Qua giờ Tý, đêm khuya thanh vắng. Đường Phong Hoa nằm ngủ trên giường, trằn trọc không thôi, không cách nào ngủ được. Vừa nhắm mắt lại, trong đầu nàng liền hiện lên hình ảnh khuôn mặt trắng bệch đờ đẫn của mẫu thân, sau đó nhoáng một cái đã biến thành giương mặt nhỏ nhắn tươi cười đáng yêu của Bách nhi. Đứng bên cạnh nó còn có một nam tử anh tuấn mặc áo bào tím, đôi mắt dài đong đầy thâm tình, dường như hàm chứa bao tình cảm khôn xiết.
Hình ảnh xuất hiện lặp đi lặp lại, Đường Phong Hoa đầu đau muốn nổ tung. Nàng trở mình ngồi dậy, xuống giường, đi hít thở không khí trong vườn.
Quần áo mỏng manh, nàng đứng yên dưới tán cây hoa quế, thất thần nhìn màn đêm không thấy điểm dừng. Hoa quế nở trắng phau phau, mùi hương ngào ngạt. Đêm càng
khuya, những giọt sương đọng trên lá nhỏ xuống, bám trên mái tóc dài của nàng làm ướt những sợi tóc bên ngoài.
Hiên Viên Triệt xử lý xong chính sự, không thể ngủ ngon, muốn đến nhìn nàng một cái. Vừa vào cửa, hắn đã thấy dáng người mảnh khảnh của nàng, cô đơn đứng dưới gốc cây, lòng hắn không khỏi đau xót.
Tiếng bước chân của hắn nhẹ nhàng chậm rãi. Đường Phong Hoa đã phát hiện ra, quay người lại. Nàng khẽ nhếch môi, tựa như muốn bày ra một nụ cười bình thản, nhưng cuối cùng chỉ vẽ ra một đường cong rất nhỏ.
“Mộ chôn di vật của ta vẫn còn chứ?” Thanh âm của nàng hết sức bình tĩnh, nói từ từ: “Đồ đạc của Bách nhi không nhiều lắm, ngươi mang vào cung chôn chung với ta đi.” Nàng nói hai chữ “chôn chung” rất rõ ràng. Hiên Viên Triệt muốn sửa lại, nhưng thấy tay nàng khẽ giơ cao, lại nói, “Bách nhi thích náo nhiệt, nếu ngươi rảnh thì hãy thường đến đó trò chuyện cùng nó.”
Hiên Viên Triệt không nói, tâm tình phức tạp khó diễn tả. Hắn lần lữa không định lập bia mộ cho Bách nhi, chung quy vì hắn vẫn ôm một tia hi vọng. Theo lời Diễm Liệt, cái ngày Bách nhi mất tích trên biển, Vô Tà cũng nhảy xuống biển, cũng mất tin tức luôn. Giả như, nếu như ông trời thương xót, biết đâu hai người không có chôn thân giữa biển lớn. Chỉ là hi vọng xa vời như vậy, hắn không dám nói với Phong Hoa, sợ cuộc sống sau này của nàng chỉ còn lại những ngày mong ngóng và không ngừng thất vọng.
“Vừa rồi ta đã gặp Minh Hàn.” Một lúc lâu, hắn mới mở miệng nói, “Nghe đệ ấy nói nàng đã đến phủ Triệu tướng quân?”
Đường Phong Hoa gật đầu, chẳng quan tâm bị hắn biết được.
“Ngoại loạn chưa bình, nếu như lúc này lại xảy ra nội loạn, triều cương rung chuyển, chỉ có trăm hại mà không có một lợi.” Hiên Viên Triệt nhíu mày kiếm. Hắn đã có kế hoạch, nhưng Phong Hoa gặp biến cố lớn, tinh thần dễ kích động. Lúc này bàn bạc chuyện này với nàng, e rằng không thích hợp lắm.
“Ngươi cứ chấn định giang sơn của ngươi, ta làm chuyện ta muốn làm.” Ánh mắt Đường Phong Hoa mát lạnh, nhìn sâu vào đáy mắt hắn. Nàng dường như nhìn thấu mọi suy nghĩ của hắn, “Nếu ngươi lo phải mang tội danh tàn sát nguyên lão khai quốc, vậy thì tội danh đó cứ để ta nhận.”
Hiên Viên Triệt lắc đầu, trầm giọng nói, “Ta chỉ lo nàng hành sự kích động, khiến kẻ khác nắm được điểm yếu thôi.”
Đường Phong Hoa nhếch môi cười nhạt: “Điểm yếu có quan trọng gì đâu, đã từng bị người ta đặt điều gài bẫy, ta còn sợ gì nữa?”
“Nàng muốn ra tay không phải là không được, nhưng lần này không được đơn thương độc mã tự mình hành động.” Hiên Viên Triệt đưa mắt nhìn nàng chăm chú, giọng điệu ôn hòa nhưng chứa đựng sự uy nghi không cho cãi lại, “Nàng cần phải hiểu rằng, đơn thương độc mã cho dù có thắng, thì đó chẳng qua chỉ là chiến thắng của cá nhân. Toàn cục đều phối hợp chặt chẽ, mới thu được thắng lợi chân chính.”
“Cách của ngươi là?” Thật ra Đường Phong Hoa có chút kinh ngạc, lâu lắm rồi không nghe thấy giọng điệu kiểu mệnh lệnh này của hắn.
“Chuyện lập mộ cho Bách nhi, ta sẽ trao đổi với triều thần. Song song đó, ta sẽ hạ chỉ tuyên bố lấy nàng làm vợ, phong nàng làm hoàng hậu.” Hiên Viên Triệt đưa tay ngăn lại kháng nghị của nàng, nói tiếp: “Chiếu chỉ ấy vừa ban bố, nhất định sẽ bị chúng thần phản đối. Không đợi đến ngày lễ lập hậu, bọn chúng sẽ có hành động.”
“Vì sao?” Đường Phong Hoa nhíu mày nhìn hắn, nước cờ này của hắn có thể nói quá mạo hiểm. Ngộ nhỡ Giản thị và Triệu thị không phải ngấm ngầm bức vua thoái vị, mà là chính diện tạo phản, đế đô ắt phải đại loạn.
Thấy ánh mắt nheo nheo lạnh lẽo của hắn, vẻ mặt tràn đầy tự tin.
Đường Phong Hoa không hỏi thêm nữa, gật đầu nói: “Nghe theo ngươi.”
Hai người đứng nhìn nhau một lát, Hiên Viên Triệt hồi cung, còn Đường Phong Hoa trở về phòng.
Đợi khi trời sáng hẳn, Đường Phong Hoa đi gặp một người.
Một ngôi nhà ở nơi hẻo lánh nhất trong vương phủ, vô cùng yên tĩnh, nhưng được canh phòng nghiêm ngặt nhất. Đường Phong Hoa cầm thư tay của Hiên Viên Triệt, có thể vào trong.
Một dãy phòng san sát, trong căn phòng ở trong góc, có một thiếu niên. Khi Đường Phong Hoa đẩy cửa bước vào, thiếu niên đó đang dựa lưng vào tường, cơ thể thẳng tắp, mặt không chút biểu tình.
“Mạch Sâm, Vô Hoan cho nổ hòn đảo, đã chết ở đó.”
Nàng vừa mở miệng đã phun ra những lời nói thẳng thắn
lại sắc bén.
Sóng mắt chàng thiếu niên kia hơi chấn động, ngước mắt lên, nhưng không nói.
“Mẹ ta cổ độc phát tác, hôm qua cũng đã chết.” Nàng lại nói, tiếng nói gần như cay nghiệt tàn nhẫn, “Ân nhân của ngươi, kẻ thù của ngươi, tất cả đều chết sạch. Ngươi còn muốn giết ta hay không? Ta bây giờ đứng trước mặt ngươi, nếu muốn ra tay, ngươi chỉ có duy nhất một cơ hội ngay bây giờ thôi.”
Tiếng leng keng vang lên, nàng ném một thanh đoản kiếm rơi trên người hắn ta.
Chàng trai nhặt đoản kiếm lên, nhún người phóng lên, mũi dao hướng về phía nàng. Động tác lưu loát, không có nửa điểm chần chờ.
Đường Phong Hoa đứng im tại chỗ, mũi dao nhọn cắt đứt vài sợi tóc của nàng, nhắm đến ngực trái của nàng!
“Sao không đánh trả?” Chàng trai lên tiếng với giọng ồm ồm, hẳn là nhiều ngày chưa từng nói chuyện, để lộ vài phần tăm tối, “Ngươi cho rằng như vậy có thể cảm hóa được ta sao?”
“Ta muốn cảm hóa ngươi để làm cái gì?” Đường Phong Hoa khẽ cười phì, lãnh đạm nói, “Người ngươi hận căn
bản không phải ta, cho nên ngươi không xuống tay được. Ta không ảo tưởng ngươi sẽ xem ta là tỷ tỷ, nhưng ta và ngươi hoàn toàn không có gây thù chuốc oán, thâm thù đại hận. Từ nay về sau, chúng ta làm người lạ là được rồi.”
Đoản kiếm trong tay Mạch Sâm không nhích lên cũng không rút về, ánh mắt dường như chứa đựng bao suy nghĩ hỗn loạn, đấu tranh kịch liệt.
“Vô Hoan đã mất, ngươi không còn chỗ để đi. Ta với ngươi làm một cuộc giao dịch, tiền thù lao đủ để duy trì cuộc sống sung túc sau này của ngươi. Ngươi có thể cự tuyệt, ta không miễn cưỡng.” Đường Phong Hoa không hề lui bước, xem lưỡi dao trước ngực như không tồn tại, “Vô Hoan từng nói qua, ngươi am hiểu thuật dịch dung. Ta muốn ngươi lẫn vào cấm vệ quân, làm nội ứng cho ta.”
“Sao ta phải đáp ứng ngươi?” Mạch Sâm thu đoản kiếm về, sắc mặt lạnh lùng. Hắn quả thực không thể ra tay với nàng. Mặc dù hắn sống chung với nàng chưa được bao lâu, nàng lại luôn giữ dáng vẻ xa cách lạnh lùng. Nhưng trong đáy lòng hắn có một khát vọng, cái kiểu khát vọng đối với tình thân cứ dằn vặt trái tim bị thù hận ăn mòn của hắn. Hắn từng muốn dứt khoát giết nàng, kết thúc mọi chuyện.
“Ta nói rồi, ngươi có thể từ chối. Thế nhưng nếu ngươi đồng ý, thì mọi chuyện sẽ suôn sẻ hơn.”
Đường Phong Hoa nói rất cương quyết, Mạch Sâm nghe thấy ý tứ khác trong lời nói. Cậu cũng trả lời một cách cứng rắn: “Ngươi không sợ ta giả bộ đồng ý với ngươi, lại nhân cơ hội phá hỏng kế hoạch của ngươi, rồi dồn ngươi vào chỗ chết ngàn năm không trở mình được sao?”
“Nếu ta đặt cược nhầm, tự gánh lấy hậu quả.” Gương mặt Đường Phong Hoa không biến sắc, lòng cảm thấy thoải mái hơn. Hắn ta cuối cùng cũng hiểu, thứ nàng dành cho hắn không phải là cuộc giao dịch có kẻ bán người mua, mà là đem tín nhiệm lẫn an nguy của nàng ra để đánh cược.
“Ta không cần tiền của ngươi, chỉ cần ngươi đáp ứng ta một việc.” Mạch Sâm ngước mắt lên, lạnh lùng nhìn nàng, “Khi mọi chuyện thành công, bất luận ngươi làm phi hay làm hậu, hay là xưng bá thành hoàng đế, ta muốn được phong hầu ban thưởng, một đời vinh hoa phú quý.”
Đường Phong Hoa hơi kinh ngạc, không hẳn là ngạc nhiên vì cậu ta ham mê phú quý. Cậu ta có suy nghĩ sắc bén, quan điểm thấu đáo, ắt hẳn biết chuyện nàng muốn
làm chính là phá vỡ cục diện triều đình hiện thời.
“Khả năng của ta có thể làm được điều đó, nhất định cho ngươi một đời vinh hoa.” Nàng bằng lòng, không nói năng rườm rà. Nàng nói thẳng về nhiệm vụ và yêu cầu, sau đó liền rời khỏi.
Mạch Sâm nhìn theo bóng lưng của nàng, tay phải buông thõng, đoản kiếm rơi lẻng kẻng xuống đất. Sống mà không vui vẻ, chết mà không sợ hãi, họ đều là những con người như vậy. Bản thân hắn ta, công tử, còn có người chị cùng cha khác mẹ của hắn ta, có lẽ đều là những người sống không mấy vui vẻ.
Hoàng đế hạ một đạo thánh chỉ, cả sảnh đường đều kinh ngạc.
Ngay chỗ lâm triều, có vài đại thần quỳ xuống can gián. Nói những lời như, họa ngoại xâm còn chưa được loại trừ, quốc nội chưa yên ổn, lúc này không phải là lúc thích hợp để lập hậu. Còn nói, tuyển hậu phải lấy nội tâm hiền đức làm trọng, há có thể vì người đó là thân mẫu của hoàng tử đã qua đời thì có thể quyết định qua loa.
Hoàng đế đùng đùng nổi giận, bỏ lại một câu “Ý trẫm đã quyết, các khanh không cần can ngăn nữa”, rồi phất tay áo bãi triều.
Một làn sóng ào ào bùng nổ thấu trời, mọi người hạ triều đều bình luận sôi nổi, có kẻ bo bo giữ mình, có kẻ căm phẫn bất bình, còn có kẻ rục rịch ngóc đầu dậy.
Cách một ngày, hoàng đế đưa sính lễ.
Ngày thứ ba, tuyên triệu Đường Phong Hoa vào cung.
Ngày thứ bảy, ban chiếu thư rằng ba ngày sau sẽ cử hành đại lễ phong hậu.
Mọi việc tiến hành vô cùng khẩn trương, bách tính Kim
Lăng truyền tai nhau, cái tên Phong Uẩn trở thành một truyền kỳ. Có lời đồn đãi, nàng và hoàng đế yêu nhau nhiều năm, khổ nỗi do có thân phận đặc biệt, không được danh chính ngôn thuận khoác phượng bào. Hôm nay hoàng đế vì đau lòng mất đi con trai yêu quý, nên không thể chịu đựng việc nữ nhân mình yêu phải chịu tủi nhục. Vì vậy hoàng đế mới cố gắng bỏ qua mọi kiến nghị, kiên trì phong nàng làm hoàng hậu. Còn có lời đồn khác, cô gái này dung mạo xinh đẹp, giỏi dùng mị thuật, mê hoặc
hoàng đế thần hồn điên đảo, Hoàng đế không quan tâm đứa trẻ có lai lịch bất minh kia có phải con trai ruột của mình hay không, vẫn muốn lấy nàng ta làm vợ. Còn một
câu chuyện truyền miệng khác, đó là Đường Phong Hoa kết tóc se duyên, tranh đấu giành thiên hạ cùng hoàng đế năm đó, người đã bị chết oan. Bỗng dưng muội muội của nàng ta được lợi. Nên mấy ngày gần đây, đế đô mây giăng khắp lối, mưa phùn rả rích. Đó là do vong hồn của nàng khóc thảm thiết, nhiều ngày không dứt.
Những lời đồn nhảm đủ loại phiên bản được truyền tai nhau khắp phố, mọi người bàn tán xôn xao, thật giả khó phân, kịch tuồng đủ cả. Bách tính bình thường nghe thế
giống như nghe một câu chuyện mới lạ, hiếu kỳ. Chuyện trong gia tộc đế vương đối với họ quá xa xôi, chỉ cần không ảnh hưởng đến cuộc sống của họ, thì xem như đó là đề tài chuyện trò trong những lúc rỗi rãi mà thôi. Nhưng có những kẻ vì chuyện này mà đứng ngồi không yên, lòng đầy ưu lo, bất an.
Cách ngày đại lễ một ngày, Đường Phong Hoa đã ở trong cung. Hơn mười cung nữ tay bê mũ phượng hỉ bào, vòng ngọc châu báu, son môi đỏ thắm. Họ hầu hạ nàng thử quần áo, bới tóc, ánh mắt họ đều để lộ ra sự hâm hộ cực
kỳ, động tác tay hết sức cẩn thận tỉ mỉ.
Đường Phong Hoa tiện tay chỉ mấy thứ châu báu, nói giọng điệu rã rời: “Mấy thứ này đi, ngày mai đeo. Ta ra ngoài một chút.”
Lúc này mới qua giờ Ngọ, hoàng đế đang thảo luận chính sự. Nàng một mình nên cảm thấy buồn chán, phải đi dạo lung tung trong ngự hoa viên.
Mưa rào đã ngừng lại, câu cỏ xanh um tươi tốt. Trong không khí tràn ngập hơi thở trong lành. Nàng đang đi dạo bên cạnh vườn hoa mẫu đơn, không chút nào bất ngờ khi thấy một nữ tử cách đó không xa đang đi về phía nàng.
“Minh phi nương nương.” Đường Phong Hoa đứng yên tại chỗ, lại cười nói: “Thật trùng hợp.”
“Phong cô nương.” Giản Minh Khiết đến gần, dừng một chút, bỗng dưng bật cười, “Ngày mai nên đổi sang gọi Hoàng hậu nương nương rồi.”
Đường Phong Hoa chỉ cười không nói, bộ dạng thoải mái hào sảng, nét mặt rạng rỡ. Giản Minh Khiết nhìn nàng, cười lạnh trong lòng, mở miệng nói khách sáo, “Đại lễ phong hậu sắp đến, Phong cô nương hẳn là có rất nhiều chuyện phải lo, sao lại nhàn hạ đi dạo thế này?”
“Bệ hạ không muốn ta quá vất vả, mấy lễ nghi phiền phức đó đương nhiên có người lo giúp.” Đường Phong Hoa không giấu niềm vui trên gương mặt, vẫn duy trì nụ cười dịu dàng trên môi.
“Bệ hạ thật thương Phong cô nương, là phúc phận của Phong cô nương.” Giản Minh Khiết dường như không để tâm lắm, tiếp lời nàng.
Hai người hàn huyên đôi ba câu không lâu lắm, không còn đề tài có thể nói, bầu không khí có chút quạnh quẽ.
Ở một đầu khác trên con đường đá cuội, một nữ tử với áo váy đoan trang đang từ từ đi tới. Khi đến trước mặt hai người, nàng ta cười nói: “Minh phi tỷ tỷ, Hoàng hậu tỷ tỷ, hai người đều ở đây sao!”
Đường Phong Hoa cũng mỉm cười với nàng ta, không lên tiếng trả lời. Cái danh Hoàng hậu nương nương này gọi quá sớm, tối nay nàng có thể vượt qua bình an hay không còn chưa biết được.
Quyên phi luôn luôn nhu mì khéo léo, giọng nói dịu dàng nhưng mang chút bực bội: “Mai đã là ngày đại hỉ, nhưng đừng mưa gió mới tốt.”
Không ai tiếp lời, ba người nhìn nhau như thế. Trên mặt mỗi người đều mang mặt nạ tươi cười, làm như rất hòa thuận, nhưng thật ra đều mang những âm mưu khác nhau.
Hôm nay đã định trước ngự hoa viên phải náo nhiệt. Phía trước, Tạ Lam Tâm thướt tha đi đến, cũng bày ra khuôn mặt vui vẻ niềm nở. Đến bên cạnh Đường Phong Hoa, nàng ta vô cùng thân thiết nói: “Phong cô nương, chúc mừng ngươi! Ngôi vị hoàng hậu để trống đã lâu, sau này có ngươi chưởng quản hậu cung, thật sự rất đáng mừng!”
Những lời này của nàng ta không phải hoàn toàn là nịnh
hót. Sau khi Tạ gia thất thế, cuộc sống của nàng ta cũng chẳng mấy dễ chịu. Nàng ta, Minh phi và Quyên phi sống trong cung đã lâu, ít nhiều gì cũng kết thù oán, khả năng nàng ta leo lên ngai Đế hậu là rất nhỏ, để các nàng Minh phi được lợi chi bằng tọa sơn xem hổ đấu. Nếu như tân hoàng hậu diệt trừ hai đại chính phi, tình thế sau này
sẽ có dấu hiệu mới, nàng ta chưa hẳn không có cơ hội leo lên lại.
Đường Phong Hoa khiêm tốn đáp: “Lam phi có lòng, chuyện ngày mai chưa xảy ra, còn chưa biết có biến cố gì không. Câu chúc mừng này ta phải đợi qua ngày mai mới dám nhận.”
“Tâm ý của bệ hạ đối với Phong cô nương có trăng rằm chứng giám, thiên hạ đều biết, sao lại có biến cố?” Tạ Lam Tâm cười nói với nàng, đồng thời liếc mắt nhìn Minh phi và Quyên phi. Rất hiển nhiên, nàng ta lôi kéo tân hoàng hậu, đứng bên phía Đường Phong Hoa.
Đường Phong Hoa hiểu rõ trong lòng, thấy lúc này người đã tề tựu đầy đủ, nhân tiện nói: “Hiếm khi gặp được ba vị nương nương, chi bằng để ta làm chủ. Mời ba vị nương nương đến điện của ta tụ họp.”
Nàng đã mở miệng, đương nhiên không ai từ chối. Bốn người di giá, đến điện Tuyệt Trần.
Đường Phong Hoa chọn thiên điện Trọng Hoa xa hoa lộng lẫy, sai người bày tiệc, mang lên thức ăn rượu ngon.
Thiên điện Trọng Hoa không lớn, nhưng khắp nơi đều lộng lẫy tinh xảo. Lớn là từ trụ nhà khắc rồng thật lớn, nhỏ là đến bức bình phong thêu hoa cỏ, tất cả đều tinh tế sang trọng. Cung tỳ dâng lên bát vàng đĩa bạc đũa ngà voi, cũng quý báu xa hoa.
Giản Minh Khiết ngồi bên cạnh, trong lòng cười nhạt không thôi. Một khi đắc chí sẽ quên hết tất cả. Nữ nhân này có giữ được tính mạng qua khỏi đêm nay để mà khoe khoang thánh sủng nữa không chứ!
“Ba vị nương nương đừng khách sáo, Phong Uẩn trước kính các vị một chén.” Đường Phong Hoa nâng chén, mỉm cười lấy tay áo che miệng, uống cạn.
Đáy mắt Quyên phi lóe sáng, nhã nhặn nhấc chén rượu bạch ngọc lên, khẽ nhấp một ngụm. Hai người khác uống theo, nhất thời không nói chuyện.
Đường Phong Hoa âm thầm quan sát sắc mặt mọi người. Giản Minh Khiết mặc dù có ẩn chứa sát khí, nhưng che
giấu được sự nóng giận như trước. Quyên phi bề ngoài xinh đẹp điềm đạm, lòng quá để ý tiểu tiết, khó thành người làm đại sự. Còn Tạ Lam Tâm lại là người khiến người ta yên tâm. Nàng ta không giấu được suy nghĩ của mình, buồn vui gì đều thể hiện trên mặt. Người như thế dễ đối phó nhất.
Sau một phen thăm dò sắc mặt và lời nói, Đường Phong Hoa cũng lười giả bộ khách sáo thêm nữa. Nàng tự mình ăn ngon uống rượu, có chút thản nhiên.
Trên bàn tiệc, Giản Minh Khiết và Quyên phi trầm mặc, Tạ Lam Tâm lại rất vui vẻ. Nàng ta nói cười liên tục, cố gắng duy trì không khí vui vẻ. Nàng ta đang nói, khóe miệng bỗng nhiên chảy máu. Lúc đầu nàng ta còn chưa phát hiện ra, thình lình nghe Quyên phi kinh hãi hét lớn một tiếng, mới mù mờ nhìn ba người xung quanh.
“Sao thế...” Tạ Lam Tâm nghi ngờ hỏi, giọng nói nghèn nghẹt, đột nhiên sinh đau. Nàng ta đưa tay lau chỗ khóe miệng ươn ướt, rút tay xuống nhìn. Máu dính đầy tay, nhất thời hai mắt trắng dã, ngoẹo đầu hôn mê bất tỉnh.
Đường Phong Hoa lập tức đứng lên, sắc mặt nặng trĩu, ánh mắt sắc bén quét qua hai người khác đang ngồi nhìn. Lấy Lam phi làm vật hy sinh, muốn vu oan giá họa cho nàng! Quả nhiên nôn nóng khó nhịn!