ra chuyện Đường tướng quân bị xử theo quân pháp, ta nản lòng thoái chí, cùng đội quân tiên phong Bách Thắng lui về ở ẩn, trở về nhà.”

Hiên Viên Minh Hàn yên lặng lắng nghe, hàng lông mày càng chau lại sít hơn. Nếu như hắn không nhận sai người, thì nàng ta chính là Tần Thần Hi khi xưa. Nói như vậy, những gì nàng ta đã nói với hắn, tất cả đều là dối trá!

“Mẹ ta khi đó lâm bệnh nặng, sau khi ta về trong lòng xấu hổ không thôi, cảm thấy vô cùng bất hiếu. Tính tình cha ta càng ngày càng nóng nảy, cáu kỉnh. Ông không đếm xỉa đến mẹ ta ốm đau nằm trên giường. Mỗi lần uống say về, ông kéo mẹ ta xuống giường, cho ăn đòn.” Giọng nói của Tần Phi Vãn run rẩy, mím môi im lặng một lát mới lại nói tiếp: “Cha ta muốn gả ta cho một phú hộ làm thiếp thứ tám của lão. Ta không cam lòng nên đưa mẹ ta đi chạy trốn. Trên đường, cha ta đuổi theo, ra tay tàn nhẫn, ta bảo vệ mẹ ta chạy trốn khắp nơi. Cuối cùng, mẹ ta bệnh chết trong một ngôi miếu đổ nát, ta lẻ loi một mình bị cha ta đuổi giết.”

Sau đó thì gặp hắn. Lúc đó nàng thần hồn nát thần tính,
không thể tin bất cứ ai cho nên nàng ta đã dịch dung và thay đổi tên.

“Sau đó thì sao?” Hiên Viên Minh Hàn híp mắt, lạnh giọng hỏi.

“Ta được một người tốt bụng giúp đỡ và thu nhận, trải qua cuộc sống yên ổn trong một năm.” Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, cảm giác chua xót len lỏi trong lòng, nhẹ nhàng trả lời, “Cha ta chẳng biết từ đâu tìm được chỗ ở của ta. Ông âm thầm lẻn vào, nhất định muốn bắt ta về nhà xuất giá, đổi lấy sính lễ. Ta liều chết không chịu theo, ông ta đâm ta một kiếm. Ta thừa dịp ông ta đang đắc ý, rút kiếm giết ông ta...”

Lần trọng thương đó, nàng lao tâm lao lực quá độ, nên hôn mê nhiều ngày. Nàng ta tự tay giết chết phụ thân của mình, lừa dối nam tử mình yêu. Nàng vô liêm sỉ, đê hèn
như vậy, còn có mặt mũi nào mà ở lại, nhận sự quan tâm dịu dàng của hắn?

Nàng ta bỏ đi. Cho rằng chẳng bao giờ gặp lại hắn nữa. Nào ngờ số phận kỳ diệu, chỉ đi dạo trong yến tiệc lại gặp lại nhau.

Hiên Viên Minh Hàn chỉ ngồi nghe không nói một lời. Vừa nghe xong, hắn đứng dậy, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng ta chăm chăm, sau đó phất tay áo rời khỏi.

Để lại Tần Phi Vãn đứng chôn chân tại chỗ, chỉ cười khổ. Cuối cùng cũng nói ra hết, nhưng hắn đã không tha thứ cho nàng ta.

***

Đường Phong Hoa vào một căn phòng được trang trí lịch sự tao nhã. Màn lụa buông xuống bên giường, trên đó có
một người phụ nữ đang nằm im.

Cách làn lụa mỏng phất phơ, nàng mơ hồ nhìn thấy dung mạo tuyệt trần của người kia, xinh đẹp không ai sánh bằng. Nàng đến gần nhấc màn che giường lên, cúi mắt nhìn ngắm. Khuôn mặt giống nàng xiết bao, giống như đang soi gương vậy, tựa như đang nhìn thấy chính mình.

“Mẹ...” Nàng gọi một tiếng gần như không thể nghe thấy.

Người phụ nữ lặng lẽ với đôi mắt mở to, con ngươi đen láy, trống rỗng chết lặng.

Đường Phong Hoa ngồi xuống bên giường, đưa tay cầm bàn tay lạnh giá của người phụ nữ, dịu dàng lên tiếng: “Mẹ, mẹ nói cho con biết. Mẹ chưa từng làm chuyện tổn thương đến con, có phải không?”

Người phụ nữ không hề phản ứng, ngay cả tròng mắt cũng không chuyển động.

Nhìn khuôn mặt trắng như tờ giấy của bà ta, Đường Phong Hoa lòng đau như cắt. Nàng vươn tay vuốt ve gương mặt không còn hơi ấm của bà, tự nói chuyện: “Con đã mất đi con trai, mất cả bạn thân. Mẹ, mẹ sẽ không tàn nhẫn như họ, đúng không?”

Mí mắt người phụ nữ động đậy một cái, nhưng không nhắm luôn mà lại mở lớn, thần thái vẫn như cũ.

Đường Phong Hoa thất vọng trong lòng, thu tay lại. Hiên Viên Triệt đã năm lần bảy lượt kéo dài ngày xử trảm của Chu Hữu Thành, nhưng lần này quay về triều, e là không thể kéo dài thêm.

Khóe miệng người phụ nữ bỗng nhiên động đậy, co giật rồi méo xẹo. Đường Phong Hoa cả kinh, lập tức nắm tay bắt mạch cho bà ta. Nhịp đập khác thường, dồn dập lao nhanh, giống như mạch máu muốn lao ra khỏi da thịt, nổ tung mà chết. 

Đường Phong Hoa tâm thần chấn động, vội la lên: “Mẹ! Mẹ ơi! Mẹ cố chịu đựng, con đi gọi thái y đến liền!”

Nàng mới bước đi một bước, thì bên mép người phụ nữ
trên giường đã trào máu, như một dòng chảy nhỏ, liên
tiếp chảy xuống không ngừng nghỉ, nhuộm đỏ chăn gấm. Người phụ nữ đó dường như không cảm thấy đau đớn, ánh mắt vẫn bằng phẳng không gợn sóng như cũ. Chỉ có máu tươi không ngừng chảy ra từ miệng, tựa như không có giới hạn.

Đường Phong Hoa không dám rời đi, đành phải cao giọng hét lớn: “Người đâu! Mau tới đây!”

Hiên Viên Triệt đã đặc biệt sắp xếp ngự y ở ngay phòng bên cạnh, vừa nghe thấy tiếng đã vội vã chạy đến, cuống quýt hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Đường Phong Hoa một tay kéo lão đến trước giường, vẻ mặt hung dữ: “Ngươi xem thế nào đi? Sao mẹ ta hộc máu không ngừng?”

Lão ngự y kia chưa kịp trả lời, đã thấy người phụ nữ nằm trên giường tròng trắng trợn lên, toàn thân co giật, cực kỳ đáng sợ.

Đường Phong Hoa giận dữ đẩy lão ra, nâng người phụ nữ lên, một tay chụp lên lưng bà ta. Một dòng chân khí cuồn cuộn rót vào cơ thể bà. Thế nhưng, chân khí giống như đi vào một chỗ hư vô trống không, không có một chút hưởng ứng. Nữ tử kia co người lại, liên tục giật giật. Máu tràn ra khỏi miệng càng thêm đỏ thắm, trong đó trộn lẫn vật lạ.

Đường Phong Hoa nhìn thật kỹ, phát hiện dị vật kia chính là những con trùng nhỏ bé, như có sinh mệnh mà chúng bò lúc nhúc bên miệng của người phụ nữ. 

Đường Phong Hoa da đầu giật rần rần, nỗi sợ hãi trào dâng khắp người. Cổ thuật... thời hạn của mẹ đã đến rồi sao?

Vì sao?! Vì sao nàng vừa mất đi con trai, bây giờ lại muốn cướp luôn mẫu thân của nàng đi?!

Nàng bỗng nhiên phát điên, chạy ào ra khỏi phòng, dọc đường la lớn: “Sư huynh! Sư huynh! Mang muội đi gặp Chu Hữu Thành!”

Hạ nhân trong vương phủ bị dọa sợ, vội vàng chạy đi bẩm báo với Vương gia. Khi Hiên Viên Minh Hàn tới nơi, thấy Đường Phong Hoa mắt đỏ như máu, sắc mặt hung ác. Hắn ta lập tức đặt một tay lên bả vai nàng, từ từ ổn định tinh thần nóng vội của nàng. 

“Đừng vội, huynh lập tức vào cung. Muội hãy chăm sóc mẹ muội đi đã!” Giọng nói của hắn ta trầm ấm, Đường Phong Hoa định thần lại đôi chút, khí tức nóng nảy thoáng hồi phục.

Nhìn hắn ta rảo bước, nàng quay lại căn phòng, canh giữ bên cạnh giường. 

“Phong...” Người phụ nữ nôn ra máu, phát ra một tiếng độc nhất. 

“Mẹ? Mẹ vừa nói chuyện sao?!” Đường Phong Hoa kinh ngạc, kích động nắm chặt tay bà.

“Hoa...” Trên mặt và quanh miệng người phụ nữ có đầy trùng bò lung tung. Toàn bộ gương mặt bà ta vặn vẹo đáng sợ, cố gắng nói từng chữ, “Mẹ... chưa...”

“Mẹ! Mẹ muốn nói gì?” Đường Phong Hoa lấy tay áo lau sạch đám trùng kia, không hề ghê rợn, chỉ cảm thấy run sợ. Đây là dấu hiệu sắp chết, trong lòng nàng hiểu rất rõ, nhưng không cách nào tiếp nhận. 

“Đừng nói nữa! Rất nhanh sẽ có người đến giải cổ cho mẹ. Mẹ hãy giữ tinh thần, sẽ không sao đâu!” 

“Từng... không...” Nhưng bà ta lại động đậy môi, liều mạng đến hơi thở cuối cùng, nói đứt đoạn, “Muốn... có... con...”

Chữ “con” cuối cùng vừa nói xong, một ngụm máu lớn trong miệng bà tuôn ra, tanh hôi không gì sánh được. Mi mắt lại đảo ra, chỉ thấy tròng trắng không có chút sắc hồng.

Đường Phong Hoa nhìn bà, gần như tan nát cõi lòng. Nàng nhịn không được nhào đến ôm chặt bà: “Mẹ! Con biết, con biết mà. Mẹ chưa từng không muốn có con! Con tin, con tin!”

Đường Phong Hoa chưa từng gào khóc nức nở như vậy, không còn bộ dạng bình tĩnh thong dong như trước. Nàng ôm cơ thể co giật đến mệt mỏi của người phụ nữ, đau lòng gào thét. 

Người phụ nữ rõ ràng đang hấp hối, chỉ còn nửa hơi thở cuối cùng. Nhưng dường như bà không cam lòng nhắm mắt, vẫn cố hết sức vật lộn chống đỡ.

Hiên Viên Triệt đến rất nhanh, hiển nhiên đã ném mọi chuyện lại đằng sau, vội vã vận khinh công đến đây. Hiên Viên Minh Hàn vác Chu Hữu Thành, cũng đến ngay sau đó.

Thân thể Chu Hữu Thành mềm yếu, không thể đi lại, bị Hiên Viên Minh Hàn ném ông ta tới bên giường. Ông ta nhìn thấy tình trạng thê thảm của người phụ nữ trên giường, hai hàng nước mắt liền tuôn rơi, khàn khàn lên tiếng gọi: “Tiêu Tiêu... Tiêu Tiêu...”

“A...” Người phụ nữ đó chợt mở mắt, ánh mắt lần đầu tiên thể hiện sự tỉnh táo. Mặc dù bà đã suy yếu đến cực điểm, ấy vậy mà lại thanh tỉnh, “Ngươi đã đến rồi... Hữu
Thành, ta không trách ngươi, chỉ xin ngươi hãy buông tha cho Phong Hoa...” 

Thần trí bà đã ngây ngốc nhiều năm, không biết bên ngoài đã thay đổi ra sao, càng không biết Chu Hữu Thành đã sớm bị chế ngự. Bà vẫn kiên trì cố chấp mà nhắc lại một câu, “Buông tha cho Phong Hoa... Xin ngươi hãy buông tha cho Phong Hoa...”

Gân xanh nổi lên bên thái dương của Chu Hữu Thành, rồi đột nhiên tức giận: “Nàng vẫn còn yêu tên họ Đường kia! Nàng đến chết vẫn yêu tên đó! Ta không cần câu ‘ta không trách ngươi’ của nàng, thà nàng hận ta! Mang theo nỗi hận khắc cốt ghi tâm, nàng đi đi!” 

Trong căn phòng đầy mùi hôi, mùi tanh của máu hòa lẫn với cổ trùng khiến người ta buồn nôn.

Người con gái hơn hai mươi năm trước có phong thái độc nhất vô nhị, xinh đẹp không ai sánh bằng cứ như vậy mà chết đi một cách vô cùng thê thảm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play