Giờ đang là đầu hạ, trong không khí đã có khí nóng của
mùa hè oi bức. Ngay cả Phồn hoa cốc bốn mùa đều như mùa xuân, cũng có gió nóng thổi qua, khiến trên người có một lớp mồ hôi dính dính.

Một nam tử áo tím đứng giữa biển hoa, dung mạo tuấn mỹ như ngọc thạch, đôi mắt hẹp dài hơi nhếch lên, đó là một đôi mắt hoa đào câu dẫn người khác trời sinh. Khóe môi hắn hơi cong lên, đưa mắt nhìn ra xa, ý cười bên môi khá nhạt gần như thê lương.

Đó là hướng đế đô Kim Lăng. Đó là nơi nàng đang sống. Đó là cung điện nguy nga mà hắn chỉ có thể nhìn không thể chạm vào được.

Ba năm rồi, nghe nói bốn biển thuần phục, thiên hạ thống nhất. Nghe nói nàng tự mình xuất chiến, tiến hành mười bảy chiến dịch nguy hiểm liên tiếp, cuối cùng đã đánh hạ Nguyên Triều. Nghe nói trong dân gian mọi người phong nàng là hoàng hậu chiến thần khai quốc, mà nàng trước sau vẫn không ngồi lên ghế Đế hậu. Nghe nói nàng dán trên các bảng thông báo tìm người, xin một vị cố nhân xuất đầu lộ diện.

Tất cả đều chỉ là nghe nói. Hắn ở Phồn hoa cốc hơn nghìn ngày, nằm liệt trên giường tròn ba năm. Hôm nay cuối cùng hắn đã có thể đứng lên, dựa vào hai chân của mình để bước ra khỏi phòng.

“Tại sao vậy?” Trong biển hoa sặc sỡ, có một người. Thiếu nữ mặc váy trắng, xinh đẹp thoát tục. Nét mặt ngây thơ vô tội, tiếng nói lanh lảnh, “Vô Hoan, vì sao ngươi muốn tự mình truyền dạy bày trận pháp cho ta, để ta phong tỏa Phồn hoa cốc, không cho nàng ta đến gặp ngươi?”

Nam tử thu lại tầm mắt xa xăm, xoay người ra khỏi khóm hoa. Lưng hắn thẳng tắp, bước chân có hơi ngập ngừng, từng bước từng bước rất chậm rãi. Mặc dù hắn đã được nối gân tay gân chân, nhưng dù sao vẫn không bằng trước đây. Khóe môi hắn nở nụ cười nhàn nhạt, không trả lời câu hỏi của thiếu nữ.

Thiếu nữ theo sau lưng, nói không ngớt: “Ngươi để ta viết thư cho nàng, nói tất cả chúng ta đều dọn khỏi Phồn hoa cốc, phong tỏa nơi đây không về nữa cũng được mà, việc gì mà phải làm thế? Nàng rõ ràng muốn gặp ngươi, nếu không thì sẽ không kiên trì đến bây giờ vẫn dán thông báo tìm người đâu. Nàng có nghị lực như vậy, còn ngươi hết lần này đến lần khác vẫn ngoan cố thế này.”

Nam tử dừng bước, quay đầu lại, nhẹ giọng nói: “Tiểu Mang, ngươi khăng khăng ở lại trong cốc, là vì cái gì?”

Thiếu nữ đỏ mặt, giọng nói nhỏ hơn một chút, lúng ta lúng túng nói: “Ta không có chỗ để đi.”

Nam tử mỉm cười lắc đầu, quay gót tiếp tục đi về gian nhà. Miệng hắn mấp máy như đang nói với chính mình: “Gặp lại cũng vô ích, chỉ thêm đau lòng. Nếu ngươi không bỏ xuống được, thì sẽ phải chịu đựng sự giày vò chỉ vì sự chấp nhất của bản thân mà thôi.”

Thiếu nữ phía sau nửa hiểu nửa không, dường như hắn đang khuyên nàng, lại giống như đang khuyên chính mình hãy buông tay.

“Vì sao nàng không nhận hậu vị?” Im lặng một chút, thiếu nữ lại nhiều chuyện hỏi tiếp, khó hiểu lẩm bẩm, “Có phải người nàng yêu không phải là đương kim hoàng đế? Nàng cố chấp tìm người, phải chăng vì người nàng yêu thật sự đã mất tích?”

Thân hình cao ngất của nam tử mơ hồ chấn động, ánh mắt thêm vài phần cay đắng. Nếu như hắn không hiểu nàng sâu sắc, thì có lẽ hắn đã ôm ảo tưởng đó rồi. Nhưng hắn rất hiểu, nàng cả đời này chỉ yêu người kia, không cách nào yêu nam nhân khác nữa. Sau khi trải qua bao nhiêu sóng gió, nàng đã không mặn nồng với vinh hoa phú quý từ lâu, chiếc mũ phượng kia đối với nàng mà nói có gì quý hiếm cơ chứ? Chồng ở bên cạnh, con trai ở trong lòng, đối với nàng như thế đã là hạnh phúc lớn nhất rồi.

Về phần hắn, chẳng qua chỉ là một cố nhân. Nàng trọng tình trọng nghĩa, nên mới tiếp tục tìm kiếm mà thôi. Khi đó hắn nói: “Đợi ta khỏe rồi, đến lúc đó ta sẽ đến đế đô tìm ngươi, cạnh tranh công bằng với Hiên Viên Triệt.” Câu nói khi xưa, nàng có còn nhớ không? Nhưng hắn đã quyết định chôn giấu nỗi lòng của mình mãi mãi, che giấu phong trần.

Đẩy cánh cửa căn nhà trúc, hắn đi thẳng vào một gian phòng.

Cửa phòng khép hờ, bên trong có một hán tử râu quai nón đang nằm trên giường, khuôn mặt gầy gò, khí sắc rất tệ.

Hoa Vô Hoan ngồi xuống bên mép giường, khẽ mở miệng nói, “Sức khỏe của ông ngày càng sa sút, e rằng không chống đỡ được bao lâu nữa.”

Hán tử râu quai nón cười khổ một tiếng, không đáp lời.

“Có lẽ, trên đời này thực sự có chuyện nhân quả tuần hoàn.” Hoa Vô Hoan đảo qua khuôn mặt gầy ốm của ông ta, nói tiếp: “Nếu không có hai người, thế giới này sẽ không có sự tồn tại của ta. Nếu không có hai người, nửa cuộc đời trước đây của ta cũng không trải qua lắm ngu ngốc, nhấp nhô. Nếu không có ông, ta cũng không cách nào hồi phục sức khỏe. Món nợ này, dù sao cũng không tính toán rõ được.”

“Con trai...” Uất Trì Lãng gọi với giọng khàn khàn, khóe mắt ngấn lệ. Cho đến bây giờ, ông đã bị trùng cổ hút thịt ăn gân, đau đớn không thôi, mà Vô Hoan vẫn không chịu gọi lão một tiếng cha. Là ông có lỗi với hắn, là ông không xứng làm một người cha. Thế nhưng trước khi chết, ông muốn nghe hắn nói một câu tha thứ, gọi một tiếng cha xiết bao.

“Hoa Vô Hoan, ông ta đang hấp hối.” Trong phòng, một nữ tử áo đỏ với sắc mặt lãnh đạm, nói rằng: “Ta vì Phong Hoa đã hao phí hết ba năm, làm đến nước này, tận tình tận nghĩa giúp đỡ hết mức. Hôm nay ta muốn xuất cốc, các ngươi tự mình giải quyết ân oán cha con đi.”

Thượng Vô Tà rời khỏi phòng, nhưng chưa đi xa, chỉ dựa lưng trầm mặc đợi sau cánh cửa.

Tiểu Mang hiếu kỳ liếc nàng ta một cái, nhỏ giọng hỏi: “Vô Tà tỷ tỷ, tỷ muốn đến đế đô sao?”

Ánh mắt Thượng Vô Tà không khỏi tối sầm lại, thấp giọng trả lời: “Không đi, đó không phải là nơi thuộc về ta.”

Tiểu Mang lắc đầu, cảm thấy hoang mang sâu sắc: “Tỷ và Vô Hoan đều như vậy. Rõ ràng rất muốn đi, nhưng đều miệng nói một đằng, lòng nghĩ một nẻo.”

Thấy vẻ mặt hồn nhiên của thiếu nữ, không nhiễm sầu lo trần thế, Thượng Vô Tà không khỏi dịu giọng, nhẹ nhàng nói: “Tiểu Mang, ngươi chưa hiểu đâu. Khi ngươi yêu một người không yêu ngươi, thì ngươi chỉ muốn trốn đi càng xa càng tốt, đứng từ xa chúc phúc người ta hạnh phúc, chứ không phải đến quấy rầy.”

“Là như thế sao?” Tiểu Mang nghiêng đầu suy nghĩ, nhìn cánh cửa đã đóng kín kia, khẽ nói rằng: “Nhưng mà ta nghĩ cách người mình thích càng gần càng tốt, mỗi ngày đều thấy người đó ta mới có thể an lòng.”

“Sau này ngươi sẽ hiểu.” Thượng Vô Tà cong môi cười nhạt, vẻ mặt thê lương giống Hoa Vô Hoan một cách khác thường. Trước đây nàng cũng nghĩ giống như tiểu Mang, làm theo ý mình, phải dốc lòng dốc sức làm mọi chuyện vì người kia mới cảm thấy hài lòng. Nhưng điều người đó cần không phải là nàng, tất cả những chuyện nàng làm đều là vẽ rắn thêm chân.

Yêu một người, là khi người kia phải đáp lại với tình cảm
tương tự, mới có thể nảy sinh cảm giác ngọt ngào viên mãn. Ngược lại, đau khổ đắng cay chỉ một mình mình nhấm nháp, vừa cô đơn, vừa đau thương.

“Ta không cần hiểu, ta có thể ở bên cạnh hắn cũng rất tốt rồi.” Tiểu Mang mặt mày rạng rỡ, cười vô tư. 

Thượng Vô Tà giương mắt nhìn nàng ta, chỉ thấy hâm mộ. Trẻ tuổi không biết sợ, giống như tiểu Mang vậy. Nói thế không đúng, nhưng cái dũng khí của tuổi trẻ tràn trề này lại khiến người ta cực kỳ hâm mộ.

Mà bên trong phòng, hai nam nhân nhìn nhau không nói.

Một lúc lâu sau, khóe miệng Uất Trì Lãng giật giật, giọng khàn đặc: “Vô Hoan, con cuối cùng vẫn không chịu gọi ta một tiếng cha sao?”

Hoa Vô Hoan đưa tay vén mái tóc lộn xộn của ông, giúp ông sửa sang quần áo, nói bình thản: “Xưng hô mà thôi, hà tất cố chấp.”

Uất Trì Lãng từ từ nhắm mắt, hơi thở dần dần suy yếu, nét mặt có vẻ thê lương.

Hoa Vô Hoan thở dài, ngón tay dừng trên gương mặt gầy còm trũng xuống của ông. Một bàn tay khác của hắn rút ra một thanh đoản kiếm từ trong giày. Ánh đao lóe sáng. Động tác của hắn linh hoạt thoăn thoắt, hạ xuống hai ba nhát. Râu quai nón trên mặt Uất Trì Lãng bị cạo sạch, hiện ra ngũ quan đường nét rõ ràng, anh tuấn.

“Hóa ra chúng ta rất giống nhau.” Hoa Vô Hoan cười cười, “Trước đây ta quá kém nhạy bén, lại không phát hiện được.”

Uất Trì Lãng mí mắt rung rung, nhưng không mở ra. Một giọt nước mắt chảy xuống qua khóe mắt, rơi trên chiếc gối.

Hoa Vô Hoan dùng ngón tay lau đi nước mắt cho ông, khẽ thở dài: “Cha, cha an tâm đi đi. Nếu có kiếp sau, con vẫn bằng lòng làm con trai người, chỉ hi vọng cha đừng ôm khư khư sự cố chấp mãi không nhận ra.” 

Uất Trì Lãng bỗng mở mắt, trong mắt nước mắt lưng tròng lóe lên sự kinh ngạc mừng rỡ. Môi run rẩy nhưng một câu cũng không nói nên lời.

Cổ họng ông nghèn nghẹn cương cứng, máu xộc lên đầu, mặt căng lên đỏ sậm, đôi mắt trợn trừng như chuông đồng. Trút một hơi rồi liền cứng đờ, trên mặt vẫn giữ vẻ vui mừng thanh thản, nhưng hơi thở đã đứt, buông tay lìa đời.

Hoa Vô Hoan khẽ nhắm mắt một lát, đưa tay xoa nhẹ đôi mắt mở to của ông, giúp ông khép lại. Đáy lòng hắn cuối cùng vẫn tràn ngập đau đớn. Từ ngày hôm nay, hắn thật sự đã không còn cha. Trên thế gian này hắn không còn người thân. Chỉ còn mình hắn sống trên đời.

Hai nữ tử bên ngoài nghe bên trong không có tiếng động, không khỏi liếc mắt nhìn nhau, gõ cửa đi vào.

“Lãng thúc chết rồi?!” Tiểu Mang thấy tình hình không ổn, liền vọt đến bên giường tìm kiếm hơi thở. Nàng ta nhất thời gào khóc. 

Hoa Vô Hoan đứng lên, giống như nguội lạnh vô tình, quay người rời khỏi gian phòng.

Thượng Vô Tà im lặng đuổi theo, khẽ hỏi: “Ngươi có muốn đến Kim Lăng không?”

“Đến làm gì?” Hoa Vô Hoan không quay đầu lại, cứ bước đi không mục đích. Phong cảnh trong cốc như một bức tranh hữu tình đập vào mắt hắn, song không thể xoa dịu nỗi đau và sự trống rỗng trong đáy lòng hắn.

“Ở lại đây, ngươi sẽ chỉ một đời không hạnh phúc.” Thượng Vô Tà nói thẳng, gãi đúng chỗ ngứa.

“Vậy còn ngươi thì sao?” Hoa Vô Hoan hỏi ngược lại.

“Ta cũng vậy.” Thượng Vô Tà trả lời thành thật.

“Vậy ngươi có đi không?” Hắn lại hỏi.

“Không dám đi.” Thượng Vô Tà cười giễu. Bắt đầu từ khi nào, Thượng Vô Tà nàng cũng trở nên sợ đông sợ tây như vậy. Nàng sợ nhìn thấy “hắn” không hạnh phúc, càng sợ nhìn thấy “hắn” hạnh phúc mỹ mãn. Nàng sợ “hắn” căn bản chẳng quan tâm đến sự xuất hiện của mình, lại càng sợ mình trở lại đế đô sẽ gây ra phiền phức cho “hắn”.

Hoa Vô Hoan cong môi, khuôn mặt anh tuấn mang nét đau buồn vừa rồi đã nở nụ cười thật sự. Đáp án của Thượng Vô Tà cũng chính là đáp án của hắn. Không dám đi, chỉ vì sợ ôm hi vọng rồi sau đó tuyệt vọng.

Thượng Vô Tà tiến lên hai bước, đi song song với hắn. Nàng quay đầu nhìn hắn, đột nhiên nói: “Chi bằng chúng ta làm bạn đồng hành?”

Hoa Vô Hoan nhăn mặt nhăn mày, nghi ngờ hỏi: “Sao phải làm bạn?”

“Thêm can đảm.” Thượng Vô Tà cất cao giọng cười khà khà, trên khuôn mặt xinh đẹp mơ hồ có thể thấy được phong thái cao ngạo chói rọi khi xưa, “Thật ra chúng ta không cần phải sợ, chẳng qua chỉ là đi gặp lại cố nhân, ôn lại chuyện cũ, sợ gì chứ?”

“Tránh né một đời, quả thực không phải đại trượng phu.” Hoa Vô Hoan tiếp lời, khuôn mặt tươi sáng hơn, thoải mái hơn. Hắn nheo mắt nhìn trời: “Bây giờ ta trên đời này không còn gì vướng bận, chỉ có nàng ta và Bách nhi là người ta muốn gặp lại nhất. Đi một chuyến, không sao cả!”

Thượng Vô Tà vỗ tay hoan hô, sảng khoái nói: “Được! Quyết định vậy đi!”

Hoa Vô Hoan gật đầu, trả lời: “Đợi ta lo liệu xong hậu sự cho cha ta, liền chuẩn bị ngựa lên kinh!”

“Ta sẽ đợi ngươi vài ngày.”

“Một lời đã định.”

Hai người có chung suy nghĩ, bèn nhìn nhau cười.

Phía sau hai người họ, thiếu nữ áo trắng vội chạy đến.
Nước mắt trên gương mặt trắng nõn vẫn chưa khô, lên tiếng nói: “Các ngươi muốn đi đâu? Ta cũng muốn đi!”

Hoa Vô Hoan và Thượng Vô Tà quay đầu lại nhìn thiếu nữ, không hẹn mà gặp cùng bật cười sang sảng.

Phồn hoa cốc tĩnh lặng đã lâu, cuối cùng cũng rộn vang
tiếng cười, có sức sống. 

Đường Phong Hoa ở trong hoàng cung tại đế đô xa xa, đang chơi cờ vây cùng hoàng đế bệ hạ. Bàn tay nắm quân trắng của nàng dừng lại, hàng lông mày dài nhướng lên, giọng nói trong veo: “Bệ hạ, quân đen của ngươi mặc dù đã chặn đường của ta. Nhưng ta hạ xuống một quân này, sẽ nảy sinh một cục diện mới, ngươi phải cẩn thận đó.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play